Trương Lĩnh đi theo sau lưng Hàn Minh Hạo có vẻ lúng túng không biết mở lời thế nào.
Ấy vậy mà ông chủ của anh lại có giác quan thứ sáu, anh như đã đoán được điều gì đó liền quay ra sau lưng thì bắt gặp ngay vẻ mặt ấy của trợ lí! Minh Hạo nhíu mày hỏi:
- Trương Lĩnh, cậu có điều gì muốn nói?
- Tôi...Hàn tổng, anh cứ để mặc cô ấy như vậy thật sao?
Hàn Minh Hạo khi nghe Trương Lĩnh nói đến đây thì liền nghĩ đến nét mặt sợ hãi của Mạc Tử Sâm, lúc cô nép vào sau vai anh để né tránh ánh nhìn của Vương tổng.
Hình như anh đã doạ cô sợ thật, dù gì cô ấy cũng là vợ mới cưới của anh...nghĩ rồi anh nhìn vào đồng hồ đeo trên tay mình rồi quay qua nói với Trương Lĩnh:
- Đi đi, đón cô ấy về được rồi đó!
- Vâng!
Nghe vậy Trương Lĩnh liền gật đầu với anh rồi lập tức quay lại nơi đó! Thật ra Hàn Minh Hạo cũng không cố ý để mặc cô như vậy đâu, nhưng vì hôm nay cô đã dám chê anh keo kiệt! Nên anh sẽ kéo dài thời gian cứu cô thêm một chút, để cô nếm được mùi vị đau khổ một chút có lẽ cô mới biết điều và ngoan ngoãn hơn!
*Phía bên này...*
Mạc Tử Sâm đã bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, cô liền giật mình tỉnh giấc! Trước mặt cô là gương mặt đang cười rất đê tiện của Vương tổng và cả tên thuộc hạ của ông ta.
Mạc Tử Sâm liền cựa quậy muốn ngồi dậy thì mới phát hiện tay cô đã bị trói! Cô vừa hoảng loạn vừa tức giận trừng mắt nhìn Vương tổng, giọng nói không dấu đi được sự run rẩy:
- Vương tổng, ông mau thả tôi ra!
Ông ta nghe vậy thì cười cợt nhã rồi nói:
- Thả cô sao? Thả cô ra rồi thì ai sẽ thoả mãn tôi đây? Hơn nữa hợp đồng còn chưa kí kết, cô muốn lật lọng để Hàn thị mất mối làm ăn, Mạc thị của cô cũng sẽ đi đời sao?
Phải...sau lưng cô còn có cả Mạc thị nữa! Nhưng chẳng lẽ vì vậy mà cô phải đánh đổi chính bản thân mình sao..? Tên khốn Hàn Minh Hạo đó nhất định phải đẩy cô đến đường cùng thì mới hài lòng hả dạ anh ta chăng?! Nghĩ đến đây trong lòng Mạc Tử Sâm chứa đựng một bầu uất ức! Mắt cô long lanh ngấn lệ, và rồi một giọt nước mắt lăn dài trên má...Vương tổng được nước liền lấn tới! Ông đưa bàn tay dơ bẩn lên chạm vào mặt cô và lau đi giọt nước mắt ấy, giọng điệu bỡn cợt nói:
- Ôi đừng khóc chứ, nhan sắc xinh đẹp này còn chưa phục vụ tôi kia mà?
Nói xong ông ta còn đưa tay vuốt v e khuôn mặt cô rồi trượt xuống cổ...!cuối cùng xuống tới khuy áo ở giữa ngực cô! Mạc Tử Sâm liền dẫy dụa và quát lớn:
- Không! Lão già khốn kiếp!! Mau bỏ ra!!
Cô cố hết sức co chân lại vào người và đẩy ông ta ra! Nhưng sức lực của một cô gái nhỏ hèn mọn làm sao có thể chống lại được một người đàn ông trưởng thành chứ? Huống hồ ông ta còn có thêm trợ lí của mình.
Vừa nghĩ tới thì hai chân cô đã bị túm lại và kéo thẳng xuống, còn bị kẹp chặt! Cô không thể cựa quậy được nữa rồi...! Mạc Tử Sâm dần buông xuôi...coi như đời cô từ nay không còn thứ gì gọi là sự trong trắng nữa!
Vương tổng vừa bị mắng thì cực kì tức giận! Không ngờ một con nhãi nhép mà