Ôn Địch đau đến mức không ngủ được, cô lăn qua lăn lại.
Nghiêm Hạ Vũ đút cô uống một viên thuốc giảm đau, sau đó anh đi lên phòng ngủ lên một cái chăn mỏng đắp lên người cô.
"Nếu đau quá thì đi bệnh viện."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không cần đâu, chắc một lúc nữa thuốc giảm đau sẽ có tác dụng."
Ôn Địch nằm trên trên anh, một lúc sau bụng bắt đầu không đau nữa, cô cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chân Nghiêm Hạ Vũ tê rần sau đó lại hết tê, một lúc sau lại tê cứng lại, cứ như vậy tê rồi hết tê, anh vẫn ngồi đó không hề nhúc nhích, không làm ra một chút cử động nhỏ nào ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Ôn Địch ngủ một giấc đến năm rưỡi chiều, Nghiêm Hạ Vũ duy trì tư thế ngồi im không nhúc nhích này ba tiếng đồng hồ.
Trong nhà chỉ có hai người bạn họ, quản gia vì che đậy lời nói dối nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc cho toàn bộ người làm trong nhà nghỉ một ngày, sau khi ông gửi tin nhắn báo cáo với Nghiêm Hạ Vũ xong thì bản thân cũng không về biệt thự nữa.
Ôn Địch tỉnh ngủ vươn vai một cái, cô không ăn trưa nên bây giờ đói muốn xỉu luôn.
"Chồng ơi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vươn tay lên khẽ cào yết hầu gợi cảm của anh.
Tay Nghiêm Hạ Vũ gác lên che mắt nghỉ ngơi, anh nghe thấy cô gọi mình thì mở mắt ra, giọng nói chưa tỉnh ngủ vẫn còn hơi khàn khàn, "Em không ngủ nữa à?"
Ôn Địch nói: "Em đói quá không ngủ được."
Hai người đều mười ngón tay không dính nước, chưa từng xuống bếp.
Nhưng cô lại yêu cầu anh: "Không phải anh đã từng học nấu canh một lần rồi sao, anh nấu cho em ăn đi, em không muốn ăn đồ bán bên ngoài."
Hôm nay cô nói cái gì Nghiêm Hạ Vũ cũng nghe theo, anh hỏi cô: "Em muốn ăn canh gì?"
Yêu cầu của Ôn Địch không cao: "Món gì cũng được, anh nấu một nồi canh đơn giản thôi."
Trong tủ lạnh có sẵn nguyên liệu nấu ăn, nhưng anh thật sự không biết nấu canh gì, chắc phải lên mạng tra một chút.
Nghiêm Hạ Vũ đỡ cô dậy, anh đấm đấm bắp đùi, chân anh đau nhức tê cứng lại.
Ôn Địch day day đầu gối của anh, hỏi: "Chân anh tê lắm hả?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Một chút." Cảm giác tê dại chầm chậm dịu bớt, Nghiêm Hạ Vũ đứng dậy đi vào phòng bếp.
Ôn Địch quấn chăn quanh người, dựa vào ghế sô pha xem điện thoại.
Một tiếng trước bạn thân gửi tin nhắn cho cô, lúc đó cô đang ngủ say, không nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn.
Cô tìm tai nghe đeo vào, gọi điện thoại lại cho Thẩm Đường.
Hôm nay Thẩm Đường quay xong sớm, đã quay lại khách sạn.
Điện thoại kết nối, Thẩm Đường lên tiếng trước: "Lại đang viết kịch bản mới à?"
Chỉ có đang viết kịch bản mới Ôn Địch mới không trả lời tin nhắn.
"Không, lúc cậu gửi tin nhắn mình đang ngủ." Ôn Địch dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cô ngáp một cái, lười biếng nói: "Mình đau bụng kinh, uống một viên thuốc rồi ngủ một giấc. Chiều nay cậu không có nhiều cảnh quay à?"
"Không nhiều, chỉ có hai cảnh, quay một lần là xong."
"Hai ngày nữa mình qua Hoành Điếm thăm cậu." Ôn Địch nghĩ nghĩ lại nói, "Khi nào Tưởng Thành Duật đến đoàn phim thăm cậu? Mình có phải chia thời gian với anh ta không?"
Thẩm Đường im lặng một lúc mới nói: "Mình đang chiến tranh lạnh với anh ấy.”
Vì vậy Tưởng Thành Duật sẽ không có khả năng đến đoàn phim thăm Thẩm Đường.
Ôn Địch nghe thấy hai người bọn họ chiến tranh lạnh, cô không khỏi ngồi thẳng dậy. Tưởng Thành Duật để lại cho cô một ấn tượng rất tốt, chung tình, thân thiết lại rất tỉ mỉ cẩn thận.
"Hai người các cậu cãi nhau á hả?"
Thẩm Đường nói: "Cũng không hẳn là cãi nhau, mình thì kẹt ở đây, anh ấy không đến tìm mình, mình cũng không liên lạc với anh ấy."
Ôn Địch nhắc nhở: "Cãi nhau là chuyện bình thường, nhưng đừng để kéo dài quá lâu."
"Không nói đến anh ấy nữa." Thẩm Đường nói sang chuyện khác: "Mình mới vừa thử váy xong, đang không tìm thấy túi xách phù hợp, đúng lúc thấy mấy cái túi xách dì cho tớ, hợp như là sinh ra dành cho nhau luôn."
Ôn Địch đói quá, cô mở một túi đồ ăn vặt ra, vừa ăn vừa nói chuyện: "Lúc ăn tết mẹ mình còn nhắc đến cậu đó, hỏi lúc nào cậu quay xong bộ phim này, bảo mình dẫn cậu về nhà chơi."
Thẩm Đường nói: "Đợi quay xong bộ này mình qua chỗ cậu."
Hai người tám chuyện từ Đông qua đến Tây, nói chuyện gần một tiếng đồng hồ.
Ôn Địch và Thẩm Đường hẹn thời gian gặp nhau xong, lúc này mới kết thúc cuộc nấu cháo điện thoại này.
Cô lo lắng hai người Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật chiến tranh lạnh với nhau, Thẩm Đường thì lại cứng đầu giống như cô, muốn để cho cậu ấy chủ động đi tìm Tưởng Thành Duật là chuyện không thể nào, cũng không biết tình hình bên Tưởng Thành Duật như thế nào.
Ôn Địch để đồ ăn vặt xuống, cô định đi vào phòng bếp tìm Nghiêm Hạ Vũ, muốn hỏi anh tình hình phía Tưởng Thành Duật một chút, cũng muốn nhìn xem dáng vẻ khi anh mặc tạp dề xuống bếp như thế này.
"Chồng ơi, anh nấu xong canh chưa?"
Lúc cô đi qua phía sô pha bên kia, vô tình va phải hồ sơ đang đặt trên thành ghế rơi xuống đất.
Hồ sơ này là của Nghiêm Hạ Vũ ban nãy cầm về, bình thường những văn kiện giấy tờ như thế này anh sẽ không để lung tung, chắc là hôm nay uống nhiều rượu nên quên để vào trong thư phòng.
Cô cúi người xuống nhặt lên.
Ôn Địch không biết trong này không phải văn kiện giấy tờ làm ăn gì, mà là bồi thường sau khi chia tay của Nghiêm Hạ Vũ đưa cho cô, anh chuyển cho cô rất nhiều khoản đầu tư tiềm năng dưới tên của mình.
Nghiêm Hạ Vũ nghe thấy Ôn Địch hỏi mình đã nấu canh xong chưa, anh từ phòng bếp đi ra, đúng lúc thấy trong tay Ôn Địch đang cầm tệp hồ sơ, bỗng dưng anh cảm thấy cực kỳ căng thẳng, nhắc đến chuyện căng thẳng, cả đời này anh chưa từng cảm thấy căng thẳng như vậy, anh buột miệng thốt ra: "Bên trong là tài liệu bí mật kinh doanh."
Ôn Địch để tập hồ sơ lại chỗ cũ, "Anh yên tâm, em không có hứng thú với những thứ cơ mật này của anh, cho em đọc chưa chắc em đã đọc đâu nhé. Vừa rồi em đụng rớt, nhặt lên giúp anh đó."
Nghiêm Hạ Vũ không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm thở phào một hơi, anh vờ như không có chuyện gì, nói với cô: "Canh vẫn chưa được."
Ôn Địch đi về phía anh, hỏi chuyện: "Gần đây Tưởng Thành Duật đang bận rộn chuyện gì sao?"
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô: "Sao thế?"
Ôn Địch không vòng vo: "Hình như anh ta và Thẩm Đường đang chiến tranh lạnh, lần này thời gian hơi lâu. Anh cũng biết đó cuộc sống của Đường Đường cũng không dễ dàng gì, từ nhỏ chỉ có mỗi ông nội Thẩm là yêu thương cậu ấy, không người thương không người yêu, cậu ấy sợ nhất là xảy ra mâu thuẫn với người cậu ấy quan tâm."
"Khoảng thời gian trước Tưởng Thành Duật còn bận rộn chuẩn bị quà lễ tình nhận cho Thẩm Đường, chắc không có mâu thuẫn gì lớn đâu." Nghiêm Hạ Vũ cũng không nắm rõ tình hình mấy ngày gần đây của Tưởng Thành Duật, "Anh sẽ hỏi cho em."
Nói đến chuyện lễ tình nhân, Ôn Địch hỏi Nghiêm Hạ Vũ: "Anh muốn quà gì, em tặng cho anh."
"Quà thì không cần." Nghiêm Hạ Vũ yêu cầu cô: "Em vào trong phòng quần áo nghiêm túc nhìn lại những món quà em tặng anh một lượt, để lần tới anh có mặc em đỡ phải hỏi món đồ đó ở đâu ra."
Ôn Địch cười, "Em nhỏ mọn như vậy à?"
Cô nói xong thì nhón chân lên hôn anh một cái.
Ba năm qua, quà cô tặng anh nói ít thì cũng phải có bảy tám trăm món đồ khác nhau, nhìn hết tất cả một lượt nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi.
Cô nể tình anh đang nấu canh cho mình, ngoài miệng thì cứ đồng ý với anh trước đã.
Nghiêm Hạ Vũ cụp mắt nhìn người tựa vào ngực mình, "Em thì sao, em muốn gì?"
Ôn Địch nhìn một vòng phòng khách, nói: "Năm nay không cần anh tốn công chuẩn bị quà gì đâu."
"Ừm, em muốn cái gì?" Nghiêm Hạ Vũ vừa nói, vừa cúi đầu hôn cô một cái.
Ôn Địch cũng muốn hôn lại anh, nhưng khi anh đứng thẳng không cúi đầu xuống cô không hôn được anh, cô không thể làm gì khác hơn là vòng tay lên ôm cổ anh, nói: "Căn hộ của em đã thêm tên của anh rồi, có qua có lại, em chuyển tiền cho anh, anh cũng thêm tên của em vào căn biệt thự này đi, chia mấy phòng cho em, lần sau chúng ta chiến tranh lạnh, em sẽ ở phía bên của em."
Nghiêm Hạ Vũ không lên tiếng, anh chỉ nhìn thẳng vào mắt cô.
Ôn Địch không sốt ruột, dù sao thì còn một tuần nữa mới đến lễ tình nhân.
Nồi canh trên bên đang sôi ùng ục, Nghiêm Hạ Vũ kéo cánh tay của Ôn Địch đang khoác trên cổ mình xuống, quay lại cầm cái muôi nhỏ tiếp tục quấy canh.
Nghiêm Hạ Vũ vừa