"Này...!Đây là làm sao đây? Chẳng lẽ là trúng độc hay là bị bệnh?"
"Mấy người các ngươi đi ra ngoài trước" Lâm Hữu Tuệ ngẩng đầu, nhìn mấy cô nương xinh đẹp trong phòng nói, "Tiền của các ngươi sẽ không thiếu, các ngươi từ đâu tới thì về ấy đi"
Các cô nương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng chỉ có thể hơi hành lễ, yên lặng rời khỏi.
Vốn cho rằng hầu hạ được công tử phong lưu tuấn tú nào, không ngờ sức khỏe yếu kém như vậy? Hôm nay, trời xanh mây trắng mà lại nôn như thế này.
Chẹp.
Sau khi các cô nương này rời phòng rồi, Hòe Hoa Khách mới bớt nôn mửa.
Nghỉ ngơi trong chốc lát rồi mới thấy người như không có việc gì.
Lâm Hữu Tuệ cũng có hơi thương hại nhìn hắn.
Thực ra, nếu nói chuyện phiếm với cô nương bình thường, tuy rằng Hòe Hoa Khách cũng thấy bất ổn nhưng ít nhất cũng có thể che giấu được.
Nhưng một khi Hòe Hoa Khách nhận ra cô nương nào đó muốn ngủ với hắn, hắn sẽ bắt đầu nôn mửa không ngừng.
Chính bởi nguyên nhân này, gần đây, ở Toái Ngọc Cung không có cô nương nào tới tìm hắn.
Cho dù là ngủ không, chúng tỷ muội của Toái Ngọc Cung còn sợ mất hứng.
Vẫn là do Hòe Hoa Khách đẹp mà không xài được!
"Hòe huynh rốt cuộc bị làm sao vậy?"
"Thân hắn trúng kỳ độc, không thể để nữ tử tới gần hắn trong vòng ba thước" Lâm Hữu Tuệ bình thản nói, "Ài, cũng không biết khi nào mới có thể trị được hết"
"Kỳ độc như vậy thực sự là lần đầu tiên nghe tới!" Nam tử thở dài, "Hơn nửa là do Hòe huynh ngươi trước kia quá phong lưu, chọc nợ tình quá nhiều nên mới thế.
Ài, huynh yên tâm, chỉ cần tìm được danh y nhất định có thể chữa khỏi độc trên người ngươi"
Hẳn là không được rồi.
Ngay cả Tạ trưởng lão cũng nói, đã làm tâm bệnh thì không có thuốc thang.
Tuy vậy không cản trở tới cuộc sống bình thường của Hòe Hoa Khách.
Hắn hẳn cũng không hy vọng nửa đời sau có liên quan tới bất kỳ nữ nhân nào nữa.
"Không sao" Hòe Hoa Khách nở nụ cười yếu ớt.
Căn bệnh này cả đời hắn cũng chẳng muốn chữa khỏi, chỉ khi cái bệnh này đi theo hắn thì hắn mới có cảm giác an toàn.
"Hòe huynh quả nhiên phóng khoáng" Bệnh lớn như vậy cũng có thể thản nhiên coi như không? Nếu đổi lại là hắn, chỉ e sẽ lập tức phải đi tìm hỏi danh y chữa trị cho mình.
"Lời khách sáo ta chẳng nói nhiều nữa Hòe Hoa Khách rất mau bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn về người bằng hữu tốt này của mình, "Lúc này, ta nghe nói Thủy Vân môn và Phá Sơn môn muốn bắt tay để cùng tổ chức đại hội võ lâm nên ta mới tới"
"Là nơi nào đồn vậy thế?" Hảo hữu nọ kinh ngạc nói, "Lời đồn giang hồ, không thể tin ngay được.
Ban đầu, môn chủ chúng ta thực sự có hẹn với môn chủ Phá Sơn môn, muốn thương lượng chuyện đại hội võ lâm với bọn họ, tuy vậy bọn họ không nói tới chuyện hợp tác.
Bây giờ, Thủy Vân môn chúng ta đã mặc kệ chuyện này rồi"
"Hả" Hòe Hoa Khách có hơi không tin, "Chuyện quan trọng như tổ chức đại hội võ lâm, nếu Thủy Vân môn và Phá Sơn môn không làm, trên giang hồ này còn có môn phái nào có tư cách làm chứ?"
Hảo hữu nọ trầm mặc hồi lâu, đóng lại cửa sổ bốn phía, chắc chắn không có tai vách mạch rừng rồi, mới căng thẳng nói, "Hoa huynh việc này ta cũng chỉ nói cho huynh nghe.
Ra khỏi cánh cửa này, ta sẽ quên ngay ta và huynh đã nói cái gì, nếu huynh có hỏi lại ta, ta cũng chẳng thừa nhận"
"Quy tắc ấy ta đương nhiên hiểu" Hòe Hoa Khách gật đầu nói.
"Vị công tử này là?" Đối phương lại nhìn về phía Lâm Hữu Tuệ, tựa như có hơi lo lắng.
"Yên tâm, đây là sư đệ ta, tin được" Hòe Hoa Khách khẳng định, " Ta làm việc huynh còn không yên tâm sao?"
"Thực ra cũng chỉ là tin tức nhỏ trong môn nhưng ta và nương tử đã tỉ mỉ phân tích qua, tin tức nhỏ này rất có thể trở thành sự thật"
"Là tin tức gì?" Hòe Hoa khách không khỏi tò mò.
"Môn chủ chúng ta và Kỷ môn chủ Phá Sơn môn viết thư mời Kim Phong tiêu cục"
"Môn chủ các huynh muốn tìm triều đình?" Hòe Hoa Khách đã nghe ra ý tứ sâu bên trong.
"Không sai" Hảo hữu nọ gật đầu, "Bây giờ, Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo ai cũng chẳng dễ chọc vào, muốn thuận lợi mọi bề giữa hai môn phái này là điều không thể, hoặc là trung lập, hoặc là chọn một bên để dựa vào.
Nhưng nếu dẫn triều đình vào để đối kháng lại, hình thành thế chân vạc ba chân, ngược lại sẽ rất có lợi cho các môn phái chúng ta"
Nét mặt của Lâm Hữu Tuệ và Hòe Hoa Khách đều nghiêm túc hơn.
Nếu có triều đình nhúng tay, chỉ e cũng có hơi phiền toái.
"Từ trước tới này, giang hồ và triều đình như nước sông chẳng phạm nước giếng, hai vị môn chủ làm vậy không sợ bị người trong thiên hạ chỉ trích sao?" Lâm Hữu Tuệ dù sao vẫn trẻ tuổi hơn, hỏi thẳng ra khỏi miệng.
"Hai vị môn chủ sao sẽ thừa nhận được chứ?" Hòe Hoa Khách cười, không để Lâm Hữu Tuệ hỏi chuyện, "Chỉ cần tìm được cái cớ với bên ngoài không gặp trở ngại gì là được.
Hơn nữa, sao ngươi biết trên giang hồ này, sẽ có người không vui khi thấy triều đình gia nhập chèn ép Hồng Liên đạo và Toái Ngọc Cung chứ?"
Nội tâm mỗi người đều có một mảng đen tối, người trong giang hồ cũng vậy.
Chỉ cần đao không chém lên người mình thì sẽ chẳng thấy đau.
"Bây giờ, Hồng Liên đạo và Toái Ngọc Cung quấy đục giang hồ, khắp nơi chướng khí mù mịt, môn chủ cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm vậy" Hảo hữu mở miệng giải thích, "Nếu có thể đạt được mục đích, cũng chẳng uổng phí một lần tính kế"
Hòe Hoa Khách và Lâm Hữu Tuệ liếc nhau, cười cười.
Bọn họ phải nhanh chóng truyền tin tức này về cho Toái Ngọc Cung mới được.
Khách trạm Duyệt Lai.
"Triều đình ra mặt?" Khúc Cửu Nhất thấy tin tức Lâm Hữu Tuệ và Hòe Hoa Khách truyền tới, nghiền ngẫm nở nụ cười, "Tạ Tụ, ta nói rồi, hai lão cáo già này chắc chắn muốn đi tìm triều đình"
Tạ Tụ thở dài một hơi, thò qua đọc thêm mấy lần, "Ta còn tưởng hai vị môn chủ này không tới mức ấy"
Khi Khúc Cửu Nhất nói với hắn, Tạ Tụ vẫn có chút mong chờ với hai vị môn chủ này.
Dù sao chưởng môn danh môn chính phái, làm việc vẫn phải có chút liêm sỉ.
"Đây là do huynh không chuyên" Khúc Cửu Nhất đắc ý lắc lắc thư trong tay, "Đại hội võ lâm này, nếu không có triều đình cắm một chân ở trong thì chẳng có vị gì cả.
Đây gọi là hiệp vì võ mà phạm