Tô Kỳ xuất môn hầu như không đến một phút đồng hồ, một tiểu ca mặc trang phục bán hàng đi đến, đem một hộp thức ăn phóng tới trước mặt Mạc Y, nói: "Mạc tiểu thư xin chào, đồ ăn của ngài, mời từ từ dùng."
Mạc Y vẻ mặt kinh ngạc, "A? Tôi không có gọi đồ ăn a, cậu có phải đưa nhầm rồi?"
"Không có a, tôi vừa mới gọi điện thoại, một vị tiên sinh đón, hắn ở cửa bảo tôi đưa vào cho tiểu thư."
"Tiên sinh? Vừa mới đi ra ngoài người kia?"
"Đúng vậy, ngài chậm rãi dùng." Nói xong, tiểu ca đưa hàng liền tính toán đi, Mạc Y nhanh ngăn lại hắn, "Có thể phiền toái ngài đem số điện thoại của vị tiên sinh kia vừa rồi nói cho tôi biết hay không?"
Tiểu ca đưa hàng do dự một hồi lâu, lại nghĩ thầm người ta đã gọi thức ăn cho nàng, cho dù không nghĩ cưa nàng cũng phỏng chừng là có ý tứ gì đó, liền cho dãy số.
Mạc Y tồn dãy số, do dự trong chốc lát, vẫn là lưu tên "Tô Kỳ". May mà, nàng trước kia lưu chính là "Tô Tô ", sẽ không lộn. Tồn xong dãy số, ánh mắt của nàng rốt cục chuyển đến trước mặt hộp thức ăn. Mở ra vừa thấy, là mì udon. Dạ dày vốn trống trơn dưới sự hấp dẫn của mùi hương thức ăn liền có vẻ càng đói bụng, Mạc Y đột nhiên có khẩu vị, cầm lấy chiếc đũa chuyển động. Nàng đột nhiên cảm thấy, có phải người tên Tô Kỳ đều rất tốt hay không?
Tô Kỳ về tới nhà, chính đang phao tắm, liền nhận được tin nhắn. Tô Kỳ mỉm cười, cầm lấy di động, quả nhiên, là Mạc Y. Chỉ ngắn ngủn hai chữ: "Tô Kỳ?" . đam mỹ hài
Tô Kỳ rất nhanh hồi phục: "Phải, về nhà rồi?"
"Còn ở trong tiệm, cảm ơn bữa chiều của anh, lần sau tôi mời anh ăn đi."
Còn tại trong tiệm a... Tô Kỳ hồi phục "Không khách khí, mới nói muốn chiếu cố nhiều hơn đấy thôi, mấy ngày nữa ở công ty gặp."
Mạc Y không có nhắn lại, Tô Kỳ để điện thoại di động xuống, mặt mày lại nhăn đi lên: đã 8h, theo Mạc Y thói quen, lúc này vẫn chưa về nhà, đại khái là trong nhà cha mẹ lại cãi nhau, nàng không muốn trở về. Khó trách nàng hôm nay thoạt nhìn tiều tụy như thế, nghĩ đến hẳn là thúc thúc a di huyên náo càng nghiêm trọng. Tô Kỳ thở dài, đứng lên mặc vào áo tắm, từ trong tủ lạnh cầm lon coca. Hiện tại với hắn mà nói là trọng yếu hơn là, tiến vào Tô thị công tác. Nhưng mà hắn cũng thật sự không muốn quay về Tô gia nhìn thấy ba người kia a... Chỉ mới nghĩ đến hắn đều đã cảm thấy khó chịu, điều này kỳ thực làm cho Tô Kỳ có điểm bất an, đó là oán hận của nguyên chủ, không phải của nàng. Nàng có chút lo lắng, liệu có thể ngày nào đó, nguyên chủ lại chạy ra? Tiến vào Tô thị công tác còn đỡ, nhưng mà muốn đoạt lại gia sản như thế nào?
Tô Kỳ chính đang đau đầu, đột nhiên, linh quang chợt lóe, nhớ tới người cách vách. Hắn không chút khách khí vỗ trán của mình, thật khờ, bày đặt lớn như vậy một cái đùi không ôm, quay về làm chi cho tự làm mình ghê tởm đâu? Nghĩ như vậy, hắn khoái trá đứng dậy đi cách vách gõ cửa.
Đường Sở Nhiêu mới vừa cấp con gái tắm rửa đổi áo ngủ xong, chợt nghe tiếng đập cửa, mở cửa nhìn, thật đúng là làm cho nàng có điểm lăng ngốc: Tô Kỳ mặc áo ngủ, tóc vẫn còn ẩm ướt, cư nhiên cười vui vẻ, cùng nàng nói có việc thương lượng? Nàng cùng hắn có thể có chuyện gì thương lượng?
Bất quá hiển nhiên, Đường Lạc Nhiên không có cho mẹ cơ hội cự tuyệt, nàng vừa nghe đến giọng Tô Kỳ, liền từ trên ghế sa lon nhảy bắn xuống dưới bạch bạch chạy tới cửa ôm lấy Tô Kỳ, ngọt ngào hô: "Ba ba!"
"Ai cha!" Tô Kỳ một phen ôm lấy cục bột nhỏ, ở trên mặt bé con hôn một ngụm. Đường Sở Nhiêu không còn cách nào khác, đành phải để cho Tô Kỳ đi vào. Mà Đường Lạc Nhiên thì mãi ôm Tô Kỳ không chịu buông tay, một lớn một nhỏ đùa quên hết trời đất, Đường Sở Nhiêu hết cách, mặt trầm xuống, nói: "Nhiên Nhiên, nên đi ngủ."
Đường Lạc Nhiên thấy mẹ có dấu hiệu nổi giận, tuy rằng luyến tiếc nhưng cũng không có cách nào, đáng thương kéo kéo góc áo Đường Sở Nhiêu, nói: "Nhiên Nhiên muốn nghe ba ba kể chuyện xưa..."
Tô Kỳ quả thật cũng không nỡ để cho tiểu cô nương đáng yêu này không vui, nãy giờ cùng bé đùa giỡn làm tâm tình hắn tốt lên không ít, chẳng qua là kể chuyện xưa thôi mà, không thành vấn đề đi? Tuy rằng cứ mặc cho con gái nhà người ta kêu bản thân là ba ba mãi thật có điểm không tốt lắm...
Đường Sở Nhiêu cúi đầu nhìn bộ dáng con gái đáng thương nhìn nhìn, ngẩng đầu lại còn gặp Tô Kỳ một bộ đáng thương tương tự, cảm giác gió cuốn hỗn độn, thật sự là hết cách với một lớn một nhỏ này, rốt cuộc ai mới là thân sinh chứ hả? Bất đắc dĩ, nàng đành gật gật đầu, tay chỉ chỉ vào phòng, thỏa hiệp. Đường Lạc Nhiên "Ye" một tiếng, xoay người ôm lấy Tô Kỳ. Tô Kỳ thuận tay đem Tiểu cô nương bế lên, ôm đến căn phòng Đường Sở Nhiêu chỉ.
Một lát sau, Đường Sở Nhiêu lặng lẽ đẩy cửa ra, nhìn thấy một lớn một nhỏ nằm ở trên giường, hài hòa hết sức, cũng không đến quấy rầy, xoay người vào thư phòng, nàng còn có công tác.
Tô Kỳ thật vất vả đem tiểu cô nương hống ngủ về sau, trở ra liền không thấy được người. Phòng ở này thoạt nhìn cùng kết cấu nhà mình không sai biệt lắm, hắn đi đến thư phòng, thử gõ cánh cửa. Quả nhiên, truyền đến Đường Sở Nhiêu thanh âm: "Tiến vào."
Đường Sở Nhiêu đang xem báo cáo, nàng ra hiệu Tô Kỳ ngồi xuống trước, một lát sau, mới khép lạ văn kiện i trong tay, hỏi: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
"Đường tổng tài, Tô thị còn thiếu người sao?"
"Hử?" Đường Sở Nhiêu nghe hắn vừa hỏi như vậy, lập tức tâm tình không tốt, "Làm sao? Lại có ai kính nhờ Tô đại thiếu gia an bài công tác? Tô thiếu gia sao không trực tiếp tìm Tô tổng, tốt hơn so với tìm tôi nhiều!" Thế mà còn tưởng rằng hắn cải tà quy chính, mình nhất định là đầu bị cửa kẹp. Trước kia Tô Kỳ cũng từng sắp xếp cho "nhóm huynh đệ" cùng "nhóm bạn gái" đi Tô thị, nhạ không ít phiền toái cho Đường Sở Nhiêu.
"Ặc... Không phải người khác, là tự tôi..." Tô Kỳ thấy khí tràng của nữ vương đại nhân toàn bộ khai hỏa, không khỏi có điểm kinh hãi, giải thích: "Tình hình trong nhà tôi cô cũng biết rồi đấy, tôi cũng không thể chắp tay đem Tô thị tặng cho đứa con riêng kia đi? Tô thị nếu không có mẹ tôi, tuyệt đối không có hôm nay, ông ta không chỉ phản bội mẹ tôi, còn muốn đem thứ