Hàn Minh Hạo nhận thấy thái độ kiên quyết đó của cậu thì cũng đành đồng ý, anh cứ có cảm giác rằng cậu ta không phải là một trợ lí tầm thường chút nào.
Và đúng như những gì anh nghĩ...ngay ngày hôm sau Nhậm Dương đã liên lạc lại với bọn họ báo là đã tìm được địa chỉ cụ thể của Vương Thế hiện tại và đang truy đuổi ông ta.
Ngay lập tức Hàn Minh Hạo tập hợp hết người của anh lại và đuổi theo.
Mạc Tử Sâm cũng đòi theo cùng nhưng anh kiên quyết không cho cô đi.
Thể trạng vốn đã không được tốt nên anh không thể để cô mạo hiểm nữa.
Cô đành phải ngậm ngùi đồng ý vì tự biết bản thân mình còn chưa hồi phục hoàn toàn thì chỉ có thể làm gánh nặng cho bọn họ mà thôi.
*phía bên này*
Vương Thế cùng phu nhân và đồng bọn của mình đang tháo chạy.
- Mẹ kiếp! Sao bọn chúng có thể lần ra nhanh như thế?
Ông ta chửi rủa, dùng những lời lẽ th ô tục để trút giận lên người của mình vì đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ của ông giao mà còn để lộ tung tích của bọn họ.
Đáng lẽ ra hôm nay ông đang trên đường tìm đến nhà của kẻ bị bắt lại mà xử lí cho nhanh gọn, nào ngờ lại bị một đám lạ mặt nào đó đuổi theo ép sát và tông vào đầu xe của ông bắt buột họ phải dừng lại.
Ông cảm thấy có điềm gì đó chẳng lành nên vừa bước xuống xe ông đã cầm tay vợ mình mà tháo chạy.
Có một vài kẻ tinh ý phát hiện ra nên đã kịp thời chạy theo ông.
Những tên còn lại thì không biết mình đã bị bỏ lại nên phải cố gắng gồng mình chống trả rồi tìm cách bỏ trốn.
Nhậm Dương thấy vậy thì chậc lưỡi thở dài:
- Đến người của mình mà cũng chấp nhận bỏ liều luôn như vậy thì ông ta cũng hết cứu rồi!
Nói rồi cậu cho người tiếp tục đuổi theo, còn mình ở lại chờ tập kết với Hàn Minh Hạo.
Sau đó cũng rất nhanh anh đã đuổi kịp tới.
Nhậm Dương báo cáo với anh tình hình sơ lược trước vì lão già đó cũng rất khôn khéo.
Ông ta đang chạy về hướng nhanh nhất để trở về địa bàn của mình.
Nên nếu tiếp tục đuổi theo nhất định ít nhiều họ sẽ gặp nguy hiểm!
Nhưng Hàn Minh Hạo lại có vẻ không lo lắng về điều đó.
Anh lạnh lùng bảo:
- Tiếp tục đuổi theo, lần này không thể để ông ta chạy thoát nữa!
- Được! Tôi hiểu rồi.
Nói xong Nhậm Dương ngay lập tức quay người chạy đi trước dẫn đường.
Vừa đi anh vừa liên lạc với nhóm người của anh lúc nãy để lấy vị trí chính xác.
Sau đó họ bắt đầu tổng tấn công đến đó!
Lão già Vương Thế vẫn chưa thể bước vào lãnh thổ của mình, ông còn đang hớt hải chạy thục mạng thì từ phía sau lưng ông đã lãnh trọn một cây gậy gỗ vào chân khiến ông mất đà mà vấp té lộn nhào xuống đất.
Ông thầm chửi rủa:
- Mẹ kiếp! Ta nuôi bọn vệ sĩ này thật tốn cơm mà.
Nhóm người của Nhậm Dương sai đi đã đuổi đến nơi, nhưng số lượng người thì khá áp đảo! Nên lão già Vương Thế vẫn tỏ vẻ rất hống hách lồm cồm