Đại hội võ lâm sao.
Dẫu hình thức bên ngoài có thay đổi như nào, yếu tố trung tâm của nó cũng chẳng thay đổi.
Chuyện trong chốn giang hồ nói cho cùng vẫn phải được cầm tay chỉ dạy tận tình.
Môn phái nhà ai nhiều đệ tử, võ công cao cường thì sẽ có được địa vị càng cao trên giang hồ, cũng sẽ được những người khác trong giang hồ thừa nhận.
Cá lớn nuốt cá bé là đạo lý đơn giản như vậy đấy.
Khúc Cửu Nhất vẫn rất tin tưởng đệ tử nhà mình, dù sao đám đệ tử Toái Ngọc Cung cũng từng bị y dạy dỗ nghiêm ngặt, võ công không đạt tiêu chuẩn còn bị nhốt ở Toái Ngọc Cung luyện tiếp, không luyện được thì không ra được.
Lên sàn đấu đầu tiên là một đệ tử phái Lạc Anh, hình như là một trong võ lâm bát tú nhưng cụ thể tên gì thì Khúc Cửu Nhất không nhớ rõ được.
Nền tảng võ công của người này cũng khá ổn, liên tiếp thắng được mấy trận, chưởng môn phái Lạc Anh cười như hoa nở.
Chỉ là không biết vì sao, rất nhiều người lên sàn tiếp theo cũng chẳng có ai khiêu chiến Toái Ngọc Cung hay Hồng Liên đạo, đều là những môn phái đó tự chơi với nhau.
Không ít đệ tử Toái Ngọc Cung đứng sau lưng Khúc Cửu Nhất trông chờ nhìn lên, tựa như rất khao khát.
Các nàng vất vả luyện võ nhiều năm, cũng muốn đi lên đánh một trận ra trò, tiện để cung chủ thấy được sự vất vả của các nàng cũng như để những người trong võ lâm đó biết được sự lợi hại của đệ tử Toái Ngọc Cung các nàng tới mức nào.
Sao lại chẳng có ai khiêu chiến thế?
Còn nữa, những người phía trên đang đánh cái thứ công phu gì vậy? Sức lực này, tốc độ này, nếu ở Toái Ngọc Cung các nàng vốn không có tư cách ra ngoài với cung chủ, vậy mà còn được khen? Còn một hơi liền thắng mấy trận?
Quá phế.
Nếu các môn phái khác có thể nghe được tiếng lòng của đệ tử Toái Ngọc Cung thì tám phần là muốn trợn trắng mắt.
Đệ tử thuộc hạ của bọn họ hầu như là nam tử, ai nấy đều khí huyết căng tràn, tuổi trẻ lực tráng, bình thường không được thấy các nữ hiệp giang hồ nhiều.
Nếu đối đầu với đệ tử Toái Ngọc Cung, nhìn mặt người ta một cái khí thế đã xuống một nửa thì tới lúc ấy còn đánh đấm gì nữa? Hơn nữa, Toái Ngọc Cung giàu có, vũ khí, bí tịch đều được coi là hàng đầu.
Tài nguyên mà các môn phái khác chỉ có thể cho đệ tử nội môn dùng thì ở Toái Ngọc Cung, ai cũng có được.
Cứ thế mãi, môn phái có càng nhiều tài nguyên sẽ có được càng nhiều đệ tử xuất sắc.
Hơn nữa, đệ tử Toái Ngọc Cung vừa ra ngoài đã khiến người ta coi trọng hơn nhiều, cơ hội để nổi danh này cứ để lại cho các đệ tử chưa nổi tranh thủ một lần đi!
Khúc Cửu Nhất mạnh mẽ chống đỡ tinh thần qua buổi sáng, buổi chiều gần như là ngủ gà ngủ gật.
Nhưng Trần Thủy của Hồng Liên đạo vẫn có phong độ hơn người, tất cả quá trình đều ở bên cạnh mỉm cười, còn thỉnh thoảng gật đầu, tựa như đang nghiêm túc xem tỷ thí vậy.
À, rất biết giả ngu.
Tức thì đã tới chạng vạng rồi, ngày đầu tiên của đại hội võ lâm chuẩn bị kết thúc thì đúng lúc này, có một biến cố xảy ra.
"Lão phu 20 năm chưa từng quay lại giang hồ, bây giờ đại hội võ lâm chỉ toàn mấy công phu mèo ba chân này sao? Ha ha ha, cười chết ta rồi!"
Nhân vật chính tới rồi!
Khúc Cửu Nhất tức thì tỉnh táo lại.
Nói mà, đại hội võ lâm lớn như vậy, chính tà lưỡng đạo tề tụ đủ cả, nếu nhân vật chính cũng không có thì đại hội võ lâm này tệ quá.
Dù sao theo Khúc Cửu Nhất, xuất hiện cuối cùng càng nhiều, làm càng nhiều chuyện thì càng chứng minh được rằng đại hội võ lâm thực sự ở một cấp rất cao.
Mọi người sôi nổi nhìn về phía âm thanh phát ra, lại là một lão giả áo xám mang theo mấy đệ tử trẻ tuổi, vênh váo tự đắc bay từ cửa vào.
Chỉ là y phục ông ta mặc khác nhiều so với võ lâm Trung Nguyên, nhìn qua có hơi giống với Phù Tang, à, Phù Tang ở cổ đại tên là Nghê Hồng quốc.
"Võ lâm Trung Nguyên các người nhìn qua kém hơn nhiều so với trước" Lão giả áo xám chẳng khách khí gì đoạt lấy ghế dựa ngồi xuống, kiêu căng ngạo mạn nhìn mọi người, "Đúng lúc ta thu được mấy đồ đệ, không bằng cũng đi lên rèn luyện một phen, xem xem bây giờ có trình độ gì?"
Mẹ nó, lão giả áo xám này lại là tông sư?
Quả nhiên, một khi giai đoạn cuối có chiến lực càng cao hơn thì tông sư cũng sẽ biến thành cải trắng.
Tiểu thuyết võ hiệp tự nó đã vậy, kịch bản chẳng hề thay đổi chút nào.
Khúc Cửu Nhất nhìn Tạ Tụ, muốn hỏi Tạ Tụ có biết hay không.
Tạ Tụ thành thật lắc đầu, hắn vốn chưa từng gặp người này.
"Ài, nhìn y phục của ông ta hẳn không phải người trong võ lâm Trung Nguyên" Khúc Cửu Nhất sờ cằm, "Đây đều là thao tác cơ bản của tiểu thuyết võ hiệp, một ít nhân vật sắm vai ác đều tới từ các quốc gia khác.
Hơn nữa, những người đó còn không giống với Thiên Cực thần giáo ở quan ngoại, đơn thuần chỉ có ác ý"
Tạ Tụ chớp chớp mắt, không hiểu vì sao lại không giống? Trong mắt Tạ Tụ, dù sao họ đều phải người trong võ lâm Trung Nguyên.
"Ngươi...!Ngươi là Y Nguyên Thập Nhất Lang" Phù Dương sơn chủ cẩn thận quan sát mặt lão giả áo xám, hồi lâu sau mới nhớ ra, "20 năm rồi, ngươi vậy mà còn chưa chết?"
"Hờ, ngươi cũng chưa chết, sao ta sẽ chết?" Lão giả áo xám nhìn Phù Dương sơn chủ, "Năm đó, lão phu bị đệ tử danh môn chính phái các ngươi ám hại, may mắn đại nạn không chết lại còn gặp được kỳ ngộ trở thành tông sư.
À, thù năm đó lát chúng ta lại tính, bây giờ để đồ nhi của ta gặp các ngươi trước.
Trung Nguyên các ngươi kiêu ngạo vì lễ nghi bang giao, cũng chẳng tới mức để đồ đệ ta ngàn dặm xa xôi tới đây, tỷ thí quang minh chính đại với các ngươi một phen cũng không chịu chứ?"
Lời này không nghi ngờ gì là đã đẩy lùi mọi lời từ chối khéo.
Nếu không chiến, sau đó còn có biết bao lời khó nghe đang chờ.
Tuy rằng Khúc Cửu Nhất cảm thấy này vốn chẳng có gì phải sợ, cứ giết quách đi là được, dù sao Phù Tang cách đây xa, người ta còn có thể chạy ngàn dặm xa xôi tới đây mắng họ được à?
"Sơn chủ, Y Nguyên Thập Nhất Lang này rốt cuộc là nhân vật nào vậy?" Một ít nhân sĩ võ lâm trẻ tuổi vô cùng khó hiểu nhưng thấy không ít chưởng môn lại khá kiêng dè lão giả áo xám này.
Phù Dương sơn chủ thở dài, tự như đang suy nghĩ nên mở miệng như nào.
Một lát sau, ông chậm rãi nói, "Hắn là võ giả Phù Tang.
20 mươi năm trước có thể nói là hắn ngưỡng mộ võ học Trung Nguyên chúng ta nên bắt đầu từ các môn phái nhỏ, khiêu chiến một đường, cuối cùng khiêu chiến tới chúng ta.
Thập Nhất Lang có võ công đặc biệt, xuất kiếm rất nhanh, rất nhiều người bị lỗ nặng trong tay hắn.
Hơn nữa, phẩm hạnh của hắn rất xấu xa, sau khi thắng còn muốn chặt đi hai ngón tay của đối thủ làm chiến lợi phẩm"
Nói tới đây, Phù Dương sơn chủ như có hơi không đành lòng, chủ động nói, "Chỗ hắn muốn chặt đúng là hai ngón tay cầm kiếm"
Không thể cầm kiếm, đương nhiên cũng chẳng có bản lĩnh tiếp tục sinh tồn trên giang hồ.
Bởi vì Y Nguyên Thập Nhất Lang mà rất nhiều người trong giang hồ đã thoái ẩn, Y Nguyên Thập Nhất Lang cũng có tiếng tăm vang đội.
"Vậy Y Nguyên Thập Nhất Lang rốt cuộc bị ai đánh bại? Là sơn chủ sao?"
"Không phải, khi ấy hắn hạ chiến thư với ta nhưng người còn chưa tới Phù Dương sơn đã gặp chuyện ngoài ý muốn"
"Ngoài ý muốn?"
Kẻ hát người phụ họa, không biết còn tưởng là đang kể tướng thanh* đấy.
*Một loại kịch nói hài của Trùng Quốc
Phù Dương sơn chủ khẽ nhìn về phía Khúc Cửu Nhất.
Tuy tầm mắt này khá nhạy nhưng Khúc Cửu Nhất sao lại không phát hiện được?
Không có việc gì Phù Dương sơn cái đồ cáo già này lại nhìn mình làm gì? Khúc Cửu Nhất nghĩ nghĩ vậy, ngay sau đó nhớ tới khả năng nào.
"Lão sơn chủ, không phải ngươi muốn nói, Y Nguyên Thập Nhất Lang kia là bị mẫu thân của ta đánh bại chứ?"
"Đúng vậy" Phù Dương sơn chủ ho khan một tiếng, "20 năm trước, tuy mẫu thân ngươi cũng có tiếng tăm nhưng vì Toái Ngọc Cung ở nơi hẻo lánh, chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ.
Lúc ấy, mẫu thân ngươi còn đưa rất nhiều đệ tử Toái Ngọc Cung đi cùng...!Y Nguyên Thập Nhất Lang không may lắm, nhìn thấy mẫu thân ngươi đúng lúc có một nam tử đồng hành bên cạnh..."
Phù Dương sơn chủ cảm thấy mình nhắc khéo lắm rồi.
Khúc Cửu Nhất nháy mắt đã hiểu.
Hiểu rồi, Y Nguyên Thập Nhất Lang là quấy rầy Khúc Thu Thủy yêu đương với nam nhân.
Với cá tính của Khúc Thu Thủy, lại nhìn khuôn mặt bình thường tới không thể bình thường hơn của Y Nguyên Thập Nhất Lang, thấy người quấy rối mình có bộ dáng xấu xí như vậy, ra tay chắc chắn không nể tình ai.
Y Nguyên Thập Nhất Lang chỉ kịp cảm thán mình quá may mắn, một lúc gặp được nhiều mỹ nhân như vậy xong đã bị Khúc Thu Thủy giải quyết nhanh gọn nhẹ.
Ừm, kiếm cùng chưa kịp rút ra.
Sau khi bị Khúc Thu Thủy làm cho trọng thương, lòng tự trọng của ông ta bị sỉ nhục, lại chẳng biết Khúc Thu Thủy là ai, chỉ có thể lang thang tìm kiếm không có mục tiêu gì, ý chí chiến đấu mất hơn nửa, khi đối chiến với chưởng môn Thúy Phong sơn cũng vô ý thua trước mặt không ít người.
Từ đó, Y Nguyên Thập Nhất Lang bèn biến mất trong võ lâm Trung Nguyên.
Hệt như khi ông ta đột nhiên tới vậy, biến mất cũng rất đột ngột.
Ở trong giang hồ cũng chỉ kịp để lại một dấu vết nho nhỏ như vậy thôi.
Sau khi cảnh đổi sao dời, chẳng ai còn nhớ rõ nữa.
"Vậy sao ông ta lại nói là ám toán?? Một người trong võ lâm nói ra sự thắc mắc.
"Vì hắn ta luôn cảm thấy Khúc Thu Thủy thắng hắn là vì đánh lén" Phù Dương sơn chủ dở khóc dở cười, "Nữ tử Phù Tang có địa vị thấp hèn, ít có nữ tử có võ công ưu việt.
Hắn khó có thể chấp nhận được việc mình bại trong tay Khúc Thu Thủy, liền cảm thấy do mình bị mê hoặc bởi sắc đẹp nên trúng kế mới bị như vậy.
Chỉ e ngày nào hắn cũng nói với mình như vậy, để bản thân mình tin là như vậy"
Nếu Y Nguyên Thập Nhất Lang có thể ở võ lâm Trung Nguyên thêm một khoảng thời gian thì ông ta có thể cảm nhận được sự khủng bố và bất lực mà Khúc Thu Thủy mang tới cho người trong giang hồ.
Người bị hại thực ra đâu chỉ có mình ông ta.
"Nhưng võ công của Y Nguyên Thập Nhất Lang vẫn rất xuất sắc.
Nhiều năm qua đi, hắn lại trở thành tông sư, chỉ e càng khó đối phó" Phù Dương sơn chủ trả lời, "Đệ tử hắn dạy ra hẳn cũng chẳng phải người bình thường.
Khúc cung chủ, đệ tử nhà ngươi còn chưa lên sàn, không thì thử một lần xem?"
"Cái gì cơ?" Khúc Cửu Nhất nghe hiểu chuyện này rồi, chẳng qua cũng chỉ là một bại tướng của Khúc Thu Thủy mà thôi, vốn có chút hứng thú giờ cũng chẳng còn nhiều, "Trước cứ để các ngươi nếm mùi trước đã"
Không có so sánh thì sao có thể làm nổi lên sự cường đại của Toái Ngọc Cung bọn họ được?
Bàn tính của Khúc Cửu Nhất đánh cành cạch.
Y Nguyên Thập Nhất Lang quả thực có vốn liếng để khiến người giang hồ đau đầu!
Đồ đệ do ông ta dạy ra ai nấy đều có kiếm pháp quỷ dị, ra chiêu cực nhanh.
Ngắn ngủn mấy hiệp đã đánh bại không ít đệ tử các phái.
Nhìn xem, Y Nguyên Thập Nhất Lang cười tới độ liệt cả khóe miệng, "Đây là đệ tử của võ lâm Trung Nguyên các ngươi sao? Cũng chỉ có vậy mà thôi.
Nhị đồ đệ của ta là đứa có võ công kém nhất"
Không ít đệ tử chân truyền của các phái tức giận, muốn lên sàn ganh đua cao thấp, dạy dỗ lại mấy võ sĩ Phù Tang này.
Nhưng bọn họ vừa có động tĩnh đã bị sư phụ nhà mình kéo tai quay về.
Này thể hiện điều gì?
Chưa thấy người Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo chưa nói gì sao? Bây giờ đúng là cơ hội tốt để xem xét thực lực hai bên, các ngươi xông lên thì dẫu có thắng cũng chẳng vẻ vang gì cho cam.
Thứ cường địch ngoại lai như này đương nhiên phải để môn phái lợi hại lên trước!
Những đệ tử được phái ra trước đó cũng chỉ dùng để làm nóng sân thôi.
Cao thủ cấp bậc tông sư đương nhiên để tông sư đấu rồi.
Ánh mắt mọi người sáng quắc nhìn Hồng Liên đạo và Toái Ngọc Cung.
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi rồi, bọn họ không ra tay cũng không thể được.
Trần Thủy cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn về phía Khúc Cửu Nhất.
"Khúc cung