Câu “không tính là quen biết”, Nghiêm Hạ Vũ biết câu đó có ý gì, không phải không biết người anh, mà là trong lòng không biết người như anh.
Cả phòng trừ anh ra thì đều hòa thuận, vui vẻ, bắt đầu tán gẫu với nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tổng giám đốc Ấn đang mở ghi chép cuộc gọi trong điện thoại ra, lần trước khi anh ta gọi điện cho Ôn Địch là hơn hai mươi ngày trước: “Cô ở London bao lâu thế?”
Nghiêm Hạ Vũ đang bảo nhân viên phục vụ đun một cốc nước sôi cho anh, hơi nghiêng mặt nhìn về phía Ôn Địch.
Mắt của Ôn Địch đang đặt lên người tổng giám đốc Ấn, cô nói: “Có lẽ là khoảng một tháng.”
Có người trêu: “Để gặp bạn trai à?”
Ôn Địch: “Ừ, anh ấy đang ở London.”
Tổng giám đốc Ấn nói tiếp vào: “Tôi nói rồi mà, từ trước đến nay cô chưa từng đi du lịch ở một nơi lâu như vậy.” Anh ta giơ ly rượu lên: “Phải chúc mừng thôi, mãi mãi đồng lòng.”
Ôn Địch cười: “Cảm ơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô uống nửa ly rượu vang đỏ.
Đột nhiên tổng giám đốc Ấn nhớ đến một chuyện, xoay mặt lại nói với Nghiêm Hạ Vũ ngồi bên cạnh: “Chắc anh cũng từng đặt tên cho một bộ phim của Ôn Địch rồi nhỉ?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Ừ, liên quan đến một bữa tiệc sáu năm trước anh mở ra.”
Tổng giám đốc Ấn xoa ấn đường, vẫn không nhớ ra một lần nào cả: “Nhìn trí nhớ của tôi này, đúng là không già không được mà.” Anh ta tự phạt uống một ly.
Nghiêm Hạ Vũ cầm một ly trống không có chân dài, để nhân viên phục vụ rót rượu vang cho anh.
“Biên kịch Ôn, chúc mừng.” Anh kính cô từ xa.
Ôn Địch cũng bỏ thêm một chút rượu vào ly rồi giơ ly về phía anh: “Cảm ơn tổng giám đốc Nghiêm.”
Cuộc trò chuyện giống hệt sáu năm trước.
Khi đó anh cũng kính cô trước, chúc mừng tác phẩm đầu tiên của cô sẽ đạt được thành tích tốt.
Hiện tại, anh không biết bản thân đang chúc mừng cô điều gì.
Sáu năm qua, vẽ một vòng tròn, nhưng cũng không tròn, không tròn hoàn toàn, mà lại quanh co lòng vòng.
Trong đó còn có cả sự tiếc nuối, anh đã khiến cho cô không thể chịu nổi.
Anh vẫn đang cầm suy nghĩ không muốn buông tay, anh biết, cô đã không còn nhớ từ lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nghe nói bộ phim [ Mặt trái dục vọng ] của cô sắp bắt đầu ghi hình.”
“Vâng, tháng chín bắt đầu khởi động máy.”
“Cô làm nhà sản xuất à?”
“Tôi không làm cái đó, chỉ thành thật làm chức biên kịch của tôi thôi. Lần này cùng tổ.”
Suy nghĩ của Nghiêm Hạ Vũ bị cuộc trò chuyện của tổng giám đốc Ấn và Ôn Địch đánh gãy, anh biết thời gian khởi quay của phim [ Mặt trái dục vọng ] vì nghe từ chỗ của Chu Minh Khiêm.
Bữa cơm này làm anh vừa ăn vừa nhớ lại những ký ức xen lẫn, tâm tư của anh không ở đây, tổng giám đốc Ấn cũng thấy được.
Lúc kết thúc, tổng giám đốc Ấn giữ anh lại rồi đi ở cuối: “Có chuyện gì thế?” Anh ta tự kiểm điểm một lúc, lại không biết bản thân đã tiếp đãi không chu đáo chỗ nào.
Tất nhiên Nghiêm Hạ Vũ sẽ không nói thật: “Trong công ty có chuyện.”
Tổng giám đốc Ấn hiểu, nên không nhiều lời.
“Tổng giám đốc Ấn, anh đi tiễn những người bạn bè khác đi, để tôi đi tìm biên kịch Ôn nói vài câu.” Anh giải thích: “Có liên quan đến bạn trai của cô ấy.”
“Anh biết bạn trai của Ôn Địch à?” Người như tổng giám đốc Ấn không hứng thú với sinh hoạt cá nhân của người khác, lúc nãy khi ngồi trong bàn cơm cũng không hỏi bạn trai Ôn Địch là ai.
“Là Tiêu Đông Hàn. Người đó có hợp tác với Kinh Việt.”
Tổng giám đốc Ấn kinh ngạc, hóa ra là Tiêu Đông Hàn.
Anh ta bắt tay nói lời tạm biệt với Nghiêm Hạ Vũ, điều đó không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của anh ta.
Nghiêm Hạ Vũ tìm thấy Ôn Địch ở chỗ cửa nhà hàng, cô có tài xế đến đón nhưng không dừng lại ở tầng hầm.
“Biên kịch Ôn.” Vì bên cạnh có người khác nên anh đành xưng hô với cô như vậy.
Ôn Địch đang muốn mở cửa xe, xoay người lại.
Anh lại gần: “Mượn em hai phút, tôi có mấy câu muốn nói với em.”
Ôn Địch mở cửa xe: “Xin lỗi, tôi có việc rồi.”
Cô ngồi lên xe, đóng cửa xe lại.
Tài xế đợi vài giây, thấy Ôn Địch đang cúi đầu nhìn điện thoại, không nhìn xe ở bên ngoài, nên anh ta khởi động xe để rời đi.
Ôn Địch tính múi giờ thật tốt, chắc hẳn Tiêu Đông Hàn đã dậy sau giấc ngủ trưa, cô gọi điện thoại nhưng không ai nhận máy.
Tiêu Đông Hàn không mang theo điện thoại vì người đang trong văn phòng của Tiêu Chính Thao.
“Chú quên lúc đó tôi cảnh cáo chú thế nào rồi à? Chú chán sống rồi thì để tôi giúp chú.” Đầu gối anh ta áp vào ngực Tiêu Chính Thao, tay còn lại nắm lấy cổ Tiêu Chính Thao.
Tiêu Chính Thao không hề giãy dụa, lạnh lùng nhìn thẳng vào Tiêu Đông Hàn.
Cổ họng bị vướng lại, ông ta không nói nên lời, sắc mặt chuyển từ hồng sang trắng bệch.
Tiêu Đông Hàn thả lỏng tay, Tiêu Chính Thao há mồm thở dốc: “Có giỏi thì mày giết tao đi.”
“Giết chú thì tôi cũng không cần tự tay động thủ.” Sau khi Tiêu Đông Hàn tức giận xong, anh ta mới thả Tiêu Chính Thao ra.
Tiêu Chính Thao xoa ngực, nghi ngờ có phải xương ức bị nứt ra rồi không mà lại thấy rất đau.
Tiêu Đông Hàn trở về sau khi đi toilet để rửa sạch tay, chỉ cần ánh mắt thôi cũng đủ để giết chú ta: “Đừng nghĩ là tôi sẽ không tra ra được là chú làm.”
Hôm qua, sau khi anh ta tiễn Ôn Địch ra sân bay, được nửa đường, đối diện có một chiếc xe mất khống chế đi ngược chiều lao về phía anh ta, khi sắp đâm vào anh ta thì đối phương đánh tay lái làm chiếc xe văng ra ngoài, nhưng cuối cùng cũng có va chạm một chút với xe anh ta.
Hồi trước chỉ là theo đuôi để hù dọa, còn bây giờ thì đâm thẳng vào luôn rồi.
Tiêu Chính Thao vỗ ngực nói: “Nếu Ôn Địch trở nên giống hệt mẹ mày, cả đời phải ngồi xe lăn, thì mày có giết tao như thế nào, thì mày có thay đổi được gì không?”
Anh ta cười lạnh: “Chú không thể thay đổi được bất cứ điều gì.”
Tiêu Đông Hàn cầm kính xuống, không có khăn lau kính, nên anh ta lấy áo sơ mi ra để lau kính: “Vào ngày tập đoàn Tiêu Ninh vào tay tôi, thì chính là ngày mấy người sống không bằng chết.”
Tiêu Chính Thao đứng dậy, ngực vẫn thấy đau, chú ta nhịn đau đi hút xì gà: “Vây tốt nhất mày nên cầu nguyện rằng tập đoàn Tiêu Ninh sẽ không lọt vào tay tao, nếu không mày sẽ còn thảm hơn, những vốn đầu tư tư nhân trên danh nghĩa của mày, tao cũng không để lại thừa một tí nào cho mày.”
Tiêu Đông Hàn cười giễu, đeo kính lên, áo khoác của anh ta còn đang khoác lên ghế dựa, anh ta cầm áo khoác đi ra ngoài, không chỉnh lại áo sơ mi, anh ta cũng lười sơ vin, mặc luôn áo vest vào, vừa đi vừa cài nút.
Khi trở lại văn phòng, trong điện thoại có hai cuộc gọi chưa nghe, đều đến từ Ôn Địch.
Tiêu Đông Hàn lập tức gọi lại, giải thích lúc nãy anh ta đi toilet.
Ôn Địch lo lắng nói: “Anh không xích mích với Tiêu Chính Thao chứ? Đừng có bị thương đấy.”
“Anh chỉ ăn mệt từ em thôi, không ăn mệt từ người khác đâu.”
“Anh đánh ông ta à?”
“Yên tâm, ông ta không chết được mà cũng không phế được.”
Ôn Địch nghĩ đến cảnh lúc trên đường ở sân bay, trong lòng vẫn còn sợ hãi, lúc lên máy bay còn gặp ác mộng, đột nhiên không tìm thấy Tiêu Đông Hàn ở bên cạnh.
Cô không sợ bị uy hiếp, nhưng kiểu áp lực như vậy, ngày nào cũng phải trải qua thì ai có thể chịu được.
Tiêu Đông Hàn ấn mở loa ngoài trên điện thoại, ném điện thoại lên bàn, bắt đầu sửa sang lại áo sơ mi.
Giọng nói của cô vang lên từ loa ngoài: “Anh có từng cảm thấy mệt mỏi qua nhiều năm qua không? Có từng muốn đi tìm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi không?”
Tiêu Đông Hàn dừng tay lại, tiếp theo là cài thắt lưng: “Anh không thấy phiền.”
“Nếu anh thấy mệt mỏi, có thể đến Giang Thành, có thể về nước.”
“Ôn Địch.” Anh ta nhặt điện thoại lên: “Anh quen rồi. Đã