Hai người chỉ làm một lần lúc ban ngày, mặc dù chỉ một lần, nhưng lại kéo dài cực lâu.
Sở Hòa nằm sấp trên giường, cảm giác Kỷ Lâm Phong cố ý giày vò cô, cọ sát lâu như vậy, còn mệt hơn so với làm hai lần, toàn thân nặng nề không chút sức lực, mí mắt là nặng trĩu nhất, uể oải buồn ngủ.Lúc Sở Hòa tỉnh dậy lần nữa, bên cạnh đã không có ai.
Nghĩ đến hôm nay Kỷ Lâm Phong bắt nạt mình như vậy, Sở Hòa thù dai muốn về nhà mình, để anh hiu quạnh trong mấy ngày.Sở Hòa là một người khi có ý tưởng sẽ lập tức hành động.
Vì vậy ăn cơm tối xong, cô thừa dịp Kỷ Lâm Phong đi vào phòng bếp, vội vàng lấy quần áo mặc vào, sau đó thu dọn lại các đồ dùng của mình, cuối cùng lặng lẽ phủi mông bỏ đi.Kỷ Lâm Phong đi từ trong phòng bếp ra, nhưng lại không thấy ai trong phòng khách, còn tưởng rằng Sở Hòa đang ở đâu đó trên lầu.
Anh đi đến phòng ngủ trước, không người; đến sân thượng, cũng không có người.
Phòng ốc rộng rãi có một điểm không tốt, đó chính là muốn tìm một người phải đi cả một vòng, ẩn trốn tựa như các chú mèo, muốn kêu cũng phải gọi to lên, biến cổ họng thành một chiếc kèn.
Kỷ Lâm Phong không muốn đi khắp nơi tìm, nên cất giọng kêu tên cô, không nghe thấy người đáp lại, mà chỉ nghe âm thanh nhắc nhở có tin nhắn Wechat của điện thoại trong túi.Anh cầm lấy điện thoại và mở khóa ra xem, thì có hai tin nhắn đều được gửi đến từ Sở Hòa, có sáu chữ, cộng thêm một bức ảnh —-[Em đã về đến nhà rồi]Sau đó là một tấm meme biểu tượng xụi lơ.Dường như thấy được dáng vẻ Sở Hòa ngồi xụi lơ trên ghế sofa, Kỷ Lâm Phong không nhịn được, bật cười một tiếng.Lén lén lút lút trở về, như thể một nữ trộm vậy.
Sợ mình bắt lại không cho đi đến như vậy sao?Kỷ Lâm Phong suy nghĩ một lúc, đúng là mình vốn định không thả cô đi thật.Thật là có thần giao cách cảm.Kỷ Lâm Phong kéo qua thanh biểu tượng cảm xúc, các biểu tượng đều đã cũ, không tìm được cái thích hợp, dứt khoát chỉ gửi tin nhắn chữ:[Tối mai hẹn hò.]Sở Hòa [Không đi đâu, chân mềm nhũn rồi.]Kỷ Lâm Phong không kiềm được lại liên tưởng đến chuyện vui vẻ mà hai người đã làm vào buổi chiều, mỉm cười trả lời: [Anh bóp bóp giúp em.]Sở Hòa trả lời lại một biểu tượng cảm xúc “không muốn”.Kỷ Lâm Phong lại gửi qua hai biểu tượng “hôn hôn”.Sở Hòa bên kia đang ngồi xụi lơ trên ghế sofa chơi điện thoại nhìn thấy, mặt đỏ ửng lên, gửi một đoạn tin nhắn: [Ngày mai em muốn vẽ tranh, không chia thời gian ra cho anh được.
Ngày mốt, rồi ngày mốt nữa cũng giống như vậy.
Hơn nữa sau đó còn có buổi họp lớp bạn đại học… Dù sao em cũng đã sắp xếp kín lịch rồi, anh chỉ có thể hẹn trước vào tuần tới thôi.]Kỷ Lâm Phong: [Tàn nhẫn như vậy sao.]Chính là muốn bỏ rơi anh mấy ngày đó, Sở Hòa nhỏ giọng hừ một tiếng, không để ý đến anh nữa.Đúng là nhóm wechat đại học có đề nghị họp mặt bạn học, chỉ là vẫn chưa quyết định thời gian.
Sở Hòa thiết lập chế độ miễn làm phiền, nhưng vẫn thấy tin nhắn trong nhóm âm thầm tăng lên.Người nào đó đột nhiên lên tiếng, khiến lớp học vốn đã sống động nay càng ồn ào hơn, tin nhắn này nối tiếp tin nhắn khác đến, tốc độ cực nhanh.
Sở Hòa lặng lẽ đọc tin nhắn, không nói chuyện.Sở Hòa vốn đã không hứng thú lắm, bây giờ nhìn thấy người nào đó quay trở về, cô quyết định sẽ không đi.Xóa bỏ khung đối thoại của lớp, trang bìa lập tức xuất hiện tin nhắn của Tề Tưởng.
Cậu ta là lớp trưởng, thấy thời gian buổi họp lớp đã được xác định, mà Sở Hòa vẫn không có chút động tĩnh, dĩ nhiên là phải hỏi thăm chút rồi.Sở Hòa cũng không cần che che giấu giấu suy nghĩ của mình, trực tiếp nói rõ tình hình của mình: [Làm bạn