Hôn lễ đã xong, tiệc cưới cũng đã hoàn tất, giờ đây Mạc Tử Sâm đã chính thức được gả cho nhà họ Hàn với danh nghĩa là Mạc Vân Ninh! Minh Hạo từ nay cũng chính thức là người đã có vợ, nhưng anh lại không hề hay biết là tân nương của mình đã bị tráo đổi! Ấy vậy mà khi kết hôn xong, đêm tân hôn đó anh cũng chẳng hề đả động gì tới cô cả.
Lúc trước khi tìm hiểu người đàn ông này cho em gái cô thì Tử Sâm cũng phần nào đoán được, anh ta không có hứng thú với phụ nữ.
Nhưng thật không ngờ là thậm chí anh còn không muốn nhìn mặt cô khi ngủ, suốt đêm anh chỉ toàn quay lưng về phía cô.
Đêm đó Tử Sâm đã bị trằn trọc và suy nghĩ rất nhiều, liệu ngày mai Vân Ninh có trở về hay không..?
Sáng hôm sau Minh Hạo dậy từ rất sớm, anh lo sửa soạn ngoại hình để đến công ty mà chẳng hề đoái hoài gì đến cô, cứ như cô chỉ là không khí vậy.
Tử Sâm thấy anh đi rồi thì mới chật vật xuống giường, từ tối hôm qua đến giờ cô vẫn trằn trọc mãi không ngủ được, nên lúc thức dậy mắt cô đã thâm quầng như con gấu trúc.
Ngày đầu tiên ở nhà chồng cô không thể lười biếng, thế nên cô đành phải dậy sửa soạn một chút rồi cũng xuống nhà học hỏi việc bếp núc.
Xuống đến nhà bếp, cô cứ tưởng Hàn Minh Hạo đã đi làm rồi, nhưng không...Anh vẫn còn đang ngồi ở bàn ăn vắt chéo chân uống cà phê và lướt web đọc báo.
Đôi chân bắt chéo trông thật lãng tử và toát ra một thần thái quý tộc!
Cô lật đật bước xuống cầu thang mà suýt ngã.
May là có người làm gần đó lần đầu thấy cô nên nhìn khá chăm chú và đã kịp thời đỡ lấy cô.
Minh Hạo cũng bị một phen khá ngạc nhiên nên anh liếc mắt lên nhìn cô, lúc này Tử Sâm cũng vừa ngước mặt lên...!gương mặt khá bầu bĩnh trắng hồng cùng hai con mắt đen thâm quần đập vào mắt của Minh Hạo.
Khiến anh không thể nhịn cười.
Khoé môi của anh nhếch lên một đường cong hình bán nguyệt hoàn hảo.
Thấy vậy Tử Sâm liền ngượng chín cả mặt không biết đào lỗ ở đâu chui vào để cho bớt ngượng đi.
Cô lật đà lật đật đi tới bếp, định phụ mọi người dọn đồ ăn sáng cho bớt quê thì Minh Hạo liền lên tiếng:
- Vân Ninh, cô đến đây!
Anh không nhìn cô nữa mà gọi.
Phải rồi, giờ cô là Mạc Vân Ninh, không phải là Mạc Tử Sâm nữa.
Cô liền bước tới chỗ anh ánh mắt có chút đượm buồn!
Minh Hạo thấy cô đứng như trời trồng trước mặt mình thì ngước mắt lên nhìn cô, vẫn là cái bộ dáng ấy nhưng lại còn thêm biểu cảm mím môi oan ức, cô gái này quả thật khiến anh có chút khó hiểu, cuối cùng cũng phải lực bất tòng tâm nói:
- Đừng bày ra bộ dáng doạ người đó nữa! Mau ngồi xuống ăn sáng đi!
Cô nghe vậy thì liền "ồ" một tiếng rồi ngồi xuống phía đối diện anh.
À phải rồi, cô vẫn còn đang diện trên mình một chiếc đầm ngủ hình thú bông rất đáng yêu, lại còn thêm đôi mắt thâm quầng đó vậy nên mới khiến Minh Hạo không thể không ấn tượng về cô vợ mới cưới này.
Ngồi thêm một lát thì Hàn Minh Hạo cũng đứng dậy và nói:
- Tôi đi làm đây!
Nói xong cũng không kịp đợi cô trả lời anh đã quay lưng đi mất hút, làm cô chỉ biết nhìn ngóng theo bóng lưng của anh mà ngơ ngác.
Người đàn ông này, dáng vẻ của anh ta ngồi uống cà phê thôi mà cũng toả ra ánh hào quang chói lọi như vậy.
Chắc là ở công ty hay thậm chí là ra ngoài đường cũng sẽ có không ít vệ tinh xung quanh anh ta đâu.
Nghĩ ngợi một hồi ba mẹ của