Khúc Cửu Nhất vừa về đã được các thuộc hạ mời tới phòng Tạ Tụ, nghe nói là Tạ Tụ bắt được một người cần phải để y nhìn.
Vậy mà dám có người ra tay với Tạ Tụ vào thời điểm mấu chốt này sao, thực sự không biết chữ chết viết sao à?
Vốn là Khúc Cửu Nhất còn nghĩ mình có cần phải tăng số người bảo vệ Tạ Tụ lên hay không nhưng sau phát hiện thuốc bột Tạ Tụ chế có thể khiến y không động đậy được một lúc thì y chẳng lo lắng gì.
Đắc tội ai cũng đừng đắc tội đại phu.
"Cửu Nhất, em qua đây nhìn xem" Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Tạ Tụ không cần ngẩng đầu cũng biết người tới là ai.
Khúc Cửu Nhất vừa vào cửa đã thấy ghế bên cạnh Tạ Tụ có một thiếu niên bị trói chặt.
Thiếu niên này vừa nghe thấy Tạ Tụ gọi tên Khúc Cửu Nhất thì lập tức ngẩng đầu, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía Khúc Cửu Nhất.
Ánh mắt quen thuộc...!Nét mặt quen thuộc.
Sắc mặt Khúc Cửu Nhất cứng đờ, "Đây lại là tình nhân của Khúc Thu Thủy?"
Mấy ngày qua, mỗi một "cha nhỏ" tới gây phiền toái cho Khúc Cửu Nhất, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Khúc Cửu Nhất chính là như vậy.
Một mặt, bọn họ muốn nhìn thấy nhi tử của Khúc Thu Thủy, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.
Mặt khác, nữ nhân mình yêu sinh hài tử nhưng phụ thân của đứa nhỏ lại chẳng phải mình.
Tư vị ấy chua muốn chết, hẳn cũng chỉ có họ biết.
"Ngươi...!ngươi chính là nhi tử của Thu Thủy?" Thiếu niên hít sâu một hơi, gần như là đang tự chuẩn bị tâm lý cho mình, ngại ngùng xoắn xuýt nói, "Nếu con không chê có thể gọi ta "cha"
Khúc Cửu Nhất nghe xong một chiêu cách núi đánh chết bò, trực tiếp đánh thiếu niên này ngã ra đất.
"Cái thứ khỉ gió gì đây?" Khúc Cửu Nhất nhướng mày, "Tạ Tụ, huynh gọi ta tới nhìn thằng ngu này?"
Tạ Tụ đỡ trán, như là chẳng thể tưởng tượng được sao thiếu niên này lại có thể nói ra được lời như vậy?
Hắn chỉ có thể dựng ghế dậy, thuận tay dựng cả vị thiếu niên này lên, "Nếu ngươi còn tự tìm đường chết nữa, ta cũng chẳng cứu nổi ngươi"
Thiếu niên giận mà không dám nói.
"Điều tra rồi, người này tên Vưu Tiểu Giang, năm nay 17, tiểu nhi tử của bang chủ Du Long bang.
Hai năm trước, trốn khỏi nhà, sau lại cách ba tháng gửi tin bình an cho Du Long bang một lần.
Bang chủ Du Long bang tìm hắn đã lâu, không ngờ hắn lại ở cạnh mẫu thân của em" Tạ Tụ quay đầu đi chỗ khác, cẩn thận nói lại tin tức về Vưu Tiểu Giang.
"Hai năm trước? Vậy ngươi mới 15 đã gặp được Khúc Thu Thủy?" Khúc Cửu Nhất đi về trước, cũng chẳng so đo với thằng nhãi ngu ngốc ăn nói xằng bậy này mà thương hại vỗ vai Vưu Tiểu Giang, "Khổ thân thằng nhỏ, khổ quá, biết rời nhà không tốt như nào chưa, vừa ra khỏi cửa đã gặp được tra nữ"
"Thu Thủy là mẫu thân của ngươi, sao ngươi có thể nói nàng như thế? Năm ngoái ta mới gặp được nàng! Là ta đơn phương bám lấy nàng ấy, không cho phép ngươi nói xấu nàng" Nếu không phải Vưu Tiểu Giang bị trói chặt thì bây giờ chỉ e cũng muốn nhảy dựng từ ghế lên đánh một trận với Khúc Cửu Nhất.
Sức mạnh bảo vệ người trong lòng quả thực khiến người khác cảm động.
"Tuổi ngươi còn nhỏ hơn ta nhưng lại thực sự có tình cảm sâu đậm với bà ta" Trước đó Khúc Cửu Nhất đã từng gặp qua các "cha nhỏ" của trước kia nhưng thực sự khá khó thấy "cha nhỏ" của bây giờ.
Y thực sự rất muốn biết, bây giờ Khúc Thu Thủy ra sao rồi.
Còn cả sao Vưu Tiểu Giang lại bị bà ta vợt được.
"Tuổi tác không phải là vấn đề!" Vưu Tiểu Giang tức giận bất bình, "Hơn nữa, nếu tuổi ta lớn hơn một chút, nào còn có chỗ cho những người khác? Ta chỉ hận bản thân không đủ thành thục, trầm ổn, nếu không ta có thể khiến cho Thu Thủy chỉ là của riêng ta"
Tiểu tử này chắc mất não rồi.
"Những người khác?" Khúc Cửu Nhất rất tò mò, "Bây giờ bên cạnh bà ta có bao nhiêu người?"
"Tính cả ta là mười người" Vưu Tiểu Giang đếm kỹ, "Nàng vốn có hai mươi người, sau phát hiện chúng ta vẫn là tốt nhất nên nàng tiễn đi một nửa.
Hừ, so với những người khác, nàng càng thích ta hơn.
Những người rời đi đó, ai nấy cũng khóc la không ngừng, chẳng được tích sự gì"
"...!Những người rời đi có phải đều quá 25 không?" Khúc Cửu Nhất nhịn không được đoán bừa.
Nét mặt Vưu Tiểu Giang cứng đờ.
"Bà ta chỉ là không thích nam nhân đã qua 25 mà thôi.
Trong mắt bà ta, nam nhân hơn 25 tuổi đều đã già rồi" Khúc Cửu Nhất trực tiếp đánh vỡ chút hy vọng mong manh trong lòng Vưu Tiểu Giang.
"Nói hươu nói vượn!" Vưu Tiểu Giang trực tiếp xù lông, "Ngươi vốn chẳng biết Thu Thủy tốt như nào! Nàng mạnh mẽ như vậy, còn đẹp như vậy, còn là cung chủ Toái Ngọc Cung, bên người có thêm mấy người thì làm sao? Hoàng đế còn có tam cung lục viện, một đống mỹ nhân còn tuyển tú hàng năm, bên người nàng chỉ có mấy người chúng ta thì có gì không đúng"
Cũng không có gì không đúng.
"Cha ta chẳng qua là một bang chủ Du Long bang nho nhỏ, hai năm trước, khi ta trốn khỏi nhà, hắn đã cưới tiểu thiếp thứ mười tám rồi, tuổi của tiểu thiếp đó còn gần bằng ta.
Bây giờ đã qua hai năm, hắn chắc lại có tiểu thiếp mới rồi" Vưu Tiểu Giang cười lạnh, "Thế gian này chính là không công bằng như vậy đấy, nam làm được sao nữ lại không được?"
Khá lắm khá lắm, lời này rất có phong phạm của đệ tử Toái Ngọc Cung ta.
Khúc Cửu Nhất nhịn không được cho hắn một tràng vỗ tay.
Khúc Thu Thủy thực sự rất giỏi trong việc tẩy não người khác.
"Thu Thủy vốn chẳng coi trọng ta" Vưu Tiểu Giang cúi đầu, rất buồn bực, "Ta vẫn luôn đi theo nàng, không biết nàng đã cứu ta bao nhiêu lần, nếu không ta sớm đã bị những nam nhân bên cạnh nàng ăn sống rồi.
Ta biết, nàng để ý ta nhưng vì nàng không muốn ảnh hưởng xấu tới ta nên mới lãnh đạm với ta"
"À, bà ta có ngủ với ngươi không?" Khúc Cửu Nhất chẳng hề có phản ứng gì với mấy lời của Vưu Tiểu Giang, vừa hỏi đã trúng điểm yếu.
Mặt Vưu Tiểu Giang lập tức đỏ lên, lắp bắp, "Đó...!Mới có tình cảm...!Không phải nàng sai mà do ta dùng dược"
"Bà ta là tông sư sao còn trúng dược của ngươi?"
"Tự ta ăn!" Vưu Tiểu Giang buột miệng, "Là nàng không đành lòng thấy ta đau khổ nên mới giúp ta.
Là ta quá dơ bẩn, nhúng chàm nàng ấy"
Đây là bị người ta bán còn giúp họ đếm tiền đây này.
Uống phải xuân dược thôi mà chẳng chết người được.
Thực sự muốn cứu ngươi thì cứ cho ngươi một chậu nước lạnh là được, nào cần phải tự mình ra trận chứ?
Chắc chắn là do Khúc Thu Thủy cảm thấy lửa tình cháy vừa lúc rồi nên tự mình ra trận mà thôi.
"Thu Thủy đối xử với ta vô cùng tốt" Vưu Tiểu Giang còn đang lải nhải, "Có một lần ta không cẩn thận bị cảm lạnh, nàng bưng cho ta một chén trà nóng.
Trà nóng tới mức làm đỏ cả tay nàng..."
Không phải.
Với nội lực của bà ta, đừng nói là trà nóng, dù là nước sôi thì bà ta cũng có thể thẳng tay biến nó thàng băng luôn mà?
Cho dù là vớt từ trong sông ra, cao thủ nội công cũng hoàn toàn có thể dùng nội lực để hong khô quần áo.
Một tách trà nóng mà bị phỏng?
Đùa cái gì thế?
Khúc Thu Thủy tự biên tự diễn dỗ cái tiểu tử ngốc nhà ngươi chơi mà thôi.
Nhưng không ngờ Vưu Tiểu Giang thực sự nhìn trúng cái dáng vẻ ấy à?
"Nếu ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn, thông minh hơn, có thể san sẻ gánh nặng cho nàng, nàng sẽ chẳng cần vất vả lựa chọn mấy người chúng ta rồi.
Ta nghĩ kỹ rồi, chờ tới khi ta luyện võ công tốt, quay về đoạt lấy Du Long bang, tới lúc ấy ta có thể giúp nàng..."
Nếu là hiện đại, Khúc Thủ Thủy hẳn là có thể dựa vào khuôn mặt ấy mà làm chuyện trà xanh trăm phần trăm, đồng thời là một nữ hải vương có thao tác thao túng tâm lý 1000 điểm.
Ít nhất bản lĩnh lừa tình thiếu nam người ta thì lừa ai người ấy mắc lừa.
Nhìn tiểu tử này xem, đã có thể làm được tới mức tự động nghĩ đẹp về tất cả hành động của Khúc Thu Thủy.
"Nhưng bây giờ nàng ấy coi trọng ngươi!" Vưu Tiểu Giang nói xong lại nổi giận đùng đùng nhìn Tạ Tụ, "Còn không phải vì ngươi là người có thể dùng để uy hiếp Khúc Cửu Nhất sao? Còn không phải vì ngươi có một thân y thuật, còn có được khuôn mặt biết hấp dẫn người khác sao? Ta nhất định phải để Thu Thủy nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi, tránh để bị ngươi mê hoặc"
Thực sự là cái nồi to rớt từ trên trời xuống.
Sắc mặt Tạ Tụ có hơi khó tả.
Lời này trước kia Vưu Tiểu Giang cũng nói rất nhiều lần nhưng Tạ Tụ lại chẳng để trong lòng.
Bây giờ đối phương lại làm trò trước mặt Khúc Cửu Nhất thì lại có hơi xấu hổ.
Không cẩn thận một cái là bị cuốn vào ân oán tình thù giữa mẫu tử hai người họ...
Hình như là chuyện xưa ly kỳ chỉ có trong "Sử Ký"*.
*Tác phẩm này của Tư Mã Thiên bên Trung nha các chế.
Kể lại lịch sử gần 3000 năm từ thời nhà Hán về trước đó.
"Bà ta mở miệng to thế mà chẳng sợ rách miệng à?" Khúc Cửu Nhất nghe Vưu Tiểu Giang nói, Khúc Thu Thủy lại còn dám đánh chủ ý lên người Tạ Tụ, tức thì không nhịn được, "Bà ta bây giờ ở đâu? Thành thật nói ra ngay!"
" Mẹ nó, ngươi chẳng xứng làm nhi tử, ta sẽ chẳng nói đâu" Vưu Tiểu Giang bày ra tư thế có chết cũng chẳng sờn, "Thu Thủy vất vả nuôi ngươi lớn, ngươi không báo đáp nàng ấy thì thôi mà còn bắt tay với người ngoài đoạt quyền của nàng ấy.
Ngươi đừng hòng biết được một chữ gì về Thu Thủy ở chỗ ta"
"Cửu Nhất" Tạ Tụ thở dài, "Nếu không ta dùng nhiếp hồn thuật hỏi một chút"
Vưu Tiểu Giang này hoàn toàn là một cái gân cứng, nếu ép quá đà chỉ e sẽ tự sát thật.
"Không cần, ta biết đối phó với loại người này như nào" Khúc Cửu Nhất không để bị mình quay vòng vòng, "Ngươi không nói? Cũng được.
Cha ngươi không phải cưới rất nhiều tiểu thiếp, sinh rất nhiều nhi tử sao? Nếu ngươi không nói, ta sẽ cho ngươi uống xuân dược, ném ngươi vào một đám nữ nhân.
Sau khi ngươi ô uế rồi, Khúc Thu Thủy chắc chắn chẳng cần ngươi nữa.
Tới lúc ấy, ta lại tới nhà ngươi, tùy tiện kéo mấy huynh đệ trông không tệ tới cho bà ta.
Ngươi cũng nói rồi, chúng ta là mẫu tử, giữa mẫu tử với nhau nào có chuyện hằn thù gì được? Tới lúc ấy, các huynh đệ sinh ra khá giống với ngươi hẳn sẽ có được tình yêu của Khúc Thu Thủy đi!"
Hốc mắt của Vưu Tiểu Giang lập tức đỏ ửng.
"Ngươi...!Ngươi..."
Nghĩ tới Khúc Cửu Nhất sẽ làm ra chuyện như vậy, Vưu Tiểu Giang ngay cả tự sát cũng chẳng dám nghĩ tới.
Không...
Hắn tình nguyện chết như vậy cũng chẳng muốn thấy sau này, Thu Thủy di dời tình cảm với mình tới người của các huynh đệ.
Dựa vào cái gì?
Tuyệt đối không được!
Người chết cũng chẳng sợ mà lại sợ uy hiếp như vậy?
Tạ Tụ có hơi khó hiểu.
"Được, ta nói"
...!Lại còn trúng chiêu thật à?
Nét mặt Tạ Tụ lập tức trở nên trầm trọng.
Hắn vẫn hiểu quá ít về chuyện tình cảm.
Nhưng trên sách cũng chẳng viết, trường hợp đặc thù như Khúc Thu Thủy, hắn muốn hỏi thăm cũng chẳng có ví dụ.
Khó.
Thực sự quá khó!
"Ta...!sau khi ta rời nhà, bởi vì trước đó tiêu tiều ăn xài phung phí, bị người ta theo dõi, cuối cùng bị buộc nhảy vực.
Ai ngờ, sau khi ta tỉnh lại, phát hiện mình chẳng những không chết mà còn gặp được tiên nữ"
"Được rồi, được rồi, nhảy qua đoạn này đi" Nói thêm gì nữa thì thể nào người đọc cũng mắng cố ý ăn gian số lượng từ.
Vưu Tiểu Giang âm thầm cắn răng, tiếp tục nói, "Chúng ta bị nhốt ở nơi tên là Cực Lạc sơn trang, bên trong có rất nhiều trận pháp lợi hại, chúng ta không thể nào ra khỏi đó được.
Nhưng cách một đoạn thời gian sẽ có người tới tặng đồ cho chúng ta nhưng trận pháp đó lúc nào cũng biến đổi, cho dù chúng ta bắt được những người đó thì chẳng thể ra được"
Trận pháp?
Cực Lạc sơn trang?
Dưới vực sâu?
Quá nhiều tình tiết.
Trách sao nhiều năm như vậy cũng chẳng có tin tức của Khúc Thu Thủy, hóa ra là bị người ta dùng trận pháp nhốt ở nơi hẻo lánh ít người.
Đây cũng có thể giải thích được rằng vì sao trên giang hồ nhiều chuyện như vậy mà Khúc Thu Thủy cũng chẳng để lại vết tích gì.
"Sau này có một nam nhân tên Trần Huyền tới sơn trang.
Hình như hắn xuất thân từ Hồng Liên đạo gì đó, võ công rất cao, mấy người ta chúng ta cộng vào cũng chẳng phải đối thủ của hắn.
Thu Thủy rất hứng thú với hắn, Trần Huyền kia liền làm giao dịch với Thu Thủy, sau đó hắn mang theo chúng ta rời khỏi Cực Lạc sơn trang" Vưu Tiểu Giang cũng biết không nhiều, "Chúng ta đi theo Thu Thủy định đi liên lạc với đệ tử Toái Ngọc Cung nhưng không ngờ đệ tử Toái Ngọc Cung đã chẳng còn ở