Là Định Mệnh Của Nhau

Hoàn


trước sau

13

Hà Thần trên mặt tràn đầy kinh ngạc, tựa hồ không thể tin được bí mật của mình làm sao sẽ có người biết.

Tuy nhiên, khi tin tức vừa bùng ra thì mọi người xung quanh đã lập tức ồn ào.

Hà Thần bị tiếng hò hét của mọi người kéo tỉnh lại, theo bản năng mở miệng phản bác: "Các người vu khống tôi!"

Tịch Mục lạnh mặt nhìn hắn, trên mặt không có bất kỳ dao động nào.

Hà Thần mở miệng và hoảng sợ nhìn xung quanh.

Những người vừa rồi tin tưởng hắn đều bắt đầu tin tưởng lời nói của Tịch Mục.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta dần dần xám xịt và mất máu, cuối cùng là ngã lăn ra đất.

Đúng vậy, Tịch Mục là người có địa vị cao trong giới. Bất kể bên kia là ai, bất kể bên kia đã làm gì. Chỉ cần anh sẵn sàng đứng lên nói một tiếng mọi người chắc chắn sẽ tin anh vô điều kiện.

Tất nhiên, điều này có liên quan nhiều đến thái độ kỷ luật tự giác nghiêm khắc thường ngày của anh ấy.

Nhưng nói thế nào nhỉ......

Dù sao, trong mắt tôi,Tịch Mục tại thời điểm này có thể so sánh với Iron Man! Ngầu bá cháy! Cưới em liền đi chồng yêu ♡

Anh ấy thuận tiện gọi bảo vệ vừa rồi quản lý tìm tới, trực tiếp bảo họ lôi Hà Thần ra ngoài.

Sau khi hắn ta rời đi, Tịch Mục đã ôm tôi và nói to với những người xung quanh: "Tôi xin thông báo với tất cả các vị khách có mặt trong bữa tiệc ngày hôm nay"

"Đây là vị hôn thê của tôi, Tô Mạn. Một khoảng thời gian ngắn nữa chúng tôi sẽ tổ chức một buổi lễ đính hôn với nhau. Chúng tôi rất mong chờ sự tham gia của các vị khách có mặt tại buổi tối ngày hôm nay."

Tịch Mục nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt không mặn không nhạt. Lời anh vừa thốt ra bất ngờ đến nỗi không có một tiếng hít thở nào xuất hiện.

Nhưng ngay sau đó, một người đã phản ứng lại kịp thời và những người khác sau đó cũng bắt đầu vỗ tay theo.

Ngược lại thì tôi - VỊ HÔN THÊ BẤT ĐẮC DĨ - vẫn còn đang ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa. Tôi thất thần được Tịch Mục ôm vào lòng như gà mẹ bảo vệ con thơ.

Những gì Tịch Mục vừa nói không chỉ chính thức công bố danh tính của tôi, mà còn công khai đánh vào mặt những người luôn công kích chê bai tôi.

Điều khiến tôi hả hê nhất là con ả Lâm Tịch, nhỏ này lúc đầu còn chế giễu chị đây, còn thằng cha quản lý bên cạnh ả nữa, biểu cảm như ăn phải c**.

Những người khác chúc phúc cho chúng tôi từng người một rồi sau đó nhanh chân giải tán vì sợ bị ghi thù vụ lúc nãy hùa nhau dè biểu tôi.

Cuối cùng, chỉ còn lại tôi và Tịch Mục, còn có Lâm Tịch và quản lý bị đóng băng tại chỗ. Thôi rã đông đi hai má!

Tịch Mục nắm lấy tay tôi, nhưng lại lập tức kéo đi. Ngay từ đầu, anh ấy trông có vẻ hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Lâm Tịch. Nhưng vào lúc này anh lại đưa tôi đến chỗ Lâm Tịch và nhìn cô ả với vẻ mặt lạnh lùng.

“Lâm Tịch, cô muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì để nâng cao giá trị của cô lên thì tôi cũng mặc kệ, nhưng có một điều tôi hy vọng cô nhớ cho kĩ, tốt nhất là khắc vào não cô luôn đi, nếu cô dám giở trò lên vợ của tôi thì....”

Anh lạnh lùng liếc nhìn người quản lý bên cạnh Lâm Tịch và nói với một nụ cười chế giễu, " Đừng nói tới Hà Thần, ngay cả anh Vũ đây, cũng không thể cứu được cô đâu!”.

Tịch Mục nói xong liền mang tôi đi chỗ khác.

14

Vì sự cố lần này Tịch Mục và tôi liền rời địa điểm ấy càng sớm càng tốt. Tôi không muốn ở cái chỗ đáng ghét này hít thở chung bầu không khí với lũ khốn muốn hại tôi.

Trên đường về nhà, tôi không nhịn được hỏi Tịch Mục: "Anh Tịch, anh có thể nói cho em biết làm thế nào mà em trực tiếp từ "bạn gái" trở thành "hôn thê" được không?"

Tôi vẫn không thể tin được, Tịch Mục vừa công bố trước mặt mọi người rằng chúng tôi sẽ đính hôn, điều này chắc chắn sẽ khiến anh ấy không còn đường lui.

Dù sao thì tôi cũng không phải là người có tiếng tăm gì lớn lao cả, nếu thật sự cuối cùng không lấy được chồng thì tôi cũng sẽ không phải là người mất mặt.

Nhưng còn Tịch Mục thì ngược lại,....

Sao tôi vẫn chưa thể hiểu được cách vận hành suy nghĩ của Tịch Mục cơ chứ? Chắc chắn thằng cha này có hai nhân cách!

Tịch Mục hôm nay đã uống chút rượu xã giao nên để trợ lý lái xe.

Hai chúng tôi ngồi song song ở băng ghế sau, anh hờ hững liếc tôi một cái: "Sao? Em không muốn à?"

“Em cảm thấy không đúng lắm.” Tôi khẽ lẩm bẩm, vẫn cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay chỉ là một giấc mơ.

Tịch Mục chỉ yên lặng nhìn tôi nhưng lại không nói chuyện.

Tôi loay hoay một lúc, nhưng không thể nhịn được mà hỏi anh: "Tịch.... Anh có thể nói cho em biết anh đang nghĩ gì không?”

Tôi thật sự không biết Tịch Mục hiện tại đang suy nghĩ gì trong đầu luôn đấy.

Ngay từ đầu anh ấy đã ngầm ra hiệu cho tôi theo đuổi anh ấy, nhưng từ lúc đó trở về sau thì mọi chuyện dần trở nên tồi tệ hơn.

Nhưng kể từ khi buổi tiệc team building lần đó kết thúc thì tôi mới biết được rằng anh ấy cũng thật sự thích tôi qua lời kể của em gái anh ấy. Anh cũng đã thừa nhận rằng bản thân là bạn trai của tôi và giúp tôi vả mặt tên khốn Hà Thần nhưng chỉ vì những lời vạ miệng bực tức của tôi mà anh ấy lại từ chối làm bạn trai tôi. T^T. Em không cố ý đâu anh iu ơi ~

Nếu lúc anh ấy từ chối tôi đã kết thúc cho mối tình vừa chớm nở này thì cũng có thể hiểu được bản chất cao quý của Chủ Tịch Tập Đoàn Đa Quốc Gia. Nhưng lúc này anh lại không buông tay mà ngược lại còn theo đuổi tôi như thể anh ấy yêu tôi rất nhiều. Việc này khiến lòng tôi rối bời và không thể hiểu được tại sao anh lại làm thế?

Tôi khẽ cụp mắt xuống nhìn vào sợi dây chuyền trên cổ mình. Mặc dù lúc đầu khi anh đưa cho tôi sợi dây chuyền này điệu bộ trông rất tùy ý nhưng biểu hiện của anh ấy đã nói rõ ràng rằng anh ấy rất để ý đến tôi.

Là một nhà thiết kế danh xứng với thực, tôi biết rất rõ về ý nghĩa thực sự của chiếc vòng cổ thiên nga này mà tôi đang đeo trên mình. Nó được một nhà thiết kế nổi tiếng làm để tưởng nhớ đến người vợ quá cố đã gắn bó bên ông ấy cả đời. Điều đặc biệt là ông ấy chỉ bán hai chiếc trên toàn thế giới với điều kiện là người mua không phải chỉ cần dùng tiền là có thể mua được chúng.

Nghe có vẻ vô lý nhưng đúng thực là vậy. Thay vào đó, người muốn sở hữu chiếc vòng cổ ấy phải thể hiện hết tất cả SỰ CHÂN THÀNH của mình. Nhà thiết kế cũng đã từng tiết lộ rằng nếu muốn có được chiếc vòng cổ này thì phải thể hiện được sự chân thành trong tình yêu của mình. Nếu không, ông thà ném hai bảo vật vô giá này xuống hồ Baikal còn hơn để bàn tay của thế gian làm ô uế mất giá trị của nó.

Tôi không biết Tịch Mục đã sử dụng phương pháp nào để thuyết phục nhà thiết kế bán nó cho mình.

Nhưng tôi biết rõ rằng việc anh sở hữu được chiếc vòng cổ này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài anh đã thể hiện. Tôi biết rõ trái tim kình đang nói gì, Tôi Thật Sự Rất Thích Anh, TÔ MẠN RẤT THÍCH TỊCH MỤC!

Chính vì rất thích anh nên tôi mới muốn biết được hiện tại trong anh đang suy nghĩ những gì. Em rất muốn biết tại sao anh lại đối xử với em đặc biệt đến vậy, xin anh đừng làm lòng em thêm rối bời!

15

Tịch Mục vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt tôi, còn tôi thì lại hồi hộp tim đập rộn ràng chờ anh trả lời mình.

Một lúc lâu sau, anh mới thở dài, nhẹ giọng nói: "Kỳ thực anh đã sớm biết em, lúc đó em vừa mới tốt nghiệp và đang tham gia cuộc thi thiết kế trang sức."

Tôi sững người một lúc, từ từ nhớ lại cuộc thi mà anh đã đề cập.

Khi tôi tham gia cuộc thi thiết kế trang sức thì chỉ vừa mới tốt nghiệp, giáo viên hướng dẫn đã đăng ký báo danh cho tôi nhưng lại không hề thông báo trước.

Đến khi tôi biết được việc này thì đã vô cùng cạn lời và tỏ vẻ muốn từ chối. Giáo viên hướng dẫn đã nghiêm khắc ra lệnh tôi tham gia cuộc thi thiết kế ấy, nếu không thì ông ấy sẽ thề không bao giờ gặp lại tôi một lần nào nữa trong đời.

Mặc dù tôi không hiểu tại sao ông ấy lại khăng khăng rằng tôi phải tham gia cuộc thi mang tính canh tranh khốc liệt này nhưng vì không muốn cắt đứt quan hệ với giáo viên hướng dẫn chỉ vì một việc nhỏ này tôi cũng chỉ đành chấp nhận và hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Dù gì thì tính cách của tôi cũng là một người luôn năng động, vui vẻ và đón nhận những điều xảy ra với mình với trạng thái tốt nhất!

Điều bất ngờ đã xảy ra, tôi đã đi hết được chặng đường từ vòng sơ loại đến cả vòng chung kết bằng chính năng lực và sự cố gắng của mình.

Chủ đề của vòng chung kết là “Ước mơ”, một chủ đề phải nói là vô cùng mơ hồ và lỗi thời. Vào thời điểm đó, tất cả các thí sinh tham gia đều là những nhà thiết kế trẻ tuổi và đầy tiềm năng, cũng vì thế nên ở lứa tuổi ấy chúng tôi luôn có rất nhiều thứ để sáng tạo ở chủ đề “Ước Mơ” này.

Ồ, tất nhiên là "chúng tôi" này không bao gồm cả Thắm Nụ đây đâu!

Tôi không hề có ước mơ, sở thích lớn nhất của cuộc đời tôi là
thiết kế ra những kiệt tác công trình hoàn hảo mà tôi tâm đắc.

Tất nhiên vì điều đấy nên tác phẩm của tôi cuối cùng đã không giành được giải thưởng.

Nhưng tôi nhớ rằng tác phẩm cuối cùng của tôi cũng được mua bởi một người mua hàng ẩn danh. Lúc ấy tôi thật sự cảm thấy người mua ấy đã quá sai lầm khi mua một tác phẩm mà tôi không hề đặt vào đấy “Ước Mơ” của mình được, tôi cảm thấy mình giống như một kẻ lừa đảo.

Tuy nhiên, khi Tịch Mục đề cập đến vấn đề này thì tôi đột nhiên có một ý nghĩ xẹt qua trong tôi và nói: "Chẳng lẽ năm đó anh đã mua tác phẩm của em sao?"

Tịch Mục gật đầu cười với tôi.

"Đúng vậy.”

"Vào thời điểm đó, anh cũng vừa mới tiếp quản công ty và bước chân vào ngành này, lúc đó anh cũng rất lạc lõng và mơ hồ về toàn bộ tương lai của mình và cả công ty."

"Thành thật mà nói, trở thành một ông chủ lớn không phải là ước mơ của anh. Ngành Thiết kế ban đầu đối với anh là một con số 0 tròn trĩnh. Anh từng được mời tham gia vòng chung kết của cuộc thi thiết kế ấy và may mắn gặp được em và cảm thấy đồng điệu khi em giải thích ý tưởng của mình khi thiết kế bộ trang sức ấy.”

Tôi có chút ngơ ngác nhìn anh, lúc đó tôi nói cái gì thì chính tôi cũng không nhớ nữa. Vì vậy Tịch Mục đã thuật lại từng chữ một những lời tôi nói. Giọng nói ấm áp và nhẹ nhàng ấy đã xuyên thẳng vào trái tim đập liên hồi trong tôi.

"Lúc đó em nói rằng tác phẩm của em không có tên vì em không có ước mơ. Chính vì vậy nên em đã nghĩ ra một khái niệm mơ hồ rằng [Đặt Ước Mơ Của Em Vào Trong Tác Phẩm Ấy ]".

“Đúng thật là hồi đầu nghe em giải thích ý tưởng tác phẩm của mình anh còn tưởng em nói đùa đấy!..”

Tôi sờ mũi áy náy, thì thào: “Lúc đó em thật đúng là chẻ chow, em xin lỗi vì không đặt tâm huyết vào đó, đã để anh phải mua tác phẩm uổng tiền rồi."

Tịch Mục cười cười, tựa hồ cũng không có kinh ngạc: "Lúc ấy anh con nghĩ trong đầu em nhất định là không có ý niệm gì nên mới có thể tạo ra một tác phẩm tựa như hư không.”

“Tuy nhiên anh đã thực sự tìm thấy ánh sáng và hướng đi của mình từ tác phẩm của em.”

"Hóa ra con người không nhất thiết phải có ước mơ mới có thể sống mà đôi khi học theo ước mơ của người khác chưa chắc đã là một điều có ý nghĩa trong đời."

Tôi chớp chớp mắt nhìn Tịch Mục, không nghĩ tới năm xưa chúng tôi lại có giao điểm như vậy.

Anh ấy từ từ di chuyển đầu về phía tôi, dừng lại ở một vị trí rất gần môi.

Tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt mình, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, tôi nghe thấy Tịch Mục thì thầm bên tai: “Anh còn biết em theo đuổi anh vì em đã thua trận trong trò chơi Truth Or Dare mà Team Bulding đã tổ chức, nhưng điều này cũng không khiến anh buồn nhiều lắm vì anh đã thực sự yêu em từ rất lâu rồi.”

Tôi đảo mắt với vẻ tội lỗi và cười vô tri những hai lần.

Tịch Mục véo nhẹ má tôi, cười dịu dàng nói: "Cho nên anh cũng không có hứa hẹn rõ ràng với em là vì anh không xác định được em đối xử tốt với anh là vì thua trò chơi game hay là thật lòng thích anh."

Anh ấy nói việc anh ấy thích tôi vô cùng tự nhiên và không hề ngượng ngùng một xíu nào luôn đấy. Ngược lại thì chính tôi, người được anh tỏ tình, mới nghe anh nói vài câu ngọt ngào đã không thể chịu đựng được mà quắn quéo đỏ hết cả người.

Tôi cúi đầu không nói gì, thanh âm của Tịch Mục từ trên đỉnh đầu lại truyền đến mang theo mùi vị lưu luyến mơ hồ. "Nhưng bây giờ xem ra... Anh so với trò chơi thì em vẫn nên tôn trọng và nói rõ một chút đi."

“Thưa Cô Tô Mạn, cô có thể ngẩng đầu nhìn tôi không?” Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tịch Mục chào đón bằng một nụ hôn. **

**P/S: Xin chào mọi người mình là beta đây, mình phụ trách chỉnh sửa khá nhiều phần truyện và phải chuyển đổi cách xưng hô, tên nhân vật cùng với việc chuốt lại văn phong và thêm vào một chút sự hài hước vào bản chính. Mình ngoi lên để nói về việc tại sao xưng hô lúc nãy của nam9 là “anh-em” nhưng lúc này lại là “cô-tôi”, là do lúc này nam9 đang nói chuyện với phong thái nghiêm túc, thêm vào đấy là sự hóm hỉnh của mình nên thay vì để “anh-em” thì mình xin phép để “cô-tôi” cho đặc sắc hơn nhé. Cảm ơn mọi người!

Nụ hôn mà anh đem lại cho tôi hoàn toàn khác với phong cách mà anh thể hiện ra bên ngoài. Sự điềm tĩnh và dịu dàng thường ngày biến mất, nụ hôn lúc này của anh tràn đầy sự độc đoán và chiếm hữu.

Tôi để anh ấy hôn một lúc, đến khi tôi cảm thấy động tác của anh gần như sắp thả tôi ra thì tôi khẽ cử động môi, đáp lại anh ấy bằng một nụ hôn nhẹ nhàng khác.

Tịch Mục lúc này sửng sốt một chút, sau đó càng kịch liệt hôn đáp trả lại.

Tôi choàng tay qua cổ anh. Tôi hoàn toàn chìm vào màn đêm với anh. Đêm nay chắc chắn là một đêm dài.

16

Đêm đó, tôi và Tịch Mục chính thức xác định mối quan hệ của cả hai đứa.

Vài ngày sau, tôi mới hiểu những gì Tịch Mục đã nói với Lâm Tịch trong bữa tiệc tối hôm ấy.

Hóa ra khả năng nhanh chóng leo lên vị trí cao của Lâm Tịch không phải dựa vào kinh nghiệm dày dặn của cô ả mà là do phản bội thông tin nội bộ của công ty chúng tôi để có trèo lên vị trí cao như vậy.

Tịch Mục nắm được bằng chứng cho thấy ả ta đã phản bội công ty, anh đã thẳng tay tống cô ấy vào tù một cách trực tiếp và không hề khách khí.

Hà Thần sau hôm ấy cũng biến mất tăm, Tịch Mục không kể cho tôi biết hắn đã đi đâu, tôi cũng chả thèm quan tâm cho lắm.

Nhưng về sau Tịch Giai kể với tôi rằng con bé thực sự đã biết Tịch Mục thích tôi từ lâu.

Chỉ là lúc đó tôi đang hẹn hò với Hà Thần nên không để ý đến anh trai của con bé, Tịch Giai thật sự không hiểu thằng tra nam đó tốt hơn anh trai mình như thế nào nên cô bé đã cố tình liên lạc với tên khốn đó, sau đó lại phát hiện ra rằng hắn ta hóa ra là một tên ngu ngốc thích đi lừa gạt phụ nữ.

Tôi không biết phải nói gì khi nghe những điều này luôn đấy. May mắn là cuối cùng Hà Thần cũng chả lừa lọc được gì từ tôi và Tịch Giai một xu, ông bà thương ông bà độ gánh còng lưng!

Tịch Mục và tôi không lâu sau đã đính hôn.

Vào ngày tổ chức lễ đính hôn, bố mẹ chúng tôi chính thức gặp nhau, hóa ra bốn người họ lại bạn từ thưở nhỏ của nhau, họ từng cùng nhau lớn lên trong một khu nhà.

Tôi và Tịch Mục đều có chút sững sờ khi nghe điều đó, nhưng sau khi kinh ngạc thì chúng tôi càng tin rằng đó là định mệnh đã đưa chúng tôi đến với nhau.

Một năm sau, tôi và Tịch Mục chính thức nên duyên vợ chồng.

Cưới chưa được bao lâu thì tôi có thai và xin nghỉ ở nhà nuôi con nhỏ.

Bây giờ, điều tôi thích làm nhất là ngồi trên người Tịch Mục và phơi nắng.

Mặt trời ấm áp hòa cùng hơi thở của chồng yêu tỏa xung quanh tôi mang lại cảm giác nhẹ nhàng và bình yên.

Tôi thường nghĩ rằng Tịch Mục và tôi là những người không có ước mơ.

Tuy nhiên, không có ước mơ không có nghĩa là chúng ta sẽ không tràn đầy niềm tin yêu vào cuộc sống.

Ít nhất là mỗi lần nắm lấy tay Tịch Mục, nghe được nhịp tim của anh, cảm nhận được hài tử trong bụng đang chuyển động tôi đều không khỏi suy nghĩ. Có lẽ tôi có thể sống hạnh phúc và giản dị với Tịch Mục và các con của chúng tôi mãi mãi.

Đây là ước mơ lớn nhất đời tôi. Em yêu anh rất nhiều ♡.

(toàn văn)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện