Dọc đường đi, nhóm nhân viên đụng mặt Đường Sở Nhiêu đều theo bản năng ngăn lại xúc động muốn bắt chuyện với tổng tài nhà mình, yên lặng ở sau lưng nàng. Cũng không biết làm sao, Đường tổng tài bình thường luôn luôn mỉm cười của bọn họ tự dưng mặt lạnh như băng, thật sự là dọa người a...
Đường Sở Nhiêu tới gara, khó được một lần không cô phụ tính năng của Porsche, chọn con đường ít xe cộ, trong chốc lát liền về đến nhà.
Đường Lạc Nhiên vừa nghe tiếng cửa mở, liền từ trên ghế sa lon vặn vẹo xuống dưới, vui sướng chạy tới cửa, cấp mẹ mình một cái ôm mãnh liệt, ngọt ngào gọi: "Mẹ ~ Nhiên Nhiên rất nhớ mẹ ~ "
Đường Sở Nhiêu mặt không chút thay đổi lúc này rốt cuộc lộ ra tươi cười, nàng thay giày, ôm con gái đến trên sa lon, "Bé con gần đây miệng ngọt quá nhỉ?"
"Hì hì hì ~" Đường Lạc Nhiên tiểu cô nương ở trong lòng mẹ cọ cọ, "Ba ba nói, mẹ gần đây bề bộn nhiều việc, Nhiên Nhiên phải ngoan, làm cho mẹ vui vẻ, ba ba trở về mới mang đồ ăn ngon cho ~ "
"Mèo tham ăn." Đường Sở Nhiêu phết phết cái mũi con gái, "Ba ba gọi điện thoại khi nào?"
"Lúc chiều ~ nhưng mà ba ba có vẻ như bề bộn nhiều việc, ba nói hôm nay buổi tối hình như phải... phải..." Tiểu cô nương gãi gãi đầu, suy nghĩ kỹ trong chốc lát, "Phải sửa phương án! Cho nên buổi tối không có thời gian gọi điện cho Nhiên Nhiên."
"Vậy à..." Đường Sở Nhiêu xoa xoa tóc Đường Lạc Nhiên, buông bé ra, "Mẹ đi thay quần áo, Nhiên Nhiên tự chơi một lát nhé."
Đường Sở Nhiêu vào phòng, mệt mỏi tê liệt ngã xuống giường. Mấy ngày nay chuyện Lý phó tổng vốn khiến cho nàng thực đau đầu, cư nhiên Tào Phong lại xuất hiện.
Qua phẫn nộ lúc ban đầu, Đường Sở Nhiêu lúc này tỉnh táo lại tưởng tượng, người Lý phó tổng nói đắc tội có lẽ chính là Tô Uyên. Sợ cũng không phải đắc tội, chính là hắn cản đường mẹ con bọn họ. Nếu như muốn đem hắn đổi, vậy Tào Phong ở chỗ này, rốt cuộc chỉ bởi vì hắn vừa lúc thích hợp, hay là cố ý đưa vào? Muốn cho Tào Phong đối phó nàng? Như vậy Tào Phong mục đích là cái gì? Tiền? Hay là Nhiên Nhiên?
Nghĩ đến đây, Đường Sở Nhiêu đột nhiên mở to mắt, nắm chặt hai tay.
Nhiên Nhiên là con gái nàng, ai cũng đừng nghĩ cướp đi! Tào Phong tốt nhất chỉ là giúp Tô Uyên làm việc, nếu muốn cướp Nhiên Nhiên, nàng là nhất định sẽ không bỏ qua hắn!
Nhớ tới con gái vừa mới nói Tô Kỳ, Đường Sở Nhiêu đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, thể xác và tinh thần đều uể oải. Nàng đột nhiên, thật muốn ôm hắn một hồi.
Rất nhanh, Đường Lạc Nhiên tới đây kêu mẹ ăn cơm, còn nói: "Ba ba bảo con theo dõi mẹ, đúng giờ ăn cơm ~ "
Đường Sở Nhiêu phì cười, nhéo nhéo thịt trên mặt con gái, "3 câu không rời ba cô, nghe lời vậy sao?"
Tiểu cô nương vội cứu mặt mình ra khỏi "ma trảo" của mẹ, ôm Đường Sở Nhiêu hôn cái bẹp, "Mẹ không cần ghen ~ Nhiên Nhiên thích ba ba cũng thích mẹ ~ "
"Đúng là một quỷ linh tinh." Đường Sở Nhiêu cười nói, ôm con gái ra phòng.
Chờ Đường Sở Nhiêu ăn cơm, mang theo con gái chơi trong chốc lát lại cho bé tắm rửa dỗ ngủ xong, đã 9h tối.
Tuy rằng vẫn còn công tác phải làm, nhưng nàng đêm nay chuẩn bị bãi công. Nàng thay áo ngủ, từ giá rượu rút ra một bình, mở nút, rót cho mình một ly. Nàng cần thả lỏng một chút, bình tĩnh sửa sang lại tâm tình.
Lúc Tô Kỳ gọi điện thoại lại đây, nàng đã uống đến gần nửa bình.
"Hi, bảo bối, hôm nay thế nào?" Tô Kỳ thanh âm nghe cũng có chút mỏi mệt.
Đường Sở Nhiêu nghe được ngữ điệu quen thuộc của hắn, khóe miệng khẽ nhếch, "Không tốt lắm."
"Hửm?" Tô Kỳ nhu nhu mi tâm, "Sao vậy? Chuyện của Lý phó tổng khó giải quyết?"
Đường Sở Nhiêu khẽ lắc đầu, "Không phải, là việc khác. Chờ anh về nói sau, trong điện thoại nói không rõ. Còn anh? Hôm nay thế nào?"
"Ài..." Tô Kỳ thở dài, "Cùng đồng nghiệp công tác mấy giờ đồng hồ, sửa xong phương án rồi, chờ ngày mai cùng đối phương ký hợp đồng, buổi chiều là có thể trở về. Cái công ty nát này, gây sức ép chết người ta..."
Chiều mai à... Đường Sở Nhiêu đứng bên cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài, lẩm bẩm nói: "A Kỳ, em rất nhớ anh..." Nàng đặt ly rượu xuống, tự ôm lấy chính mình, nhẹ giọng nói: "Tô bảo bảo, em muốn ôm anh..."
Tô Kỳ ở đầu bên kia đang chuẩn bị tìm quần áo tắm rửa bỗng chốc sửng sốt, Đường Sở Nhiêu chưa bao giờ nói qua lời như vậy với hắn. Tô Kỳ đã sớm phát hiện, Đường Sở Nhiêu cảm tình kỳ thực rất nội liễm, rất ít khi chủ động biểu lộ. Giống như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Hắn đem y phục trong tay thả lại rương hành lý, ôn nhu nói: "A Nhiêu, em ngủ một giấc, tỉnh ngủ liền nhìn thấy anh, được không?"
Biết rõ là lời an ủi, Đường Sở Nhiêu vẫn hướng giường đi đến, nằm xuống, nói vào điện thoại: "Được, nhưng mà hiện tại không ngủ được a..."
Tô Kỳ khẽ cười, hắn bật máy tính, ấm áp nói: "Nhiêu bảo bảo, muốn anh hát ru cho sao?"
Đường Sở Nhiêu thay đổi tư thế, tắt đèn, nghiêng người nằm xuống, "Được đó ~ "
Tô Kỳ một bên nhanh chóng kiểm tra tin tức mình cần, một bên nhẹ giọng hát. Đầu kia Đường Sở Nhiêu, nghe nghe một lúc, liền thật sự ngủ mất.
"A Nhiêu?" Tô Kỳ thử nhẹ giọng hô gọi, không được đáp lại. Hắn lúc này mới cúp điện thoại, dẫn theo hành lý đã thu thập xong ra khỏi khách sạn. Hắn phải đi về, hắn phải về bên Đường Sở Nhiêu. Nhiều hơn một khắc cũng chờ không