Phiên ngoại (1): Hộp đêm
Tô Kỳ sau khi lên làm phó tổng bận không dứt, liền bận thẳng tới cuối năm. Thoáng một cái tháng 12 đã trôi qua, Quý Thiên Kỳ nằm viện ba tháng, tuy rằng chưa hoàn toàn lành lặn, nhưng kiểu gì cũng không chịu ở lại bệnh viện nữa.
Hắn trước đó đang chuẩn bị muốn mở gian quán bar, vốn tính toán tháng 11 khai trương, kết quả xảy ra tai nạn xe, đành gắng gượng chờ đến hiện tại.
Quý Thiên Kỳ này tính tình nôn nóng, làm thế nào cũng chờ không nổi nữa, cũng không quan tâm mình chưa hoàn toàn khỏi, liền chuẩn bị khai trương.
"Uy, Tô ca, quán bar của em khai trương anh có rảnh qua đây đi ~" Quý Thiên Kỳ ngữ khí tung tăng vui sướng.
Tô Kỳ nhìn thoáng qua lịch trên màn hình máy tính, khẽ nhíu mày, "Sao rồi? Có thể xuất viện? Anh nhớ bác sĩ không phải nói đợi đến tết mới được sao?"
Quý Thiên Kỳ một bộ thâm cừu đại hận, mặt đều phình thành một cục, "Em còn nằm ỳ ở đó nữa sẽ mốc meo mất! Nói gì cũng không muốn đi bệnh viện nữa, hừ!"
Tô Kỳ buồn cười, hắn để cây viết trong tay xuống, thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi phía sau, trêu tức nói: "Yô? Trần Tỳ cũng không ngăn cản cậu?"
"Aiz miễn bàn hắn, " Nghe Tô Kỳ vừa nói, Quý Thiên Kỳ biểu tình càng khổ, "Anh cũng không biết em mài hắn bao lâu, tảng đá này! Em đáp ứng hắn thiệt nhiều điều kiện, hắn mới đi nói với ba mẹ em, aiz, sao mà mệnh em khổ như vậy đâu!"
"Thôi đi, chú đừng ở trong phúc không biết phúc." Tô Kỳ cười mắng một câu, hỏi thời gian, đồng ý rồi.
Thứ bảy, Tô Kỳ nhìn di động nhắc nhở, mới nhớ tới tối hôm nay quán bar của Quý Thiên Kỳ khai trương.
Hắn gõ cửa thư phòng, thăm dò hỏi: "A Nhiêu ~ buổi tối quán bar của Thiên Kỳ khai trương, em muốn cùng đi chơi một chút không?"
"Trùng hợp như thế?" Đường Sở Nhiêu cầm di động hướng hắn quơ quơ, nói: "Sorry, Tô công tử, anh nói chậm một bước, vừa nãy bằng hữu mới hẹn em, buổi chiều em đi ra ngoài a ~ "
Tô Kỳ bất mãn chu miệng, lầm bầm: "Xì... Đã lâu không cùng người ta đi ra ngoài hẹn hò rồi..."
"Hm? Anh nói cái gì?"
Tô Kỳ lắc lắc đầu, nói: "Không có gì, em đi chơi vui vẻ, anh buổi tối ra ngoài."
Đường Sở Nhiêu nhìn Tô Kỳ đóng cửa lại, chẳng hiểu ra sao, tự mình lèm bèm cái gì đâu, còn không nói với nàng.
Buổi chiều, Đường Sở Nhiêu thay quần áo xong xuôi, Đường Lạc Nhiên liền lạch bà lạch bạch chạy tới ôm lấy chân nàng, ngẩng đầu hỏi: "Mẹ, muốn đi ra ngoài sao?"
"Phải đó, " Đường Sở Nhiêu xoa xoa đầu nhỏ tròn tròn của con gái, ôn nhu nói: "Nhiên Nhiên muốn đi cùng mẹ không? Hay ở nhà với ba ba?"
"Ưm..." Đường Lạc Nhiên bĩu môi suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Nhiên Nhiên muốn đi tìm muội muội chơi ~ đã lâu không gặp ~ "
Con gái của Cố Tương nhỏ hơn bé một tuổi, bé luôn luôn kêu muội muội. Đường Sở Nhiêu nở nụ cười, nói: "Vậy con đi đem di động mẹ lại đây, mẹ gọi điện cho Cẩm a di ~ "
"Được rồi ~ "
Tiểu cô nương bì bõm cặp chân ngắn, rất nhanh đem di động cầm đến, vẻ mặt chờ mong đưa nó cho mẹ.
Đường Sở Nhiêu gọi điện thoại cho Cố Cẩm, vừa lúc nàng cùng Cố Tương đều nhàn rỗi ở nhà, rất hoan nghênh nàng đưa Nhiên Nhiên qua cùng nhau chơi đùa. Vì thế Đường Lạc Nhiên tiểu bằng hữu liền vẻ mặt sung sướng nhảy bắn ra ngoài, làm cho Tô Kỳ ở phòng khách vẻ mặt khó hiểu.
"Làm sao vậy Nhiên Nhiên? Vui vẻ như vậy?"
"Nhiên Nhiên muốn đi tìm muội muội chơi đùa ~ ba ba ở nhà một mình phải ngoan ngoãn nga ~ "
"Oái?" Tô Kỳ nhìn Đường Sở Nhiêu từ trong phòng đi ra, vẻ mặt mờ mịt, "Trong nhà chỉ còn một mình ta?"
Đường Sở Nhiêu tiến lên nhéo nhéo mặt hắn, cười nói: "Yep, Tô bảo bảo buổi chiều chăm chỉ học tập, buổi tối là đi ra ngoài chơi được rồi ~ em mang Nhiên Nhiên đi đây ~ "
Nói xong, Đường Sở Nhiêu hôn Tô Kỳ một cái, Đường Lạc Nhiên cũng chạy tới ở trên mặt ba ba hôn một ngụm, nói câu "Ba ba tạm biệt ~ ", lập tức cười tủm tỉm nắm tay mẹ mình đi rồi.
Tô Kỳ sửng sốt một hồi lâu, mới tiếp nhận sự thực chỉ còn một mình hắn. Thật ra thì, hắn cũng đã lâu không trôi qua thời gian một người.
Bất quá một mình sinh hoạt cũng là cuộc sống, Tô Kỳ vốn dĩ luôn rất hưởng thụ thời gian ở một mình.
Khó được, vậy dứt khoát nghỉ một hồi tốt lắm. Nghĩ như vậy, Tô Kỳ liền buông xuống máy tính trong tay, đi thư phòng, chọn một quyển tiểu thuyết đọc.
Thời gian đọc sách trôi qua vẫn rất nhanh, Tô Kỳ xem xong tiểu thuyết, trời cũng đã đen. Hắn dứt khoát thay quần áo, trực tiếp đi quán bar của Quý Thiên Kỳ.
Tô Kỳ vào quán bar, liền nhìn thấy Trần Tỳ cùng Quý Thiên Kỳ. Quý Thiên Kỳ thoạt nhìn khí sắc vẫn rất tốt, Tô Kỳ lúc này mới yên tâm, hướng bọn họ đi tới.
"Hi, Tô ca! Tới sớm như thế? Người còn chưa đến bao nhiêu đâu." Quý Thiên Kỳ vừa thấy hắn, liền nhiệt tình chào hỏi.
"Anh lại đây ăn chực, nhanh gọi ít đồ ăn, anh còn chưa ăn cơm tối đâu."
Trần Tỳ mỉm cười nhường ghế cho Tô Kỳ, trêu ghẹo nói: "Sở Nhiêu tỷ không ở nhà? Tô ca anh cơm tối cũng không ăn?"
"Hắc, Xú tiểu tử, " Tô Kỳ trừng mắt hắn một cái, một tay chụp qua, "Còn dám cười ta, lá gan phì ra a ngươi?"
Trần Tỳ vội vàng xin khoan dung, "Không dám không dám, em cho người đi làm đồ ăn cho ngài ngay đây a ~ "
Nói đến Đường Sở Nhiêu, Quý Thiên Kỳ máu bà tám cũng nổi lên, hắn dùng khuỷu tay huých huých Tô Kỳ, vẻ mặt cười xấu xa hỏi: "Tô ca, lần sau em gặp Đường tổng có thể kêu tẩu tử không?"
"Lần sau gặp tự đi mà hỏi a." Tô Kỳ uống một hớp, thản nhiên đáp, lại trừng mắt nhìn Trần Tỳ còn đứng bên cạnh, nói: "Nhanh đi làm đồ ăn đi, đói chết rồi này."
Trần Tỳ nhanh chuồn đi, Quý Thiên Kỳ còn vẻ mặt không thể tin nổi, "Em nói này, Tô ca anh về sau không phải là sợ vợ chứ? Cái này còn cần được phê chuẩn?"
"Đây là tôn trọng biết không, " Tô Kỳ dửng dưng không để ý, quả nhiên là đại não trời sinh khác biệt, lối suy nghĩ của nam nhân cùng nữ nhân cách nhau không phải một khoảng nửa đoạn, "Đối với người xa lạ còn phải tôn trọng, đối lão bà có thể tùy tâm sở dục muốn làm gì thì làm sao?"
"... Em... Tô ca anh thay đổi đúng là không phải lớn bình thường..." Quý Thiên Kỳ yên lặng xoa xoa cái trán không tồn tại mồ hôi, phun tào.
Rất nhanh, Trần Tỳ liền mang theo đồ ăn quay trở lại, Tô Kỳ cũng không trông nom bọn họ, để cho bọn họ đi tiếp đón những người khác, tự mình ăn vui vẻ.
Đường Sở Nhiêu cùng vài bằng hữu cùng nhau đi dạo phố ăn cơm tối, có bằng hữu còn chưa chơi đủ, đề nghị đi quán bar. Trước đó Cố Cẩm nhắn tin đến, nói để cho Nhiên Nhiên ngủ lại nhà bọn họ, Đường Sở Nhiêu nghĩ Tô Kỳ cũng không ở nhà, một mình nàng trở về cũng buồn chán, liền đồng ý.
"Aiz, biểu muội tôi ở một quán bar, nói cũng không tệ lắm, chúng ta đi qua vui chơi một chút?" Một bằng hữu đề nghị, những người khác tự nhiên không có ý kiến, đoàn người liền lên xe đi quán bar.
"Tỷ! Nơi này!"
Vào quán bar mới chỉ chốc lát, liền thấy một cô nương tầm hơn 20 tuổi lại đây, cách ăn mặc rất có phong cách hộp đêm, mang các nàng đến chỗ ngồi.
Đường Sở Nhiêu nhìn nhìn chung quanh, đúng là, quang cảnh cũng không tồi.
"Các vị tỷ tỷ, muốn uống chút gì không? Em mời! Lão bản nơi này là bằng hữu của em ~" Cô gái sáng lạn cười, lấp lánh ánh quang.
Các bằng hữu nghe vậy đều nở nụ cười, Tứ nhi cười nói: "U, lão đại, biểu muội này của chị đủ hào phóng a ~ "
Bốn người các nàng quen nhau ở nước ngoài, ấn theo tuổi sắp xếp nhất nhị tam tứ, Đường Sở Nhiêu đệ nhị.
Lão đại bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Tiêu tiền của nhà đương nhiên hào phóng, nàng là đại tiểu thư không biết kiếm tiền khó."
Cô gái không vui, chu miệng nén giận nói: "Aiz tỷ, tỷ thật quá đáng, em mới thất tình, cũng không cho phép tiêu xài một chút bình phục đau xót sao
"U? Gã nam nào gan to bằng trời như vậy, cư nhiên dám đá Amber đại tiểu thư?"
"Aiz không nói nữa, các chị muốn uống gì?" Amber vươn tay kêu phục vụ, hỏi.
Bốn nàng đi quán bar, mỗi lần đều như cũ. Tứ nhi giúp tất cả mọi người gọi đồ, hỏi Đường Sở Nhiêu: "Nhị tỷ, vẫn là như cũ?"
Đường Sở Nhiêu lắc đầu, nói: "Không được, tôi uống nước chanh." Dù sao Tô bảo bảo gần đây ghét bỏ nàng uống rượu. Đường Sở Nhiêu nghĩ, khóe miệng ý cười đồng thời mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng cưng chiều.
Lão đại ngồi dựa vào ghế sa lon thoải mái nhất, hỏi: "Aiz, nói một chút đi, ai còn dám đá cô a?"
"Thật tức chết, cho tới bây giờ đều là bổn tiểu thư đá người khác, cư nhiên còn có người dám đá ta?! Nói cái gì tính cách không hợp, lừa quỷ đâu, lão tử cũng không phải muốn kết hôn với hắn, suy nghĩ nhiều quá đi?! Em hỏi thăm, thì ra là coi trọng người khác, gần đây mỗi ngày đều tặng hoa cho Tô thị tổng tài, chậc, người ta thì lại một chút cũng không để ý đến hắn, hừ." Amber vừa nhắc đến là lại cáu.
"Tô thị tổng tài? Trùng hợp như thế?" Tam nhi quay đầu nhìn Đường Sở Nhiêu, vẻ mặt trêu chọc, nói: