Khúc Cửu Nhất chơi với Tạ Anh rất vui vẻ.
Có một hôm, Khúc Cửu Nhất còn cố ý tới tìm Tạ Tụ kể lể, nói gì mà "Muội muội nhà huynh quả là hợp thể của nữ chính võ hiệp hiện và cổ đại, vừa có thủ đoạn của Triệu Mẫn lại có cả sự tàn nhẫn của Lâm Tiên Nhi*" gì đó.
*Có thể bạn đã biết: Triệu Mẫn trong Ỷ Thiên Đồ Long Kiếm và Lâm Tiên Nhi trong Tiểu Lý phi đao
Khiến Tạ Tụ nghe mà như lọt vào sương mù.
Triệu Mẫn là ai? Lâm Tiên Nhi lại là ai?
Nhưng nghe ra hình như Khúc Cửu Nhất đang khen A Anh.
"May thay huynh không gặp chuyện gì trên giang hồ" Khúc Cửu Nhất vỗ vỗ bả vai Tạ Tụ, một người đã gánh vác những phiền não mà hắn không nên gánh lấy, "Nếu không, với trình độ huynh khống của muội muội huynh, ta cảm giác một mình nàng dẫn theo đám người triều đình là có thể khiến giang hồ này người ngã ngựa đổ"
Tạ Tụ trực tiếp phản bác, "A Anh từ trước tới nay dịu dàng đáng yêu, tuyệt đối không vạ lây người vô tội"
Được, được rồi.
Tự Tạ Tụ tốt bụng nên nhìn ai cũng đều tốt bụng.
Khúc Cửu Nhất nhớ tới ám khí lúc trước của Tạ Anh, cũng không đánh vỡ hình tượng muội muội hoàn hảo trong đầu hắn.
Hắn và Tạ Anh đã đạt tới sự cân bằng hoàn hảo.
Dùng lời của Tạ Anh thì là "Ca ca trông quá đẹp, lại có gia thế và y thuật, nữ nhân cũng vậy mà nam tử cũng thế, vốn chẳng có cách nào bảo vệ được ca ca.
Chỉ có Khúc cung chủ huynh mới có thể để Tạ Tụ chỉ là Tạ Tụ cả đời này"
Nhìn đi, đây là lời mà một tiểu cô nương mười sáu tuổi có thể nói ra sao?
Khúc Cửu Nhất chỉ có thể cảm thán, Tạ Tụ thực sự là mệnh "ánh trăng sáng".
Nếu Tạ Tụ thực sự gặp chuyện, chưa nói tới Tạ Anh, một mình Khúc Cửu Nhất cũng đủ để dìm chết cái giang hồ này.
Trời không sinh Tạ Tụ, giang hồ muôn đời như đêm dài!
Người trong giang hồ hẳn là phải lập đền thờ cho Tạ Tụ, mỗi ngày thành tâm kính vái ba lần.
Tuy vậy, Khúc Cửu Nhất dù sao cũng có việc cần làm, không thể ngày nào cũng chơi với Tạ Anh được.
Nhưng Tạ Anh sau khi nghe chuyện của Khúc Cửu Nhất muốn làm thì hứng thú bừng bừng muốn được trợ giúp Khúc Cửu Nhất, chủ động gia nhập vào chuyện phức tạp này.
Loại chuyện kích thích lại thú vị này, cần phải có tâm kế, ở Tạ gia sẽ chẳng làm được.
Cuối cùng, Khúc Cửu Nhất suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định để Tạ Anh tới chỗ Kim Phong tiêu cục bên kia.
Thứ nhất, Kim Phong tiêu cục có triều đình chống lưng, thân phận của Tạ Anh có lợi cho nàng khi hành tẩu.
Thứ hai, nàng có thể mượn danh tiếng mà Tạ Tụ đã lấy được từ Toái Ngọc Cung, thuận lợi trộn thành một nhóm với họ.
Dẫu có tin hay không, dù sao có thủ đoạn của muội muội Tạ Tụ, Kim Phong tiêu cục không có lý nào không nhận Tạ Anh.
Đương nhiên, vì để an toàn hơn, Hàn Thừa Nặc cũng sẽ giả nữ trang, biến thành một tiểu thị nữ đi theo bên cạnh Tạ Anh vào Kim Phong tiêu cục.
Nếu thực sự có chuyện gì, với võ công của Hàn Thừa Nặc cũng đủ để mang Tạ Anh an toàn quay về.
"Toái Ngọc Cung các huynh quả là nhân tài như mây, một hài tử nho nhỏ như này lại chẳng kém gì so với ba thúc thúc Lý gia sao?" Tạ Anh đã có được nhận thức hoàn toàn mới với giá trị vũ lực của Toái Ngọc Cung.
"Hàn Thừa Nặc chỉ nhỏ hơn muội mấy tháng mà thôi.
Hắn đã được ca ca muội nhận làm nghĩa đệ rồi, sau này cũng là đệ đệ của muội"
"Được, muội sẽ chăm sóc đệ đệ cho tốt" Tạ Anh ở nhà là nhỏ nhất, một tấm lòng bao la của tỷ tỷ không có chỗ nào để phát huy.
Hơn nữa, vì Tạ Tụ kiên trì cự tuyệt đề nghị mặc nữ trang nên Tạ Anh đành phải nỗ lực trang điểm giúp Hàn Thừa Nặc.
May thay Hàn Thừa Nặc còn nhỏ, trước kia từng có kinh nghiệm giả nữ trang nên bây giờ phải đi theo một tỷ tỷ xinh đẹp mới xuất hiện - Tạ Anh để chấp hành nhiệm vụ của Toái Ngọc Cung, sao lại không vui được?
"Đúng rồi, ta còn có mấy chiêu hành tẩu giang hồ, phải dạy các người cho tốt..." Trước khi đi, Khúc Cửu Nhất lôi kéo Tạ Anh và Hàn Thừa Nặc học bù cấp tốc.
Sau khi bọn họ có thể thuộc làu làu những gì Khúc Cửu Nhất dạy, Khúc Cửu Nhất mới thả họ ra ngoài.
"Này thì huynh không cần lo lắng nữa rồi" Khúc Cửu Nhất cười nhìn Tạ Tụ nói, "Ngày nào họ cũng quấn lấy huynh, ta cũng chẳng có thời gian bồi dưỡng tình cảm với huynh nữa.
Tuổi bọn họ cũng chẳng còn nhỏ, đúng lúc nhân dịp này ra ngoài để biết được chỗ hiểm ác của giang hồ"
Tạ Tụ cũng chẳng phải lo lắng gì.
Hắn vô cùng tin tưởng công lực "tẩy não" của Khúc Cửu Nhất.
"Ta chỉ lo lắng, triều đình muốn nâng đỡ Kim Phong tiêu cục cũng chẳng dễ dàng, nếu tiêu cục đóng cửa, không có triều đình đe dọa, giang hồ chỉ e càng loạn hơn"
Khúc Cửu Nhất dạy...
Hắn có rảnh thì cũng nên xin người Kim Phong tiêu cục hãy nén bi thương mà thôi.
"Sẽ không đâu, bọn họ vẫn có chừng mực" Khúc Cửu Nhất đắc ý vô cùng nói, "Đúng rồi, Thủy Vân môn và Phá Sơn môn đều đưa thiệp mời tới cho ta, bên trong nói có mời huynh qua cùng, huynh có muốn đi không?"
"Bọn họ còn mời ta?" Tạ Tụ có hơi khiếp sợ.
"Đương nhiên, ai cũng biết tấm lòng tốt bụng của huynh, nhỡ tới lúc đó đàm phán thất bại, ta đại khai sát giới, bọn họ không phải chỉ có thể trông chờ vào huynh thôi sao?" Khúc Cửu Nhất hiểu rõ ý đồ nhỏ này của họ như trong lòng bàn tay.
Chẹp, tuy rằng chèn ép bằng vũ lực rất sảng khoái nhưng vì để cuộc sống thú vị hơn, Khúc Cửu Nhất vẫn bằng lòng giải quyết mọi chuyện bằng trí lực mà?
Về vũ lực, coi khinh bọn họ, về trí lực, nghiền áp bọn họ.
Ấy mới là hình tượng cần có của sảng văn!
"Em muốn ta đi không? Nếu ta đi có ảnh hưởng gì tới sự phát huy của em không?" Tạ Tụ cũng biết hai môn phái này trước đó ra sao, bây giờ họ kêu mình qua chỉ e cũng sẽ gọi cả những người mình từng có giao tình trước kia, tới lúc ấy, hắn lo lắng vì hắn mà Khúc Cửu Nhất sẽ bị cản trở khi làm việc.
"Sẽ không" Khúc Cửu Nhất vui vẻ kéo tay Tạ Tụ, "Lòng huynh hướng về ta là được, tới lúc ấy, nói không chừng ta còn phải nhờ huynh diễn phụ họa với ta đó!"
Trạm thứ nhất Khúc Cửu Nhất đi là Thủy Vân môn.
Cũng chẳng phải do nguyên nhân gì khác mà chỉ là nơi này gần với y hơn, hơn nữa, hai người Lâm Hữu Tuệ và Hòe Hoa Khách cũng trà trộn vào làm khách khanh* rồi.
Có thể bạn đã biết: Từ này có nghĩa là một người tài giỏi phục vụ một nước khác chẳng phải tổ quốc mình, từ này có từ thời Tần, chức quan khi quan viên tới các nước chư hầu khác làm quan được gọi là khanh, lại dùng lễ tiếp đón khách để đối đãi nên được gọi là khách khanh.
Chậc.
Trà trộn vào những danh môn chính phái thực sự quá dễ.
Nếu Hồng Liên đạo không cắm mấy cây đinh được vào bên trong thì quá có lỗi với thanh danh của nó.
Sự phô trương của Toái Ngọc Cung chỉ có một chữ "hào".
(trong phú hào)
Thủy Vân môn khác với những môn phái khác ở chỗ được coi là có tiền.
Cũng cùng là nghênh đón Khúc Cửu Nhất, trước đó sự phô trương của Thương Hải bang so với Thủy Vân môn cũng chỉ phải gọi sư phụ thôi.
Các đệ tử của Thương Hải bang cũng chỉ bằng một phần ba của Thủy Vân môn.
Các đệ tử ở đây có thể nói là biển người tấp nập, liếc mắt một cái đã chẳng nhìn thấy đầu nào.
Số lượng đệ tử khổng lồ như vậy cũng trách không được Thủy Vân môn sao lại không muốn có ai khác đè lên đầu mình.
Tuy vậy, Toái Ngọc Cung cũng chưa bại đâu!
Hoa tươi lót đường.
Tiếng đàn sáo vang lên chậm rãi.
Thậm chí còn có một ít đệ tử mặc những bộ đồ tung bay, dùng khinh công biểu diễn trên không trung, hệt như tiên nữ hạ phàm khiến tất cả nam đệ tử Thủy Vân môn nhìn ngây người.
"Đây là đệ tử Toái Ngọc Cung?"
"Các nàng cũng quá đẹp rồi"
"Trách sao mọi người đều nói Toái Ngọc Cung là thánh địa, quả nhiên lời đồn chẳng phải giả"
"Quá đẹp, ta cảm giác Tam sư tỷ cũng chẳng so được"
"Mẹ nó, Tam sư tỷ là một trong tứ đại mỹ nhân của võ lâm, so ra mạnh hơn đệ tử Toái Ngọc Cung nhiều"
"Thế lại chưa chắc đâu"
....
Không cần biết các đệ tử Thủy Vân môn nói cái gì, đối với chưởng môn hai phái, dẫu bọn họ có nói gì cũng chẳng ảnh hưởng tới sự gặp mặt lúc này.
"Hách chưởng môn đã lâu không gặp" Khúc Cửu Nhất đỡ Tạ Tụ từ xe xuống, thấy bộ mặt vui vẻ của Hách chưởng môn cũng lập tức bày ra nụ cười thương hiệu.
"Nào có, Khúc cung chủ tuổi trẻ tiền đồ trải rộng, mấy ngày không gặp càng khiến người khác hâm mộ hơn so với dĩ vãng" Hách chương môn hiền lành nhìn Khúc Cửu Nhất, không biết còn tưởng là nhìn nhi tử nhà mình.
"Tạ thần y cũng càng thêm xán lạn" Hách chưởng môn lại nhìn về Tạ Tụ ở bên cạnh, "Gần đây, Thủy Vân môn ta cũng có được một ít bản lẻ của mấy bộ y thư hiếm thấy.
Nếu Tạ thần y không chê, có thể nhìn xem"
"Chưởng môn có lòng rồi" Tạ Tụ hơi khom người, "Thân thể của ngài khỏe mạnh, thực sự không gì tốt hơn"
"Có được những lời này của Tạ thần y thì đáng để cạn chén lớn.
Hai vị hà tất đứng đây nói chuyện, mời đi bên này" Hách chưởng môn vươn tay, dẫn đám người Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ đi.
"Các ngươi cứ chờ ở đây là được" Khúc Cửu Nhất quay đầu nhìn các đệ tử Toái Ngọc Cung, "Cũng mong Hách chưởng môn cho các nàng chén nước.
Lên đường nhiều hôm, các nàng cũng có hơi mệt mỏi"
"Đấy là đương nhiên, sớm đã chuẩn bị tốt rồi"
Đường từ Toái Ngọc Cung tới Thủy Vân môn chỉ ngắn ngủn ba ngày nhưng lại chậm tới mười ngày, tuy vậy chẳng nhìn ra chút mệt mỏi nào cả.
Thủy Vân môn bên này cũng chỉ có uống rượu cũng đã đổi mấy lần rồi.
"Mời"
"Mời"
Khúc Cửu Nhất nắm tay Tạ Tụ, một đường đi theo Hách chưởng môn chậm rì rì đi đằng trước.
Đi được một lúc lại dừng lại, nghe Hách chưởng môn giới thiệu một chút về phong cảnh ở Thủy Vân môn.
Thủy Vân môn ở trên hai tòa núi lớn, ngọn núi phía trước là nơi các đệ tử ở, ngọn núi phía sau là nơi các trưởng lão và chưởng môn ở.
Giữa hai tòa núi có một chiếc xích sắt rất lớn, nếu khinh công không giỏi thì đi tới đi lui quả là một chuyện phiền phức.
Nhưng cũng chính vì vậy mà Thủy Vân môn mới được mệnh danh là nơi có nhân tài như mây.
"Xích sắt này là do tổ tiên truyền xuống, tên là Cầu Vấn Tâm" Hách chưởng môn đắc ý ra mặt với Khúc Cửu Nhất, "Cầu này chỉ có thể chứa được một người, nếu khi qua cầu, chân trong chân ngoài, lơ đãng sẽ bị ngã xuống.
Do đó, cần phải vô cùng tập trung mới có thể đi qua cầu được"
"Tổ tiên của Thủy Vân môn quả là có bản lĩnh" Khúc Cửu Nhất duỗi tay sờ xích sắt, phát hiện sắt này cũng rất tốt, nếu lấy ra đúc kiếm thì hẳn là có thể đúc ra rất nhiều thanh thượng phẩm.
Nói cách khác, đây kia đều là tiền.
Có thể thấy được, tổ tiên của Thủy Vân môn hào phóng.
"Nếu thực sự có kẻ địch tập kích, chỉ cần cởi được cái xích sắt này thì kẻ địch cũng chẳng qua được.
Lại nói, cũng coi như hậu chiêu của Thủy Vân môn" Khúc Cửu Nhất cười tủm tỉm nhìn Hách chưởng môn, "Có thể thấy được tổ tiên của Thủy Vân môn là đi một bước nhìn ba bước, không hổ là một thế hệ tông sư"
Đáng tiếc rằng đại đệ tử lớp sau vô năng.
Bây giờ, thứ có thể khoe được ra với y cũng chỉ có thứ mà tiền nhân lưu lại thôi.
Có được đồ tôn bất hiếu như thế thì nên đánh chết sớm tốt hơn.
"Khúc cung chủ nói đùa" Nụ cười trên mặt Hách chưởng môn cứng đờ, "Đệ tử Thủy Vân môn của ta hơn vạn người, một ngọn núi bé phía sau không thể chứa được.
Hơn nữa, Thủy Vân môn ta lập phái nhiều năm như vậy còn chưa từng có cảnh tượng nào như Khúc cung chủ nói"
"Bây giờ chưa có, về sau chưa chắc" Khúc Cửu Nhất biết Hách chưởng môn không muốn nghe cái gì, không sai, hắn càng không muốn nghe cái gì thì Khúc Cửu Nhất càng muốn nói cái đó.
Hết cách, y ác vậy đấy.
Hách chưởng môn cảm thấy mình không thể nào nói chuyện tiếp với Khúc Cửu Nhất nữa.
"Tạ Tụ, nếu không ta đưa huynh qua cùng đi" Khúc Cửu Nhất nói xong liền chẳng để ý tới Hách chưởng môn nữa.
"Nhưng cầu này không phải chỉ có một người đi qua được thôi sao?" Tạ Tụ có hơi kinh ngạc.
"Với ta mà nói, đương nhiên không phải thế" Khúc Cửu Nhất đoán được trước, "Hách chưởng môn có bằng lòng để ta thử không?"
"Khúc cung chủ, ta nghĩ vẫn đừng nên thử thì hơn" Hách chưởng môn trong lòng muốn đồng ý, nếu Khúc Cửu Nhất chết do ngã khỏi cầu Vấn Tâm thì mới diệt trừ được một đại họa cho giang hồ.
Nhưng ngoài miệng vẫn phải có lễ.
"Hách chưởng môn đừng khách khí như vậy, nếu là ta đi không có gì khó cả" Khúc Cửu Nhất giãn cơ,