Ôn Địch cúp điện thoại, cô không muốn nghe lời giải thích của Nghiêm Hạ Vũ qua điện thoại.
Nhưng sự lo lắng của cô đã quá thừa thãi, Nghiêm Hạ Vũ không hề gọi điện lại.
Xe của cô chạy thẳng một đường đến biệt thự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Địch bảo tài xế dừng lại ở bên ven đường, biệt thự của Nghiêm Hạ Vũ có an ninh độc lập, bảo vệ nhìn thấy xe của cô vẫn mở cửa như bình thường.
Cô không xuống xe, hơi nghiêng người ra khỏi cửa sổ, làm phiền nhân viên bảo vệ: "Nhờ anh gọi giúp tôi quản gia."
Quản gia nhìn thấy xe của Ôn Địch đậu ngoài cửa, tưởng là cô còn phải đi ra ngoài có chuyện nên cũng không nghĩ nhiều.
Ông đi tới bên cạnh xe, hỏi: "Có phải cháu muốn chuẩn bị chút đồ ăn đêm không?"
"Không cần đâu." Ôn Địch nói rõ ý định của mình: "Cháu đến lấy đồ, làm phiền chú lấy giúp cháu cái máy tính bảng trên thư phòng tầng hai, cả chồng bản thảo trên bàn làm việc luôn, rồi chú bảo dì quay phòng ngủ chính lấy giúp cháu cái vali xuống, những món đồ còn lại cháu không cần, mọi người muốn vứt thì vứt đi."
Quản gia ngạc nhiên không kịp phản ứng lại.
Ôn Địch đã quá quen thuộc với ánh mắt này, trước đó khi cô đến biệt thự đều bị nhìn với ánh mắt như thế này ba lần, lúc đó cô không hiểu tại sao quản gia thấy cô thì lại ngạc nhiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ thì lại thành quản gia không thể hiểu nổi.
"Cháu và anh ấy chia tay rồi."
Quản gia không biết chuyện gì đang xảy ra, sáng hôm nay khi Nghiêm Hạ Vũ ra cửa, bọn họ vẫn còn rất tốt mà.
Ôn Địch từng cãi nhau mấy lần với Nghiêm Hạ Vũ, sau ồn ào thì làm lành cũng rất nhanh. Lúc đang bực bội chuyện gì cô cũng làm, lúc trở lại phòng thì sẽ bình tĩnh hơn một chút, tất nhiên cơn tức giận cũng dần nguôi ngoai.
Ông khuyên nhủ: "Cháu lên tầng nhìn một chút, lỡ như có đồ gì quan trọng để quên thì sao."
Ôn Địch nói: "Cháu không tiện lên đó. Anh ấy có vợ chưa cưới rồi, cháu lại vào trong đó thì thành ra cái gì đấy." Cô nhắc lại lần nữa: "Cháu chỉ cần cái vali, còn lại những thứ khác cháu không cần."
Quản gia muốn nói lại thôi, ông gật đầu một cái, không nói gì nữa xoay người đi vào trong biệt thự.
Một tay xách túi đựng laptop một, một tay xách vali 180cm rỗng tuếch, kết thúc ba năm ở bên nhau của cô và Nghiêm Hạ Vũ.
Trước khi đi, cô đưa chìa khóa phụ mấy chiếc xe của Nghiêm Hạ Vũ trả lại cho quản gia.
Bảy giờ mười phút, xe của Ôn Địch rời khỏi khu biệt thự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai mươi phút sau, Nghiêm Hạ Vũ trở lại.
Anh về đến nhà không thấy xe của Ôn Địch ở trong sân, hỏi quản gia: "Cô ấy đâu rồi?"
Quản gia nói: "Đi rồi. Ôn Địch tiểu thư ngay cả sân cũng không bước vào, nhất định phải chờ ở bên ngoài lấy đồ đi."
Nghiêm Hạ Vũ đứng bên cạnh ghế sô pha, anh nhìn ra bên ngoài từ tấm cửa kính sát đất, bãi đậu xe giờ đây đã tối om và trống không.
Một lúc rất lâu sau, anh vẫn không nói gì.
Quản gia không dám hỏi nhiều.
Nghiêm Hạ Vũ cúi người, cầm ly nước trên bàn trà lên uống thì nhìn thấy mấy cái chìa khóa xe đặt ngay ngắn trên bàn.
Anh uống hết nửa ly nước, tiện tay quơ lấy một cái chìa khóa xe trong đống chìa đó, không mặc cả áo khoác dài mà cứ thế đi ra ngoài.
Đường đến khu căn hộ của Ôn Địch, Nghiêm Hạ Vũ không thể quen thuộc hơn được nữa. Ba năm qua anh đã đi không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng vừa rồi, anh lại rẽ nhầm một ngã rẽ, anh không thể làm gì khác hơn là đi đường vòng, sau đó chạy đến thẳng nhà cô.
Anh gửi tin nhắn giọng nói cho cô: [Em có ở nhà không? Mười phút nữa anh đến nơi.]
Ôn Địch không trả lời.
Nghiêm Hạ Vũ không dám chắc chắn Ôn Địch đã xóa mật khẩu nhà đi chưa, anh chuẩn bị ấn mật khẩu, ngón tay anh lại dừng trên những con số đang hiện lên, chuyển sang gõ cửa.
"Ôn Địch?"
Tiếng gõ cửa và chuông cửa thay nhau vang lên, vẫn không có người mở cửa.
Nghiêm Hạ Vũ không tùy tiện ấn mật mật khẩu, anh lấy điện thoại gọi cho Ôn Địch, gọi hai lần liên tiếp nhưng vẫn không ai nghe máy.
Anh ấn mật khẩu, khi ấn đến số cuối cùng, tim anh nhói lên một cái.
Tiếng báo cửa "Tinh" lên một tiếng, khóa đã được mở.
Cô không đổi mật khẩu.
"Ôn Địch?" Nghiêm Hạ Vũ đứng ở bậc thềm cửa ra vào vừa thay giày vừa gọi cô.
Đèn trong phòng khách vẫn đang sáng, cái vali của cô đứng trơ trọi giữa lối đi phòng khách đến phòng ăn.
Nghiêm Hạ Vũ đi vào trong tìm cô.
Từ trong phòng ngủ truyền đến tiếng bước chân, sau đó anh nhìn thấy cô đi ra, cô đi dép lê trên người khoác áo choàng tắm dày cộp, tóc đã sấy khô một nửa.
Vừa rồi Ôn Địch ở trong phòng tắm sấy tóc không nghe thấy tiếng chuông cửa, cũng không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, máy sưởi trong nhà mới bật lên cô sợ lạnh nên mặc đồ ở nhà xong vẫn khoác thêm một cái áo choàng tắm bên ngoài.
Áo choàng tắm dày như vậy mà vẫn lạnh.
Cô dường như không nhìn thấy Nghiêm Hạ Vũ, đi vào phòng bếp rót một ly nước ấm uống.
Nghiêm Hạ Vũ xách vali đặt bên cạnh ghế sô pha, anh nhìn về phía phòng bếp, Ôn Địch đưa lưng về phía anh, đứng đó uống nước. Anh vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào với cô.
Ôn Địch biết Nghiêm Hạ Vũ sẽ không giải thích gì càng sẽ không nói mấy câu kiểu hối hận gì đó, cầu xin tha thứ, những thể loại như cố gắng cứu vãn tình hình sẽ không xuất hiện trên người của anh.
Nghiêm Hạ Vũ cũng biết Ôn Địch sẽ không ầm ĩ làm loạn lên, sẽ không chất vấn anh, cũng sẽ không yêu cầu anh một câu trả lời hợp lý.
Hai người chưa bao giờ bình tĩnh như vậy.
Ôn Địch đứng trong phòng bếp uống hết một ly nước ấm lớn, cô đặt ly xuống, đứng đó mấy giây rồi xoay người đi vào phòng khách.
Nghiêm Hạ Vũ không nhàn rỗi, chỗ của Ôn Địch thứ nhiều nhất là sách, khắp nơi đều là sách.
Anh phân loại sách, tạp chí xếp lại thành một chồng, tiểu thuyết tình cảm xếp lại thành một chồng, những loại sách khác lẻ tẻ xếp lại thành một chồng.
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao, Ôn Địch vẫn cảm thấy lạnh, hai tay khoanh vào nhau, không ngừng xoa xoa cánh tay.
Nghiêm Hạ Vũ vẫn còn đang sắp xếp lại sách.
"Để đó đừng động vào." Cô phá vỡ yên lặng,.
Nghiêm Hạ Vũ xếp quyển tiểu thuyết cuối cùng trên tay xong thì đứng lên.
Chiều cao của hai người chênh lệch, Ôn Địch ngửa đầu lên nhìn anh.
Nghiêm Hạ Vũ đón lấy ánh mắt trống rỗng của cô, làn da của cô tốt, trắng nõn hồng hào nhưng hiện tại tái nhợt, dù đã son môi nhưng môi cô vẫn trắng nhợt.
Giọng của cô không khác gì lúc thường ngày, "Anh thu dọn đồ của anh rồi mang đi đi, tối nay món nào anh không lấy đi tôi xem như là anh không cần."
Nghiêm Hạ Vũ không trả lời mà hỏi lại: "Em không có gì muốn hỏi anh sao?"
Có, có rất nhiều, suy nghĩ một buổi chiều vẫn không hiểu tại sao, bây giờ lại cảm thấy không cần thiết phải hỏi. Kết quả đã hiện ra trước mắt cô, cho dù có hỏi cái gì, ngoại trừ cố gắng lừa người dối mình chứ không có tác dụng nào khác.
Cô hỏi ngược lại: "Anh muốn tôi hỏi anh cái gì đây? Hỏi anh yêu tôi đến nhường nào sao, yêu đến mức không tiếc để cho tôi làm người thứ ba?"
Lại là một sự im lặng.
Ôn Địch nhận ra bản thân vẫn còn một vấn đề muốn hỏi, "Sao anh biết được lúc tôi lái xe không được khỏe?"
Nghiêm Hạ Vũ: "Bạn của anh Tần Tỉnh, lúc đó cậu ta lái xe phía sau xe em."
Thật sự có chuyện trùng hợp như vậy. Ôn Địch đã từng nghe thấy cái tên Tần Tỉnh này, cậu ta với Tưởng Thành Duật, Nghiêm Hạ Vũ đều là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ, chơi chung một nhóm.
"Cậu ta chắc chắn biết chuyện anh đính hôn, hơn nữa còn biết sau khi anh đính hôn tôi vẫn tiếp tục ở bên cạnh anh, ở trong mắt cậu ta có phải tôi là..."
"Đừng nói bản thân như vậy." Nghiêm Hạ Vũ cảm giác được cô muốn nói gì, trực tiếp cắt ngang lời của cô, không muốn nghe những lời đó từ chính miệng cô nói ra.
Ôn Địch cười một tiếng, trong tiếng cười này một nửa là tự giễu, một nửa là châm chọc.
"Tôi cho rằng, bản thân mình ở trong lòng anh khác biệt so với những người khác, anh vì Khương Vân Tinh