Kỷ Lâm Phong muốn lần thứ hai, lần này là lật Sở Hòa từ hướng chính diện xuống, sau đó tiến vào…Làm xong, Sở Hòa như trở thành một đống bùn nhão xụi lơ bên bờ.
Kỷ Lâm Phong thấy cô quả thật đã cực kì mệt mỏi rồi, quyết định tối nay sẽ tha cho cô.Kỷ Lâm Phong bế Sở Hòa vào phòng tắm trong phòng ngủ, nhanh chóng rửa sạch cơ thể giúp cô, lại ôm cô trở về giường lần nữa.Sở Hòa gối đầu lên cánh tay Kỷ Lâm Phong ngủ say, hàng lông mi dài và dày rũ xuống, thật sự giống như cô đã dùng hết sức lực của mình vậy.
Hơi thở của cô nhẹ nhàng, miệng nhỏ khẽ khép lại, yên tĩnh và ngoan ngoãn.
Kỷ Lâm Phong nhìn chăm chú một hồi lâu, cuối cùng dịu dàng hôn lên trán cô một cái, hai tay ôm lấy eo cô, đi vào giấc ngủ.Ngày hôm sau vẫn là một ngày làm việc, công ty có một đống việc lớn chờ Kỷ Lâm Phong xử lí, vì thế anh cũng không thể mê mệt hương vị dịu dàng này mãi được.Buổi sáng lúc Sở Hòa tỉnh dậy, đưa tay lấy điện thoại đang đặt trên tủ đầu giường, thì thấy trên tủ có dán một tờ ghi chú với lời nhắn:“Biết em sẽ thức dậy muộn, bánh mì nướng để trên bàn, nhất định phải ăn.
Buổi trưa bận rộn nên có thể anh sẽ không về, em muốn ăn cái gì thì anh gọi giúp em, không muốn ăn bên ngoài, anh sẽ gọi bà vú đến làm.
Nếu để anh phát hiện em không ăn sáng và không ăn bữa trưa, lúc về sẽ trừng phạt em đó.”Đúng là dài dòng!Sở Hòa nhìn dòng chữ rồng bay phượng múa, nhất là câu cuối cùng kia, bĩu môi, oán thầm không ngừng.Sau khi rửa mặt xong, Sở Hòa lười biếng đi xuống lầu, ngồi dựa lên ghế, bưng bánh mì nướng đến, bên trên đã có phết sẵn mứt trái cây mà cô thích anh nhất.
Tâm trạng của Sở Hòa thật sự rất tốt, ngậm lấy một lát bánh mì, bắt đầu “quấy rấy” người nào đó trên wechat.Cô chụp một tấm hình và gửi đi: Muốn ăn bữa sáng chung với anh.
[đáng thương.
jpg]Đợi mấy phút, người nào đó vẫn chưa trả lời, Sở Hòa vứt điện thoại qua một bên, rũ mắt, tiếp tục ăn sáng.Hồi lâu sau, trong wechat hiện ra ba tin nhắn.Kỷ Lâm Phong: Muốn em.
[hôn gió.
jpg]Kỷ Lâm Phong: Muốn ăn em.Kỷ Lâm Phong: Buổi tối ăn cơm cùng nhau.Nhưng lúc đó Sở Hòa đã về tầng năm, vùi đầu bắt đầu vẽ tranh, không nghe được âm thanh thông báo có tin nhắn.Lúc cô cầm điện thoại lên lần nữa, đã là một lúc rất lâu sau.Sở Hòa tự động xem thường hai tin nhắn trước, nhìn đến tin thứ ba, nhớ đến đã lâu rồi hai người không ăn cơm cùng nhau, cũng không đi qua công ty của anh (lần ở trước kia vì trở về nên không tính),