Đường Sở Nhiêu chưa bao giờ đi qua căn hộ Tô Kỳ muốn tặng nàng, ngược lại chiếc nhẫn kia, nàng sẽ mang theo bên người, thỉnh thoảng lấy ra nhìn.
Nàng chưa từng đeo chiếc nhẫn kia, nhẫn cầu hôn, dĩ nhiên phải Tô Kỳ tự mình đeo cho nàng mới tính.
Xế chiều này, Đường Lạc Nhiên tan học, đến phòng bệnh, theo lệ thường, trước đi đến cạnh giường bệnh, bắt đầu cùng ba ba lải nhải những chuyện xảy ra hôm nay.
"Lão sư hôm nay lại khen ngợi Nhiên Nhiên nữa ~ ba ba, Nhiên Nhiên có phải rất giỏi không ~ hắc hắc hắc ~ ba mau dậy đi, hoa hồng của con có cả một hộp rồi, ba nói có 30 đóa liền mang con đi chơi công viên mà..."
Tiểu cô nương lôi kéo tay Tô Kỳ, bĩu môi, có điểm không vui, nói: "Ba ba, Nhiên Nhiên sắp tốt nghiệp mẫu giáo rồi, nếu ba còn không tỉnh sẽ không tham dự được buổi lễ tốt nghiệp của Nhiên Nhiên..."
Đường Sở Nhiêu ở công ty tăng ca trong chốc lát, lúc này đang trên đường chạy tới.
Tiểu cô nương nói thao thao bất tuyệt, đột nhiên phát hiện, ba ba nhà mình mí mắt hình như giật giật, vội vàng đẩy đẩy Tô Kỳ, lớn tiếng hô: "Ba ba, ba ba, mau tỉnh lại ~ "
Lớn giọng làm bảo mẫu bên cạnh hoảng sợ, nhanh chạy lại đây, hỏi: "Nhiên Nhiên, làm sao vậy?"
"Mắt ba ba động đậy!" Tiểu cô nương vẻ mặt hưng phấn, nói với nàng.
Bảo mẫu nhìn Tô Kỳ, quả nhiên là vậy, Tô Kỳ nhíu mày, bộ dáng như muốn tỉnh. Nàng vội vã ấn chuông đầu giường, gọi điện thoại cho Đường Sở Nhiêu: "Sở Nhiêu! Mau tới! Tiểu Tô hình như sắp tỉnh rồi!"
Đầu kia Đường Sở Nhiêu sửng sốt, lập tức một cước mãnh liệt nhấn ga.
Hơn một tháng, cuối cùng cũng muốn tỉnh.
Đường Sở Nhiêu khóe môi treo nụ cười, hốc mắt đã có chút đỏ.
Dám để nàng lo lắng lâu như vậy, nàng nhất định phải hảo hảo trừng phạt hắn mới được.
Lát sau, Tô Kỳ thật đúng là tỉnh. Bác sĩ lại đây kiểm tra một chút, cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tỉnh lại thì không sao nữa rồi, hảo hảo nghỉ ngơi, có thể ăn một chút thức ăn lỏng."
Bảo mẫu vội cảm tạ bác sĩ, đưa hắn xuất môn.
Đường Lạc Nhiên lại lần nữa bò lên giường bệnh, mặt mày hớn hở, ngọt ngào nói: "Ba ba ~ rốt cuộc tỉnh ~ vậy Nhiên Nhiên không trách ba nữa ~ ba nhanh nhanh khỏe lên ~ Nhiên Nhiên còn chờ ba dẫn đi công viên trò chơi này ~"
Tô Kỳ khóe miệng gợi lên một vệt cười, có chút cố sức giơ tay lên, xoa xoa đầu bé, tiểu cô nương thực thoải mái, híp mắt cọ cọ trong lòng bàn tay hắn, rất giống một con mèo con.
"Tiểu Tô, đến uống nước đi." Bảo mẫu Lưu a di dựng giường bệnh lên cao, rót nước ấm, đỡ cho Tô Kỳ uống.
Có nước ẩm ướt trôi qua, yết hầu rốt cuộc không còn khô khốc, Tô Kỳ nhìn Đường Lạc Nhiên, nhưng không biết nói cái gì cho phải, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Đường Lạc Nhiên nhìn ba ba trước mắt không nói được một lời, có chút nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy, ba ba trước mắt hình như có gì đó không giống.
Đường Sở Nhiêu rất nhanh liền chạy tới bệnh viện, thời điểm chạy vào phòng, vẫn còn đang thở hổn hển, vội đến cạnh giường Tô Kỳ, khóe miệng ý cười làm cách nào cũng giấu không được, cười hỏi hắn: "Cảm giác thế nào? Anh cuối cùng cũng chịu tỉnh, làm em sợ muốn chết..."
Tô Kỳ ánh mắt phức tạp, giọng nói hơi khàn, dường như có chút không dám mở miệng.
"Đường tổng... Tôi không phải..."
Đường Sở Nhiêu nghe hắn xưng hô, biểu tình trên mặt liền cứng lại rồi.
Làm sao có thể?! Làm sao có thể như vậy?! Hắn chẳng lẽ vẫn luôn còn tại sao?! Vậy thì người đó đâu? Tô Kỳ của nàng đâu...
Đường Sở Nhiêu thiếu chút nữa đứng không được, còn may vịn lại giường bệnh, mới không ngã xuống. Nàng hốc mắt đầy lệ, cắn chặt răng, hỏi: "Cô ấy... vẫn còn đúng không? Nói cho tôi biết, người đó vẫn còn đi!"
Tô Kỳ khẽ cắn môi, có chút không đành lòng, vẫn là nói: "Tôi... cảm thụ không đến..."
Đây là đè ép một cọng rơm cuối cùng của Đường Sở Nhiêu.
Đường Sở Nhiêu không muốn tin, nước mắt không bị khống chế, từng giọt từng giọt rơi xuống. Nàng xoay người chạy khỏi phòng bệnh, Tô Kỳ kéo đều kéo không được.
Đường Lạc Nhiên bị động tác bất thình lình của Đường Sở Nhiêu dọa đến, đứng ở bên cạnh một cử động nhỏ cũng không dám.
Mạc Y như thường lệ đến, hôm nay còn mang theo Đỗ Khê Băng, hai người vừa nói vừa cười đi lên lầu, lại gặp phải Đường Sở Nhiêu mặt đầy nước mắt.
Hai người bị hoảng sợ, Mạc Y sợ Tô Kỳ xảy ra chuyện gì, vội vàng kéo Đường Sở Nhiêu, vội hỏi: "Làm sao vậy Sở Nhiêu tỷ? Tô Tô không có việc gì chứ?!"
Đường Sở Nhiêu cả người gần như xụi lơ xuống, Mạc Y cùng Đỗ Khê Băng mất thật lớn khí lực mới bám trụ nàng.
Nhưng nàng chỉ ra sức lắc đầu, Mạc Y gấp hết sức, một hồi lâu, nàng mới đứt đoạn nghẹn ngào nói: "Hắn tỉnh rồi... Không phải cô ấy... A Kỳ của tôi... không còn nữa..."
A Kỳ của tôi... không còn nữa...
Cuối cùng một câu, đối Mạc Y mà nói, giống như sét giữa trời quang.
Đỗ Khê Băng liền nhìn trước mặt hai người rơi phịch xuống đất, sửng sờ tại chỗ, nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Tô Kỳ kia, bạn thân thỏ con nhà nàng, người yêu của Đường Sở Nhiêu, đã không còn?
Suốt một tuần từ sau ngày đó, Tô Kỳ cũng không gặp lại Đường Sở Nhiêu nữa. Xuất hiện trước mặt hắn, chỉ có Quý Thiên Kỳ cùng Trần Tỳ.
Nói thật, hắn không nghĩ sẽ lại "sống" trở lại. Hai năm nay, hắn phần lớn thời gian đều không có ý thức. Trừ bỏ khi khối thân thể này đối mặt việc liên quan với Kỳ Ngọc Dung cùng Tô gia ba người kia, hắn sẽ có một chút ý thức, thời gian còn lại, hắn đều đang ngủ say, ở trong một mảnh hắc ám. Chỉ đến khi một ngày nọ, Tô Kỳ kia, cũng xuất hiện ở nơi đó.
Nàng tựa hồ so với chính mình còn suy yếu hơn rất nhiều, thân hình gần như trong suốt. Nàng đang hôn mê, nhưng có đôi khi, hắn lại có thể thấy được khóe mắt nàng xẹt qua nước mắt.
Có lẽ là luyến tiếc.
Hắn khi đó, chỉ muốn đoạt lại Tô thị, để cho ba kẻ tiện nhân kia không có kết cục tốt, nhưng hắn cũng biết, chỉ dựa vào chính hắn, là không có khả năng.
Nhưng nàng thay hắn