"Ngươi đã chiếm cơ thể của ta thì phải trả chút thù lao. Đoạt lại Tô thị! Nó là của mẹ ta!"
Tô Kỳ mơ mơ màng màng nghe thấy một giọng nam đang phẫn nộ, cô đang hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra thì lại hôn mê bất tỉnh.
Khi Tô Kỳ mở mắt trở lại, chỉ thấy đầu đau như nứt ra. Cô đè huyệt thái dương, mày nhíu chặt, thời điểm tan tầm cô đi gặp khuê mật Mạc Y thì đụng phải xe chở rượu, chỉ nhớ rõ ánh đèn chói mắt và tiếng phanh chói tai cộng thêm âm thanh ồn ào xung quanh, về sau thì cái gì cũng không nhớ rõ nữa. Cô còn nghĩ là mình chết chắc rồi, không ngờ lại còn sống? Nhưng mà cảnh vật xung quanh là chuyện gì xảy ra? Đồ đạc trong phòng lộn xộn không chịu nổi, trên đất ngổn ngang chai lọ, lẽ ra phải ở bệnh viện mới đúng chứ? Đây là chỗ nào?
Tô Kỳ đầy bụng nghi vấn, xiêng xẹo từ ghế sa lon đứng lên, tìm kiếm toilet, vừa mở cửa đã thiếu chút bị dọa ngất: "Đờ phắc!"
Trong gương toilet phản chiếu ra một bóng người, nhưng lại không phải Tô Kỳ, mà là một tên con trai.
Tô Kỳ bối rối nhìn về phía sau, thiếu chút tưởng gặp quỷ, đáng tiếc sau lưng chẳng có gì. Cô khó tin đưa tay sờ soạng mặt mình, gã trai trong gương cũng tương tự, vẻ mặt hoảng sợ đưa tay sờ sờ mặt.
Không lẽ là hồn xuyên...
Tô Kỳ nội tâm phức tạp cúi đầu xem xét thân thể hiện tại của mình, ừm, một cao nguyên bằng phẳng, đích thị thuộc tính nam
Hồn đúng là xuyên rồi... Lại còn xuyên vào một thằng con trai??? Có phải tiểu thuyết đâu trời???
Tô Kỳ đến bồn nước dùng nước lạnh rửa mặt, cuối cùng trấn tĩnh hơn một chút. Dù sao cũng không chết, còn có thể gặp lại Mạc Mạc.
Quan trọng trước mắt là... phải biết rõ thân phận khối thân thể này, Tô Kỳ bước nhanh trở lại phòng khách, tìm điện thoại di động, định bụng nhìn xem có tìm được manh mối gì hay không. Di động nằm giữa mấy chai rượu, bên cạnh còn có một chai thuốc màu trắng. Có điều đến khi cô bình phục tinh thần và từ từ hồi tưởng thì trong đầu lại có rất nhiều hình ảnh không thuộc về trí nhớ của cô xuất hiện, có lẽ chính là ký ức của khối thân thể này. Tô Kỳ lại một lần nữa cảm thấy may mắn, đúng là giảm bớt không ít phiền toái.
Thân thể này cũng tên là Tô Kỳ, thái tử gia của tập đoàn Tô thị, đáng tiếc, là một tên công tử trăng hoa không học vấn không nghề nghiệp. Tô Hoành cùng phu nhân của hắn cùng nhau dốc sức, thành lập tập đoàn Tô thị - đế chế thương nghiệp thuộc top 3 toàn quốc, nhưng quả thực lại không biết dạy con, mẫu thân thì cưng chiều vô cùng tận, còn Tô Hoành thì hoàn toàn mặc kệ.
Ài, đi đến đâu hay đến đó vậy.
Tô Kỳ bất đắc dĩ thở dài, nhìn lịch, hôm nay là một tháng sau khi bản thân gặp chuyện không may. Không biết Mạc Mạc hiện tại như thế nào? Mình chết đi rồi cậu ấy hẳn sẽ rất khổ sở... Tô Kỳ được 12 tuổi thì cha mẹ gặp chuyện qua đời, từ đó trở đi, Mạc Y luôn luôn ở cạnh cô. Mạc Y là một cô nương dịu dàng đáng yêu tràn ngập ánh mặt trời, với Tô Kỳ mà nói, Mạc Y tựa như mặt trời nhỏ, chỉ cần có cô ở bên cạnh liền sẽ cảm giác không gì không thế vượt qua. Bọn họ tốt nghiệp đại học xong, Tô Kỳ công tác ở một xí nghiệp nước ngoài, Mạc Y thì lại lựa chọn xuất ngoại theo học một học viện thiết kế hàng đầu, giấc mộng của cô chính là làm kỹ sư thiết kế. Thật vất vả ba năm trôi qua, cuối cùng Mạc Y cũng trở về, hai người còn chưa kịp gặp mặt một lần thì đã xảy ra chuyện.
Không được, phải đi gặp Mạc Y! Tô Kỳ rất nhanh sửa soạn lại bản thân, không thể không nói làm con trai thật sự rất thuận tiện, không cần trang điểm tiết kiệm được thật nhiều thời gian. Hắn vơ một bộ trong tủ quần áo, tiện tay gọi điện thoại cho công ty vệ sinh cử người đến quét dọn rồi bước ra cửa. Hắn nhớ là xe của Tô Kỳ bị đưa đi bảo dưỡng, nên chỉ có thể gọi taxi.
Thế nhưng hắn mới xuống lầu không bao xa thì thấy một đám tiểu hài tử vây quanh một cô bé con xinh xắn đáng yêu, hình như đang nói linh tinh "Không có ba ba" gì đó.
Tô Kỳ dừng bước lại, khẽ nhíu mày, nghĩ thầm con nít thời nay đều không gia giáo như vậy sao? Cô bé đứng giữa tròng mắt ngập nước, nhưng lệ vẫn không chịu rơi xuống. Tô Kỳ đang chuẩn bị tiến lên, đã thấy tiểu cô nương mắt sáng lên, hướng hắn chạy tới, ôm lấy chân hắn, vô cùng ấm ức hô một tiếng "Ba ba".
Oái??? Mặc dù tiểu cô nương con thực đáng yêu nhưng mà cô...à chú cũng không phải ba của con nha...
Đường Lạc Nhiên chỉ nhớ rõ mẹ từng nói ba ba là cao cao soái soái, ba của bé có công tác rất quan trọng phải làm, mới không thể trở về chơi với bé, đám bé trai này luôn bắt nạt bé nói bé không có ba ba, thật đáng ghét, bé mới không phải không có ba đâu
"Ba ba, bọn nó ăn hiếp con." Đường Lạc Nhiên tiểu bằng hữu tủi thân đã lâu, bình thường lại không dám nói với mẹ, sợ mẹ thương tâm, hôm nay cuối cùng tìm được cơ hội phát tiết, miệng mếu máo như sắp khóc đến nơi.
Tô Kỳ vô cùng ngứa mắt cảnh tiểu cô nương đáng yêu bị người ta ức hiếp, không nói hai lời đem bé con ôm lên, hung hăng trừng mắt nhìn đám nam hài không hiểu chuyện, hung dữ nói: "Lần sau còn để ta thấy mấy đứa bắt nạt con bé, ta lôi cả đám ra đét đít!"
Mấy thằng nhỏ bị hắn dọa một phát liền bỏ chạy, lủi đi nhanh như chớp, Tô Kỳ lúc này mới ngồi xổm xuống, ôm tiểu cô nương nhẹ giọng an ủi: "Tiểu bằng hữu, đừng khóc nha, con xem chú dọa bọn nó chạy cả rồi, chú mang con đi tìm mẹ được không?"
Tiểu cô nương thật vất vả đem nước mắt nghẹn trở về, vừa nghe Tô Kỳ lời này, nước mắt lại từng giọt từng giọt lớn rơi xuống, cô bé gắt gao ôm cổ Tô Kỳ, "Không cần, muốn ba cơ."
Ặc... Nhìn cái kiểu này, phỏng chừng cô bé này thuộc gia đình mồ côi cha, Tô Kỳ cũng không dám nhắc lại đề tài tìm mẹ, ôm bé con an ủi hồi lâu, mới khiến tiểu cô nương ngừng nước mắt lại.
"Tiểu cô nương, con