Mạc Tử Sâm đã đi khuất, trong lòng Hàn Minh Hạo lại có chút hụt hẫng.
Không biết vì sao mà dạo này khi đối diện với cô, anh lại có nhiều cảm xúc kì lạ đến vậy.
Là vì cô có chút gì đó đặc biệt chăng?
Nghĩ rồi anh cũng đứng dậy xách laptop và tài liệu di chuyển đến công ty.
Hôm nay anh lại có một hợp đồng rất quan trọng cần giải quyết.
Nên không thể chậm trễ thêm nữa!
Mẹ của anh nghe vậy thì liền tỏ ra vui vẻ hẵn.
Bà đang nghĩ rằng anh muốn giao cô con dâu này lại cho bà thì cô ta chết chắc rồi! Mang tiếng là nhà họ Hàn kết nghĩa thông gia với nhà họ Mạc, nhưng thực chất trong cuộc hôn nhân này nhà họ Mạc vẫn được lợi nhiều hơn nhà họ Hàn rất nhiều.
Hơn nữa Mạc Thị cũng đang đứng bên bờ vực sụp đỗ, chuyện này không ai không biết.
Chỉ có lão già nhà bà "giả điếc" mới cắm đầu cưới cô ta về cho con trai một quý giá của lão thôi.
Nếu bà không chủ trương răn đe, biết đâu cô con dâu này có thể sẽ mang hết gia tài nhà bà sang Mạc Thị mất!
Thế là từ đó, dự cảm không tốt về Mạc Tử Sâm luôn quanh quẩn ở trong tâm trí của bà.
Khiến bà chưa bao giờ ngừng đề phòng và cố tình tỏ thái độ không tốt với cô.
Mạc Tử Sâm thì hết ngày này qua ngày khác, vừa chịu đựng sự chèn ép của mẹ chồng, vừa chịu sự lạnh lùng và uy hiếp của Hàn Minh Hạo.
Bao nhiều uất ức cô đều nén lại trong lòng, không biết phải nói cùng với ai...
Đến một hôm Mạc Tử Sâm ngồi một mình trong góc phòng rồi suy nghĩ mông lung, đến khi chợt nhìn xuống đôi chân của mình thì cô mới phát hiện...hai chân của cô đang ngoe nguẩy trên giường, hình như nó đang dần có cảm giác! Từ lúc tập tành và tiếp xúc 24/24 với đôi chân giả thế hệ mới này, dường như hai chân của cô cũng dần làm quen và có chút tiến triển hơn.
Mạc Tử Sâm liền có chút hi vọng và vui vẻ trong lòng.
Cô muốn nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra thử, nhưng hiện tại làm sao cô có thể ra khỏi nhà đây?
...****************...
Đêm hôm đó, khi trời đã tối muộn Hàn Minh Hạo mới trở về nhà.
Trên người anh toả ra nồng nặc mùi rượu, gương mặt phờ phạc mệt mỏi vẫn còn đọng lại chút gì đó rất tức giận.
Anh loạng choạng vào nhà, nhìn xung quanh đã thấy đã tắt hết đèn chỉ còn lại duy nhất căn phòng bếp là đèn vẫn còn sáng.
Anh có chút tò mò vì thường ba mẹ anh đều đi ngủ rất sớm.
Lẽ nào là cô vợ nhỏ đó của anh sao?
Hàn Minh Hạo từng bước nặng nề đi đến phòng bếp, và quả nhiên không ngoài dự đoán của anh.
Mạc Tử Sâm đang ngồi trong phòng bếp ăn ngấu nghiếng tô mì tôm rất ngon lành.
Anh loạng choạng bước vào liền bắt gặp cô đang ngốn một ngụm mì to rồi ngước lên tròn mắt nhìn anh.
Đôi mắt to tròn màu đen long lanh mở to hết cỡ nhìn anh rất ngây ngô.
Chẳng lẽ nhà anh không thể lo cho cô được một bữa ăn đàng hoàng hay sao? Để bây giờ cô phải lén lút ăn mì gói như vậy?
Nhưng vừa nghĩ xong thì Mạc Tử Sâm đã thay đổi thái độ trong một nốt nhạc, cô cố gắng lùa thức ăn vào miệng nhanh nhất có thể, sau đó thì dọn dẹp sạch sẽ rồi quay đi xem như không hề có sự hiện diện của anh.
Minh Hạo thấy cô dám làm lơ anh thì trong lòng liền tăng thêm phần khó chịu.
Anh gằn giọng:
- Đứng lại!
Mạc Tử Sâm vừa đi đến ngang mặt anh nghe vậy thì có chút giật mình, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh không thèm quay lại nhìn anh, cô chỉ đứng im một chỗ như đang trả lời anh rằng "tôi đang nghe đây".
Nhận thấy thái độ có chút khinh thường của cô, đôi lông mày lưỡi kiếm của anh càng nhíu lại.
Cô đang thử thách sự kiên nhẫn của anh sao?
Hàn Minh Hạo cố kìm nén cơn tức giận đi đến bàn ăn trong phòng bếp, anh kéo ghế ra và ngồi xuống vắt chéo chân,