Vừa động đũa xong thì mẹ chồng liền hét toáng lên:
- Mạc Vân Ninh, cô đang làm cái gì thế này?
Mạc Tử Sâm nghe vậy thì ngước lên nhìn bà với ánh mắt ngỡ ngàng.
Rõ là hôm nay cô đã dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, lại còn điều gì khiến bà không hài lòng nữa sao?
- Cô muốn hại cho hai ông bà này lên huyết áp mà chết sao? Sao đồ ăn lại mặn thế này?
Cô còn chưa kịp hỏi, mẹ chồng đã quát lên lần nữa, khiến cô càng thêm phần ngỡ ngàng.
Hai mắt mở to hết cỡ nhìn bà.
Từ sau khi xảy ra vụ tai nạn và biết hai chân của mình không còn sử dụng được nữa, cô đã quyết tâm tận dụng hai tay hơn để có thêm nhiều kĩ năng để phát triển.
Và việc đầu tiên cô muốn học đó là nấu ăn.
Trong lúc sức khoẻ còn chưa phục hồi và tinh thần còn chưa ổn định.
Thì nấu ăn chính là cách để cô giải toả tâm trạng và tinh thần tốt nhất.
Thế nên tay nghề của Mạc Tử Sâm từ rất lâu đã không còn thua kém đầu bếp của nhà hàng năm sao nữa.
Vả lại, trước khi đem thức ăn lên cô đã nếm lại rất kĩ.
Sao cô có thể nêm mặn như thế được?
Hàn Minh Hạo và Hàn chủ tịch thấy vậy thì đều quay qua nhìn cô nhíu mày khó hiểu.
Cô cũng nhìn lại anh rồi liên tục lắc đầu.
Anh bắt đầu có chút cảm giác kì lạ, nhìn một lượt xung quanh phòng bếp rồi cuối cùng anh cũng động đũa.
Nhưng lạ thay...phần thức ăn của anh lại rất vừa miệng, hoặc có thể nói là vô cùng tròn vị! Anh nói:
- Sao con lại cảm thấy rất vừa miệng kia mà?
Cả nhà lại thêm một phen ngỡ ngàng nữa.
Lúc này, Hàn chủ tịch mới bắt đầu nếm thử phần của mình.
Thì quả thật như lời của anh nói, mọi thứ đều rất hoà quyện với khẩu vị của ông.
Lông mày ông cũng dãn ra quay qua nhìn vợ mình khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Mẹ chồng bấy giờ lại thấy oan ức dồn lên tới não.
Như vậy khác nào bà ta đang vu oan cho cô? Nhưng sự thật là món ăn của bà ta rất mặn!
- Cả hai người đều đang bênh vực cho cô ta sao?
Mạc Tử Sâm cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng! Cô đứng dậy và đi tới chỗ của bà, lễ phép nói:
- Thưa mẹ, xin hãy để con nếm thử một chút.
Nghe vậy thì bà quay lại nhìn cô với vẻ mặt rất căm phẫn, hừ mạnh một tiếng rồi mới né sang một bên để cô thử.
Sau khi nếm thử xong, trong đầu Mạc Tử Sâm liền tua lại đoạn kí ức về thời gian vừa nãy trước khi dọn món ăn lên.
Chính tay cô là người để đồ ăn lên dĩa rồi giao cho những người giúp việc mang...ra bàn!
Phải rồi...chính là lúc đó! Sao cô lại không nghĩ đến cơ chứ? Lúc này, cô ngước lên nhìn những người giúp việc ở xung quanh mà thầm nghĩ "mình nhất định phải cẩn thận hơn mới được!"
Mạc Tử Sâm mím môi đứng thẳng người dậy.
Cô nhìn một lượt các người hầu đang ở trong bếp với ánh mắt đăm chiêu, dò xét.
Khi thấy cô nhìn như vậy, họ liền có chút chột dạ rồi quay đi hướng khác.
Chỉ có một người vẫn luôn nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
Đó là cô bé giúp việc