*aka xuân dược mấy bả nói dị tránh Tấn giang quét đó mà
Phàn Đình cảm thấy Toái Ngọc Cung làm việc thực sự quá đơn giản.
Trước kia, khi hắn chưa ngu dại, cũng đã làm không ít chuyện cho Vô Lượng sơn trang.
Nhưng những nhiệm vụ đó hoặc là uy hiếp hoặc là gian nan, cũng có những nhiệm vụ dễ dàng, đơn giản nhưng thường không tới lượt những đệ tử không phải Tư Đồ gia làm.
Tới khi hắn tới Toái Ngọc Cung rồi, nhận được nhiệm vụ nằm vùng ở Thương Hải bang, Phàn Đình vốn ôm suy nghĩ không thành công thì hy sinh thân mình.
Ai ngờ, nhiệm vụ này đơn giản hơn so với hắn dự đoán.
Thay vì nói là tới làm nhiệm vụ, chi bằng nói là tới du sơn ngoạn thủy.
Hắn tới Thương Hải bang rồi mới biết được chỗ tốt của việc dùng tiền để mở đường.
Thương Hải bang cũng chẳng phải nơi có môn quy nghiêm ngặt gì, chỉ cần chút tiền là có thể biết được rất nhiều tin tức.
Hơn nữa, võ công của đệ tử ở đây cũng chẳng cao, cho dù Phàn Đình bay qua trước mặt bọn họ, bọn họ cũng chẳng biết được.
Như vậy mà Toái Ngọc Cung còn nói hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ, tránh gặp phải nguy hiểm.
Bây giờ càng đơn giản.
Thương Hải bang bên này muốn nhân cơ hội thu phục mình, để hắn đi theo Cố Thiếu Bình "giám thị" Sử Vô Song.
Mà bên Toái Ngọc Cung cũng rất thông tình đạt lý, để hắn được thoải mái, cứ tùy tiện đi dạo là được.
Vì thế, Phàn Đình cũng chỉ có thể đi theo Cố Thiếu Bình và Hà Tiểu Liên đi "giám thị" Sử Vô Song.
Trước khi tới, Hải Trường Khoát dặn đi dặn lại để Phàn Đình nhìn chằm chằm Sử Vô Song, đừng để yêu nữ này dụ hoặc Cố Thiếu Bình.
Ngay sau đó, lại để Hà Tiểu Liên một tấc cũng không rời nhìn chằm chằm Cố Thiếu Bình, để Cố Thiếu Bình tập trung nói mấy lời khách sáo là được, ngàn vạn lần đừng động chân tình.
Chỉ có thể nói, là sư phụ, Hải Trường Khoát đã lao tâm khổ tứ bốn bề.
Nhưng rất đáng tiếc, điều ông ta lo sớm đã trở thành sự thật.
Giờ phút này, Cố Thiếu Bình cứ như con khổng tước theo đuổi bạn đời, cứ nói mãi không ngừng trước mặt Sử Vô Song.
"Vô Song sư muội, muội xem, cái cây kia là cổ thụ trăm năm của Thương Hải bang chúng ta, có phải rất lớn hay không? Ta nghe các sư huynh sư tỷ nói, nếu vào đêm trăng tròn, hứa nguyện dưới cây cổ thụ này, sẽ rất linh nghiệm.
Muội có muốn thực hiện nguyện vọng gì không? Tới lúc ấy chúng ta có thể cùng nhau thử xem"
"Vô Song sư muội, muội nhìn ngọn núi bên này, nếu vào khi trời mưa, trên ấy sẽ có một tầng sương mù mỏng, đẹp vô cùng..."
"Vô Song sư muội, muội nhìn bên này..."
Cố Thiếu Bình rất không rụt rè, quả thực hận không thể giới thiệu hết tất cả mọi nơi ở Thương Hải bang cho Sử Vô Song biết.
Hắn thích ngôi nhà là Thương Hải bang của hắn cho nên cũng hy vọng Sử Vô Song có thể thích.
Tên tiểu tử ngốc Cố Thiếu Bình, bình thường chẳng thông suốt thì thôi, một khi nghĩ thông thì chỉ hận không thể bày hết một mảng chân tình của mình ra cho Sử Vô Song, phàm là ai không mù thì đều có thể nhìn được ra suy nghĩ của hắn.
Sử Vô Song đương nhiên cũng nhìn ra được.
Khi nàng thấy được sự biến hóa trong ánh mắt của Cố Thiếu Bình là nàng biết, chính mình đã thành công.
Mấy chiêu cung chủ nói quả thực có tác dụng, thật sự khiến nàng nghĩ trăm lần cũng chẳng ra.
Nhưng Sử Vô Song vẫn rất vui vẻ.
Dẫu vậy, Sử Vô Song không thể trắng trợn táo bạo biểu hiện ra bên ngoài được, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể dễ dàng đáp lại Cố Thiếu Bình được.
Đây cũng là lời dặn của Khúc Cửu Nhất.
"Nếu Cố Thiếu Bình hiểu ra mình thích ngươi, trong vòng một tháng, ngươi cần phải giả ngu, tận lực đưa ra những yêu cầu mà Cố Thiếu Bình khó mà làm được nhưng không tới mức không làm được, bình thản ung dung nói chuyện phiếm với các nam đệ tử khác của Thương Hải bang, trước đó, ngươi nhất định phải coi Cố Thiếu Bình như đại ca, nếu hắn hỏi ngươi thấy các nam tử khác như nào, ngươi cứ nói coi họ như ca ca là được..."
Khúc Cửu Nhất truyền thụ tận tình từng bước một cho Sử Vô Song tâm đắc làm "trà xanh".
Đây cũng chẳng phải y cố ý cho đôi CP này thêm trắc trở mà là nếu nam nhân như này có được quá dễ dàng thì sẽ chẳng biết quý trọng, ngược lại còn coi đó như lẽ đương nhiên.
Đặc biệt là thiếu hiệp chính trực như Cố Thiếu Bình, trong lòng hắn ngoài thích Sử Vô Song ra, còn không đành lòng với sư phụ hắn, dễ dàng với đồng môn, thỏa hiệp với môn phái.
Hắn đúng thực có thể chết vì Sử Vô Song nhưng cũng sẽ chết vì sư môn.
Vì một thứ gì đó mà vứt bỏ thanh danh của mình, đối với người ở thế giới võ hiệp không tính là gì.
Nhưng nếu có thể vì Sử Vô Song mà từ bỏ tất cả những thứ khác, ấy mới là chân ái.
Luyện được một ngón nghề trà xanh tốt nhất thì có lợi cho hình thức ở chung sau này của Sử Vô Song và Cố Thiếu Bình.
Nhưng phàm là sự kết hợp của thiếu hiệp chính đạo và tiểu yêu nữ, lực cản của bọn họ thường tới từ chính sư môn và những người khác mà chẳng phải là chính bọn họ.
Không mài giũa tính tình của Cố Thiếu Bình một chút thì sau này chỉ e Sử Vô Song sẽ chịu không ít khổ.
"Hà sư muội không ngăn cản sao?" Phàn Đình cố ý dừng ở phía sau Cố Thiếu Bình và Sử Vô Song, vốn sẽ không đi quấy rầy đôi tình lữ trẻ này, tuy vậy, hắn tò mò sao Hà Tiểu Liên cũng chẳng tiến tới ngăn cản, điều này khiến hắn thấy khá kinh ngạc.
"Ta rất mau sẽ gả cho người khác rồi, rời khỏi Thương Hải bang" Hà Tiểu Liên vừa vuốt tóc, vừa cười dịu dàng, "Tất cả môn phái trong thiên hạ cũng chẳng phải như Toái Ngọc Cung, hầu hết các nữ đệ tử hoặc là gả cho sư huynh đệ đồng môn hoặc là đại biểu cho môn phái mình liên hôn với môn phái khác.
Người giống ta có thể tìm được một người thật tình đương nhiên biết chuyện tình cảm không phải ngươi muốn ngăn cản là có thể ngăn cản được.
Hơn nữa, vì sao ta phải ngăn cản chứ?"
Toái Ngọc Cung cường đại, mọi người hiểu rõ như mặt trời ban trưa, sư phụ lại muốn Cố Thiếu Bình moi tin tức từ chỗ Sử Vô Song, lại chẳng muốn để cho hai người họ phát triển tình cảm, thế không phải nói đùa à? Nếu tình cảm có thể nói cầm lên là cầm lên, buông xuống là buông xuống thì đã chẳng phải là tình cảm.
Bởi vậy, Hải Trường Khoát nói thì nghe là được đừng nghiêm túc quá.
"Phàn thiếu hiệp ngươi võ công cao cường, dẫu đi tới đâu cũng sẽ được nâng đỡ, hà tất phải tới Thương Hải bang chúng ta?" Hà Tiểu Liên sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt nhìn Phàn Đình lóe lên tia cảnh giác.
"Đương nhiên là vì Thương Hải bang yên tĩnh hơn.
Người xưa có câu, thà làm đầu gà hơn làm đuôi phượng*.
Người xuất thân từ Vô Lượng sơn trang như ta tới các tông môn khác, dẫu ở nơi nào cũng chẳng thể trở thành đệ tử chính thức.
Nếu những đại môn phái đó gò bò, chỉ e ta sẽ bị hạn chế nhiều hơn.
Chi bằng tới Thương Hải bang xếp gần cuối trong các môn phái, thiếu nhân tài, nếu sau này Cố sư đệ có thể nhậm chức bang chủ, Thương Hải bang chắc chắn có một vị trí nho nhỏ cho ta"
*Ý của câu này tức là con người nên hiểu được vị trí và nơi nào mới là hợp với mình hơn.
Mình nên giỏi hơn mọi người trong một lĩnh vực nào đó dẫu có bị coi nhẹ thì cũng còn hơn là làm một kẻ yếu kém trong một lĩnh vực to nào đó.
Lý do này khá chính đáng.
Hà Tiểu Liên cẩn thận ngẫm lại, phát hiện sự thật thực sự giống như lời Phàn Đình nói, Thương Hải bang bây giờ không có nhân tài, duy chỉ có một người Cố Thiếu Bình cũng ổn thì tính sao cũng không đủ khả năng, nếu Phàn Đình có thể lấp lại lỗ hổng này, sau này ở Thương Hải bang ít nhất hắn cũng vớt được một vị trí trưởng lão, chẳng phải là so với việc đi làm quản sự tầm tầm cho mấy đại tông môn kia tốt hơn nhiều sao?
"Hy vọng Phàn thiếu hiệp nói được làm được.
Nếu không, dẫu ta có gả ra ngoài thì trước sau ta vẫn là người Thương Hải bang, nếu ngươi có hai lòng, dù là chân trời góc bể, ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi" Hà Tiểu Liên lạnh giọng cảnh cáo.
Phàn Đình nhìn bộ dáng tàn nhẫn của Hà Tiêu Liên nhưng thực ra lại nhớ tới các đệ tử Toái Ngọc Cung.
Trước đó, hắn cũng thấy được vị hôn phu của Hà Tiểu Liên vài lần từ xa, thực sự là người trẻ tuổi ôn tồn lễ độ, đối xử cũng khá ôn nhu với Hà Tiểu Liên.
Nhưng đều là nam tử, Phàn Đình trải qua nhiều hơn, hắn cũng chẳng xem trọng cuộc sống thành hôn sau này của Hà Tiểu Liên.
Một, hai năm còn tốt nhưng càng về lâu về dài, nữ nhân vừa thông minh lại có chủ kiến như Hà Tiểu Liên đủ để nam nhân thấy tự ti.
Đệ tử Toái Ngọc Cung đẹp không? Đương nhiên đẹp.
Mạnh không? Đương nhiên rất mạnh.
Đệ tử Toái Ngọc Cung như vậy, trong quá trình du lịch giang hồ, gặp được người ái mộ các nàng nhiều như cá diếc qua sông, trong đó, nam tử bằng lòng thành thân với các nàng chỉ e cũng nhiều không đếm xuể.
Nhưng các đệ tử Toái Ngọc Cung có lựa chọn gả đi không?
Không.
Vì họ biết rõ, nam tử có thể chịu được sự cường đại của các nàng ít chẳng có mấy ai.
Mà dựa vào người khác chẳng bằng dựa vào chính mình.
Ở Toái Ngọc Cung, các nàng muốn ngủ với ai thì ngủ, chỉ cần tiền thôi.
"Hà sư muội chi bằng trong khoảng thời gian này gần gũi với các đệ tử Toái Ngọc Cung nhiều một chút.
Các ngươi đều là nữ tử, đề tài chung có thể nói được cũng rất nhiều" Phàn Đình cố ý nhắc nhở.
Hà Tiểu Liên kinh ngạc nhìn Phàn Đình, nàng còn tưởng rằng Phàn Đình sẽ có thành kiến sâu đậm với Toái Ngọc Cung, bây giờ xem ra chỉ e chẳng phải vậy.
Cũng đúng.
Vô Lượng sơn trang đối xử với các đệ tử không phải huyết mạch gia tộc có thể tốt tới mức nào chứ? Phàn Đình không muốn báo thù, cũng có tình có lý.
"Ý tốt" của Phàn Đình cũng chỉ dừng ở mức nhắc nhở.
Hắn chẳng thể để lộ quan hệ của mình và Toái Ngọc Cung, có thể nói tới đây đã là tận tình tận nghĩa.
Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ ở Thương Hải bang vui sướng hơn nhiều.
Các đệ tử Toái Ngọc Cung ở ngay ngoài cửa Toái Ngọc Cung, đệ tử Thương Hải bang đối xử với bọn họ phải nói là vô cùng khách khí.
Hải Trường Khoát kia còn hư tình giả ý hơn cả trước, giờ luôn luôn lắng nghe luôn luôn thấu hiểu, chỉ là quầng thâm mắt đậm hơn so với trước.
Chẹp.
Thấy họ khó chịu, Khúc Cửu Nhất liền thấy sảng khoái.
"Gần đây, Thương Hải bang hình như có nhiều thêm một số khuôn mặt xa lạ" Tạ Tụ đọc y thư, cũng chẳng ngẩng đầu lên, "Cách hô hấp của họ khác hẳn với đệ tử Thương Hải bang, chỉ e là người Hồng Liên đạo"
Trí nhớ của Tạ Tụ rất tốt.
Tuy rằng đệ tử của Thương Hải bang rất đông nhưng hắn hầu như nhớ được tất cả.
Hai ngày này, xuất hiện nhiều thêm mấy người, cũng chẳng thể qua mắt được Tạ Tụ.
Cũng đúng, nếu không phải vậy, sao Tạ Tụ có thể dùng y thuật vang danh thiên hạ khi còn trẻ tuổi vậy chứ?
"Nhiều thêm thì nhiều thôi, bọn họ nghĩ cái gì ta hẳn có thể đoán được đại khái" Khúc Cửu Nhất ngồi ở bên cạnh, nghịch tóc của Tạ Tụ tựa như cảm thấy thứ này chơi rất vui, "Đơn giản có hạ độc, hãm hại, đạo tặc các thứ, ta thật ra muốn xem xem bọn hắn có thể chơi được mấy trò khác nhau?"
Khúc Cửu Nhất thực ra còn có chút mong chờ, dù gì y cũng xuôi chèo mát mái ở trên giang hồ quá lâu rồi, y cũng cảm thấy có hơi nhàm chán.
Nếu có thể trở thành chủ nhân của "án oan", nói sao cũng là một trải nghiệm thú vị.
Vai chính chưa bị vu oan hãm hại thì không hoàn chỉnh, không có hồn.
Tạ Tụ buông y thư, lấy lại mấy lọn tóc từ trong tay Khúc Cửu Nhất, "Em lại còn chẳng lo lắng tí nào"
Trong đại bản doanh của địch, tâm trạng của Khúc Cửu Nhất cũng không khỏi quá lạc quan.
"Có huynh ở đây, thứ duy nhất có uy hiếp với ta là hạ độc cũng chẳng có tác dụng gì, các thủ đoạn khác có thể làm gì được ta? Hồng Liên đạo vừa chết một tông sư, sẽ chẳng nhanh vậy mà phái thêm một tông sư khác tới cho ta giết"
Dù sao tông sư cũng chẳng phải cải trắng, tùy tiện có thể lấy ra bán.
Tạ Tụ nhất thời không biết chính mình nên cảm tạ Khúc Cửu Nhất tín nhiệm hắn hay là nên khuyên Khúc Cửu Nhất nên cẩn thận chút mới được.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, "Băng thiềm ta cho em, em phải mang theo bên mình"
"Yên tâm, giữ rồi" Khúc Cửu Nhất vỗ vỗ ngực, tự tin vô cùng nói.
...!Xong rất nhanh đã bị vả mặt.
Chuyện là như vậy.
Khúc Cửu Nhất rất thích hưởng thụ, hơn nữa, gần đây, thời tiết cũng rất lạnh, sắp tới Tết rồi.
Cho dù có nội lực hộ thể thì cũng chẳng ấm được là bao.
Vì vậy, Khúc Cửu Nhất lại tiêu tiền mời người, ở ngọn núi gần Thương Hải bang tìm được một chỗ đào ra được một cái suối nước nóng nho nhỏ, lại tu sửa lại một phen để nơi đó làm nơi y chuyên tới tắm gội.
Lúc suối nước nóng sửa xong, sắc mặt Hải Trường Khoát vô cùng khó