Lúc Ôn Địch ngồi ăn cơm vẫn còn đang nghĩ đến câu nói kia của Nghiêm Hạ Vũ: Những lời anh thuận miệng nói, anh đều làm được.
"Con nhìn xon xem, ăn một bữa cơm mà lòng con không ở đây." Triệu Nguyệt Linh thấy con gái ngồi cả buổi không động đũa, bà gắp đồ ăn cho cô.
Ôn Địch cười nói: "Con đang nghĩ đến một tình tiết."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Nguyệt Linh nhìn ra nhưng không nói gì, thuận theo lời của con gái, bà hỏi có phải tác phẩm mới của cô có mạch truyện gì mới không.
"Không phải là ý tưởng của con, con biên soạn lại dựa theo câu chuyện của Minh Kiến Quân và vợ của ông ta." Nhắc tới Minh Kiến Quân, lúc này Ôn Địch mới kể cho bố mẹ nghe chuyện cô bị Kỳ Minh Sáng hiểu lầm.
"Bố, Minh Kiến Quân là bạn học của bố ạ?"
Triệu Nguyệt Linh không chờ Ôn Tường Vân trả lời, bà nói: "Là bạn học chung trường với mẹ."
Căn hộ kia là bà mua từ trong tay Minh Kiến Quân, bà và Minh Kiến Quân học cùng trường, Minh Kiến Quân lớn hơn bà sáu khóa, lúc bà nhập học thì ông ta đã tốt nghiệp từ lâu rồi, hai người hoàn toàn không quen biết nhau.
Một lần trong một buổi tiệc tối, sau khi hai người biết từng học cùng một trường, bà giúp Minh Kiến Quân một chuyện.
Sau đó Minh Kiến Quân biết bà muốn mua một căn hộ có view đẹp cho con gái, khu chung cư bà nhìn trúng thì chủ căn hộ chưa muốn bán, Minh Kiến Quân chủ động nói, đúng lúc ông ta đang có một căn hộ muốn bán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đó bà mua căn hộ đó với giá thị trường.
Triệu Nguyệt Linh thấy con gái vì chuyện này mà phải chịu ấm ức, "Con nhóc này, sao con không nói với bố mẹ sớm hả."
Ôn Địch ăn thức ăn trong bát của mình, Ôn Trường Vận vẫn đang tiếp tục gắp thức ăn cho cô, cô ăn rồi nói: "Tự con có thể giải quyết được, bạn trai của con cũng đã gọi điện cho Minh Kiến Quân."
Triệu Nguyệt Linh đưa ly nước ép trái cây cho con gái: "Con ăn chậm một chút."
Sau khi bà nghe được nguyên nhân hậu quả câu chuyện xong, bà phân tích: "Minh Kiến Quân lấy con ra làm bia đỡ đạn, để con bị hiểu lầm sau đó làm sáng tỏ, việc này đồng nghĩa với việc lấy con ra để tẩy trắng xóa hiềm nghi trong mắt người nhà ông ta."
"Vâng, ông ta đúng là có tính toán này." Ôn Địch thoải mái: "Dù gì cũng không thể làm ầm ĩ được, nói không chừng ngày nào đó, công ty nhà chúng ta có việc phải hợp tác với ông ta, cứ như vậy cũng được."
Ôn Trường Vận nói: "Vậy cũng không thể để con chịu ấm ức được."
"Không tính là ấm ức đâu ạ." Ôn Địch uống mấy ngụm nước ép trái cây, tiếp tục ăn, "Ông ta đã gọi điện xin lỗi con rồi."
Ôn Trường Vận thử dò hỏi: "Hình như Minh Kiến Quân có chút kiêng dè bạn trai con nhỉ."
Triệu Nguyệt Linh nghe chồng nói vậy, cũng đưa mắt nhìn con gái.
Ôn Địch cười, rất có tinh thần cảnh giác: "Đừng hòng tìm được chút tin tức nào từ miệng con."
Ôn Trường Vận cũng cười, vỗ vỗ đầu con gái, ông thật sự có chút tò mò không biết bạn trai của con gái là người như thế nào.
Sau khi ăn xong, trái cây tráng miệng được bưng lên, Ôn Địch gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạ Vũ: [Em ngồi lại với bố mẹ thêm một lúc nữa, nếu anh chờ sốt ruột thì đi vòng vòng một lúc rồi trở lại đón em.]
Nghiêm Hạ Vũ: [Không sốt ruột, anh đang xem tivi.]
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn anh đang xem bộ phim do cô viết kịch bản.
Một nhà ba người trò chuyện thêm nửa tiếng đồng hồ, Triệu Nguyệt Linh hỏi con gái xem muốn theo bọn họ trở về biệt thự hay về căn hộ của cô.
Ôn Địch: "Bạn trai con đã gọi tài xế ở dưới lầu chờ đón con rồi."
Triệu Nguyệt Linh hiểu ý, thúc giục con gái: "Vậy thì con nhanh về đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Địch cất điện thoại, thấy bố mẹ không có ý định đi cùng, "Mẹ, mẹ và bố không định cùng con đi xuống dưới lầu ạ?"
Triệu Nguyệt Linh cười nói: "Mẹ và bố con mà đi xuống dưới lầu, kiểu gì cũng muốn nhìn một chút xem dáng dấp của cậu tài xế đón con như thế nào, thôi thì con đi trước đi."
Ôn Địch: "..."
Chuyện gì cũng không lừa được mẹ.
Xem ra vừa rồi cô nhắn tin với Nghiêm Hạ Vũ, mẹ đã đoán được tình hình rồi.
Sau khi con gái rời đi, Ôn Tường Vân ngồi không yên, ông nhìn vợ, "Em không xuống dưới đó à? Vậy anh xuống trước ở trong xe chờ em."
Chuyện chung thân đại sự của con gái, ông không thể giữ được bình tĩnh như trong chuyện làm ăn. Ngoài mặt thì ông giả vờ như không có gì, không hỏi con gái nhiều, nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh như vậy.
"Bây giờ anh đi xuống chưa chắc đã nhìn thấy." Triệu Nguyệt Linh ngăn ông lại không cho ông xuống lầu, "Lúc ăn tết không phải Địch Địch đã nói rồi sao, bạn trai của con bé không hề kém hơn Tưởng Thành Duật. Ông còn nghi ngờ mắt nhìn người của con gái ông à?"
--
Trong khoảng thời gian đượi Ôn Địch, Nghiêm Hạ Vũ đã coi được ba tập phim, anh còn chưa coi đến tiêu đề của tập bốn thì điện thoại thông báo hết pin, tự động tắt nguồn.
Đầu sạc pin trên xe của quản gia không khớp với điện thoại của anh, tin nhắn của Ôn Địch gửi sau đó anh không nhận được.
Vẫn may là Ôn Địch nhớ mang máng chỗ anh đậu xe, đi tìm khoảng năm phút thì thấy.
"Sao anh không trả lời tin nhắn của em." Ôn Địch vừa ngồi lên xe đã quàng tay lên cổ anh.
Nghiêm Hạ Vũ chỉ điện thoại màn hình đen sì của mình, "Hết pin rồi."
Ôn Địch nhớ ra điện thoại của anh từng bị hỏng một lần.
Cô cam kết với anh một lần nữa: "Anh xài đỡ cái điện thoại này một thời gian nữa nhé, chờ em ghi hình chương trình này xong, em sẽ đưa điện thoại tổ chương trình phát cho anh dùng. Pin của điện thoại đó trâu lắm, hai ngày không sạc pin cũng không sao."
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì nhìn cô một cái, sau đó lái xe ra khỏi hầm gửi xe.
Trên đường về nhà, Ôn Địch hỏi tình trạng hư hỏng của xe.
Nghiêm Hạ Vũ nói: "Anh không biết." Anh không hỏi quản gia, không biết sau đó xử lý thế nào.
Ôn Địch vui mừng: "Vẫn còn may, cô gái tông vào đuôi xe em có vẻ không thiếu tiền."
Chiếc xe người phụ nữ đó lái không hề rể hơn chiếc xe thể thao lúc nãy cô lái.
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì.
Ôn Địch tựa lưng vào ghế, tự mình nói chuyện: "Nhìn cô ấy rất có khí chất, người cũng đẹp."
Cô quay sang hỏi anh: "Anh thấy thế nào?"
Nghiêm Hạ Vũ theo bản năng "Ừ" một tiếng, tập trung nhìn đường lái xe.
Đến lúc anh trả lời cô xong lại cảm thấy mình không nên nói.
Bởi vì Ôn Địch nhỏ mọn, cô có thể tự mình khen người phụ nữ khác đẹp, nhưng anh không thể. Anh chỉ có thể cảm thấy cô là người đẹp nhất.
Đúng như dự đoán, buổi tối trước khi đi ngủ, cô thể hiện như có rất nhiều chuyện muốn tính sổ với anh.
Nghiêm Hạ Vũ tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, cô vẫn chưa ngủ, đang tựa đầu vào đầu giường xem tạp chí.
Ôn Địch ngồi sát bên mép giường, chỉ cần không để ý một chút cô cũng có thể rơi xuống giường.
Nghiêm Hạ Vũ nhắc nhở cô: "Em ngồi vào trong một chút đi."
Ôn Địch lại như không nghe thấy lời anh nói, lật một trang khác.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn ra được cô đang cố ý giữ một khoảng cách với anh. Cô dịch ra tận mép giường muốn cách xa anh.
Gần như không cần suy nghĩ anh cũng biết vấn đề ở đâu, buổi tối nay trên đường trở về anh hùa theo cô, nói Khương Vân Tinh đẹp, khí chất không tệ, cô mất hứng.
Mấy năm nay, mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt tính tình của cô rất khó ở cũng rất vô lý, anh chỉ có thể chịu đựng tất cả.
Nghiêm Hạ Vũ đi tới dỗ cô, anh khom người ôm ngang cô lên, đi về phía bên mép giường anh hay nằm.
Ôn Địch cuộn quyển tạp chí lại, ngước mắt lên nhìn anh, cầm tạp chí chỉ vào ngực anh: "Chỗ này của anh chẳng nhớ lâu gì hết."
Nghiêm Hạ Vũ nói: "Sau này ăn nói cẩn thận là được."
Lúc đi ngủ Ôn Địch quay lưng về phía anh, sau khi ngủ say, không tự chủ lại quay người đối diện với anh, chui vào trong lòng anh.
Nghiêm Hạ Vũ hôn cô một cái, ôm cô vào trong ngực.
--
Ngày hôm sau.
Nghiêm Hạ Vũ dậy sớm, cẩn thận nhấc cánh tay của Ôn Địch đang gác bên hông anh lên.
Anh và Ôn Địch không thức dậy cùng lúc, cô thường sẽ ngủ đến khi nào tự tỉnh.
Sau khi rèn luyện theo thường lệ, lúc anh đang ăn dở bữa sáng thì trợ lý Khang và tài xế đến đón anh.
Trên đường đến công ty cũng không rảnh rỗi, Khang Ba báo cáo, tối hôm qua Điền Thanh Lộ gọi điện muốn hẹn giờ bàn công việc, Khang Ba nói, "Ngài ấy chỉ rảnh sau năm giờ chiều.”
Thời gian còn lại được lên kế hoạch trước.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi: "Cô ta không nói bàn bạc chuyện gì à?"
Khang Ba: "Vẫn là việc xây dựng một nhà máy ở Giang Thành." Bởi gì có Ôn Địch ở giữa, Giang Thành trở thành một sự tồn tại nhạy cảm.
Chuyện này nói ra thì khá phức tạp, có một doanh nghiệp ở Giang Thành, thực lực của doanh nghiệp này ở Giang Thành được xếp vào top năm, đang muốn triển khai giai đoạn hai xây dựng nhà máy.
Số tiền đầu tư quá lớn cộng với đòn bẩy không thể giải quyết được lỗ hổng nguồn vốn nên chủ doanh nghiệp là Phạm Trí Sâm không thể làm gì hơn ngoài việc đi tìm người hợp tác.
Với số tiền đầu tư lớn như vậy, không tìm được người hợp tác ở Giang Thành.
Cơ duyên thế nào, Phạm Trí Sâm lại quen biết người của nhà họ Điền.
Nhà họ Điền có ý định đầu tư cho Phạm Trí Sâm, nhưng cuối cùng lại bị kẹt tiền.
Không phải nhà họ Điền không có tiền, mà bọn họ còn có những dự án đầu tư khác kiếm được nhiều tiền hơn, dự án của Phạm Trí Sâm chỉ có thể trì hoãn lại sau.
Một lần trì hoãn kéo dài đến tận bây giờ.
Bây giờ Điền Thanh Lộ và Nghiêm Hạ Vũ đã đính hôn, cũng coi như là người một nhà, phù sa không thể chạy ruộng ngoài, nhà họ Điền quyết định cùng Nghiêm Hạ Vũ đầu tư vào dự án này.
Tập đoàn Kinh Việt của Nghiêm Hạ Vũ càng không thiếu tiền, sau khi trở thành cổ đông, nhà họ Điền vừa có thể như kế hoạch đầu tư vào dự án của Phạm Trí Sâm, lại không làm chậm trễ đầu tư vào những dự án khác.
Lần đầu tư này, bất kể là nhà họ Điền hay Nghiêm Hạ Vũ đều có lợi.
Nghiêm Hạ Vũ cũng đã đại khái hiểu được phần nào, "Cậu nói với Điền Thanh Lộ, cô ta không cần phải đến đâu." Sau đó anh lại dặn dò trợ lý Khang: "Bảo bộ phận kiểm soát rủi ro làm một cái báo cáo rủi ro”.
Khang Ba: "Vâng."
Vậy là sếp có ý hợp tác đầu tư với nhà họ Điền.
Trước đó Tần Tỉnh có gọi điện cho cậu ta, hỏi: Rốt cuộc anh Nghiêm nghĩ thông suốt chưa? Chọn Ôn Địch hay chọn nhà họ Điền? Anh ấy thế này bọn tôi không biết nên nói ai, không nên nói ai.
Cậu ta nào biết sếp đã nghĩ thông suốt hay chưa.
Ai cũng biết, "Giang sơn dễ đánh, phòng thủ khó muôn phần."
Bỏ giang sơn lại càng khó hơn nữa.
Ngay cả khi sếp bằng lòng bỏ một số thứ, nhưng giờ đã đính hôn với Điền Thanh Lộ rồi, vậy cũng phải xử lý các bên quan hệ lợi ích, đặc biệt là nhà họ Điền.
Loại cân nhắc suy nghĩ này sao có thể giải quyết bằng một câu nói được.
Dĩ nhiên, đối với Ôn Địch mà nói thì chuyện này rất tàn nhẫn, cô luôn luôn ở thế bị chọn lựa. Mà tình cảm của cô với ông chủ cho tới nay chưa bao giờ nằm trong lựa chọn cũng như suy tính của sếp, chỉ khi sếp không muốn buông tay, mới một lần nữa suy nghĩ lại.
Còn chưa đến công ty, Nghiêm Hạ Vũ nhận được tin nhắn của Ôn Địch, cô nói ngày kia cô sẽ đi thăm Thẩm Đường, sau đó sẽ bay đến chỗ ghi hình, chờ sau khi quay xong chương trình này sẽ quay lại với anh.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi cô: [Em định đi lúc mấy giờ? Anh cho người đăng ký tuyến bay.]
Ôn Địch: [Không cầu đâu, em đã đặt