Ôn Địch lau sạch vết vôi trắng, sau đó tìm chỗ vứt khăn ướt.
“Đưa anh.” Nghiêm Hạ Vũ đi tới, lấy đồ trong tay cô. Anh chỉ muốn kéo chiếc khăn ướt, không tránh khỏi chạm vào ngón tay cô, anh nói xin lỗi sau đó cầm khăn ướt ném vào sọt rác ở góc tường.
Anh quay người lại, Ôn Địch đã lên tầng hai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngôi nhà cổ này chỉ có hai tầng và một cái sân nhỏ, cũng không phải là sân tư nhân, đây cũng không phải là một con ngõ Giang Thành điển hình.
Cảm giác cũng giống như lần trước Ôn Địch đến, căn nhà vẫn vậy, chỉ là bớt mùi hơn một chút.
Bọn họ tiếp tục xem nhà.
Loanh quanh một buổi chiều bọn họ đã xem được ba căn nhà, giống như đã đi khắp cả khu phố cổ.
Ôn Địch đi mệt rồi, liền ngồi xuống một chiếc ghế ở lề đường.
Cô ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạ Vũ, “So sánh một chút, vẫn là căn nhà đầu tiên tốt.” Cô hỏi anh có ý kiến gì không.
Nghiêm Hạ Vũ: “Quay lại xem căn nhà đầu tiên, nếu thấy phù hợp, chúng ta mua nó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc trước khi nhìn thấy cái ga-ra, anh cũng đã hỏi chủ nhà có muốn bán nó không.
Chủ nhà nói còn phải xem mức giá đưa ra có hợp lý hay không.
Ôn Địch khuyên không nên mua: “Ngôi nhà đó không có nhiều không gian.”
“Mua nó xong chúng ta sẽ sửa lại theo ý mình.”
“Vậy cũng không đáng.”
“Nếu có được cảnh quay ưng ý thì vẫn đáng.”
Anh nhìn đồng hồ, đã 5 giờ 15 phút.
“Em gọi điện lại cho chủ nhà đi, chúng ta bàn bạc về giá cả.”
Ôn Địch đứng dậy, “Không cần gọi, gia đình anh ấy sống ở một con hẻm khác, thêm chút nữa sẽ đi ngang qua nhà anh ấy.”
Từ đây đi về phía căn nhà đầu tiên phải mất ít nhất nửa tiếng.
Nghiêm Hạ Vũ lo lắng cô đi không nổi, “Chúng ta gọi taxi qua đó.”
Ôn Địch chỉ về phía trước, “Tôi đạp xe đạp công cộng tới con hẻm đó, anh bắt taxi đi trước đi.”
Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao, có vẻ như cô đã chuẩn bị sẵn sẵn để đạp xe. Nghiêm Hạ Vũ sao có thể để cô lại một mình, anh nói: “Em đạp xe chậm thôi, anh theo sau em.”
Ôn Địch tùy anh, cô tìm thấy tấm thẻ thông minh Giang Thành trong túi xách, bên trong thẻ có tiền cọc, có thể thuê xe đạp.
Chiếc thẻ được làm vào 3 năm trước, lúc cô và Nghiêm Hạ Vũ chia tay, cô đã trở lại Giang Thành một thời gian. Bởi vì cạn kiệt cảm hứng nên cô thử đạp xe đạp, đi xe buýt, đi tàu điện ngầm để điều chỉnh tâm trạng, làm thẻ để đi lại thuận tiện hơn.
Không ngờ tới bây giờ lại có thể sử dụng nó.
Cô lang thang khắp các con hẻm, tìm lại hồi ức thời trung học, vui vẻ đi chơi với bạn bè vào cuối tuần.
Nghiêm Hạ Vũ đạp nhanh theo sau cô. Lúc đầu cô còn quan tâm anh, đạp xe không quá nhanh. Lúc sau liền quên mất anh đang ở phía sau, thoáng chớp liền cách cả một đoạn.
“Ôn Địch.”
Ôn Địch phanh xe, một chân tiếp đất, không nhìn lại mà đợi anh bên lề đường. Không biết là nhà ai đặt trước cửa vài chậu hoa giấy vừa chớm nở.
Mặt trời lặn nhanh, hoa vẫn còn đặt ở bên ngoài.
“Uống chút nước đi.” Nghiêm Hạ Vũ mua hai chai nước ở cửa hàng ven đường, mở một chai đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Ôn Địch nhận lấy.
Nghiêm Hạ Vũ vừa nãy vội đạp xe, bây giờ liền thấy nóng.
Anh đưa chai nước của mình nhờ cô cầm giúp.
“Anh làm gì vậy?”
“Hơi nóng.”
Nghiêm Hạ Vũ cởi áo khoác, vắt áo qua khủy tay, chỉ mặc một chiếc áo len.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Địch khuyên anh mặc lại áo, “Đừng để bị cảm lạnh.”
Nghiêm Hạ Vũ ngẩn ngơ một chút, cô cũng thường dặn dò như vậy với anh khi họ còn ở bên nhau.
“Không sao, trước đây anh thường đi leo núi vào mùa đông với đám người Tưởng Thành Duật, cũng không mặc quá nhiều.”
Anh cầm lại chai nước rồi ngửa đầu uống hết một nửa.
Nghỉ ngơi một lát, Ôn Địch vặn lại nắp chai, bỏ vào giỏ xe.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn giỏ xe cô, cũng bỏ chai nước của mình vào. bên phải là chai của cô, bên trái là chai của anh, chai của anh còn ít nước hơn của cô, rất dễ phân biệt.
Ôn Địch nhìn anh bỏ chai nước của mình vào giỏ xe cô, “Anh cầm không nổi nửa chai nước à?”
“Cứ đặt nó ở đó đi, cũng không nặng lắm.”
Anh nói: “Nếu em thấy mệt vì mang theo nó, anh sẽ giúp em đẩy xe.”
Nghiêm Hạ Vũ gấp áo khoác, áp vào lưng cô, trực tiếp đẩy mà không chạm tay vào người cô.
“Không cần anh đẩy.”
Chân cô dùng sức, chiếc xe bị đẩy ra xa, tránh xa chiếc áo khoác và đôi tay đang dùng lực của anh.
Đường trong hẻm không bằng phẳng, cách một đoạn liền gặp ổ gà, hai chai nước trong giỏ xe nhào lộn trên không trung rồi lăn lại gần nhau.
Ôn Địch một tay cầm tay lái, tay kia gạt chai nước của anh sang một bên.
Đạp xe được một đoạn, ngay khúc rẽ, hai chai nước lại lăn về bên nhau.
Ôn Địch mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cô dừng xe, cởi chiếc túi đeo vai, quấn dây túi quanh tay lái, rồi đặt túi ngang giỏ, ngăn cách giữa hai chai nước.
“Cái túi này rất dễ bị sờn rách, để anh cầm giúp em.”
Nghiêm Hạ Vũ đuổi kịp từ phía sau.
“Không cần.”
Ôn Địch đột nhiên quay đầu, “Nếu không, anh cầm chai nước của anh đi.”
Nghiêm Hạ Vũ vờ như không nghe thấy, đạp xe đi ngang qua cô.
Ôn Địch nhìn theo bóng lưng của anh 2 giây, rồi đạp vượt qua anh, cũng không đợi anh nữa mà đạp xe với tốc độ bình thường của cô.
Đến cuối con hẻm, Nghiêm Hạ Vũ không thấy cô, tới ngã ba phía trước, anh cũng không biết cô rẽ sang hướng nào.
Anh gọi điện thoại cho Ôn Địch, hỏi cô đang ở đâu.
“Tôi tới nơi rồi, anh mở định vị đi, tôi gửi anh địa chỉ,”
Nghiệm Hạ Vũ định vị vị trí của Ôn Địch, cô đang đợi anh ở đó, đoạn đường dường như thu ngắn lại.
Đạp xe gần 15 phút, anh nhìn thấy một ngôi nhà quen thuộc, tắt định vị.
Trước cửa, Ôn Địch và chủ nhà đang trò chuyện với nhau bằng tiếng địa phương, anh nghe không hiểu bọn họ đang nói về cái gì.
“Người yêu của em tới rồi.”
“Không phải người yêu của em.”
“Ơ, anh nghĩ hai người là một cặp đấy, mua nhà để đám cưới, hai người trông rất giống một đôi vợ chồng.”
“…” Ôn Địch cười cười nói: “Có thể là do em và anh ta lớn lên đều đẹp mắt.”
Chủ nhà cười cười.
Nghiêm Hạ Vũ đi tới gần, thấy Ôn Địch chỉ cầm một chai nước trên tay.
“Còn chai của anh đâu?”
“Bị tôi vứt rồi.”
“Nó đã đắc tội gì với em sao?”
Ôn Địch không tranh luận với anh nữa, ném chai nước trong tay cho anh sau đó cùng chủ nhà vào sân.
Chai nước đó cô vừa uống hết rồi.
Chủ nhà mở cửa cho bọn họ vào, để bọn họ nhìn xung quanh rồi suy nghĩ lại có muốn mua hay không, “Tìm quanh đây, hai người không thể mua được căn nhà nào như căn của anh đâu.”
Anh ấy nói với Ôn Địch: “Yên tâm, nhất định sẽ cho hai người cái giá thấp nhất, ở khu Giang Thành em rất nổi tiếng đấy, hai người cứ từ từ xem, anh về nhà ăn cơm trước, dù sao em cũng biết gia đình anh sống ở đâu, nếu thấy được thì nói với anh. Giúp anh đóng cửa trước khi rời đi nhé.”
“Được, cảm ơn anh.”
Trong nhà chỉ có hai chiếc giường và vài bộ bàn ghế, không có đồ nào giá trị cả.
Sau khi chủ nhà rời đi, trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Anh thấy thế nào?” Ôn Địch hỏi Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn xung quanh, trên lầu có một phòng ngủ, một phòng khách. Phòng khách được ngăn cách bởi một gian bếp nhỏ, vừa đủ cho một người ở bên trong.
Ôn Địch đi ra hành lang bên ngoài phòng, bên ngoài có một bồn rửa mặt, van nước được chủ nhà quấn một lớp vải dày, là sợ van nước bị đóng băng.
Những ngôi nhà này khi xây xong, tất cả bồn rửa mặt đều được xây bên ngoài, việc thay đổi van nước rất phức tạp.
Trên mép bồn rửa mặt đặt nửa khối xà phòng, giữa các cột hành lang, giăng vài sợi dây thừng, dùng để phơi quần áo.
Cô rất thích mùi pháo hoa, thật tiếc vì chiếc sân không thể có bầu không khí đó.
Nghiêm Hạ Vũ bước ra khỏi phòng, mặt trời lặn dần, có chút lạnh, anh cài lại nút áo khoác, nói: “Mua nó vậy, chúng ta cùng nhau bày trí lại. Những chỗ cần sửa chữa, chúng ta tìm người đến làm.”
Ôn Địch nhận hết nhiệm vụ bày trí, không cần anh giúp đỡ.
Nghiêm Hạ Vũ nói rõ lý do anh muốn cùng bày trí với cô, “Trong [ Thế gian không blằng anh ], trước khi nhân vật chính khởi nghiệp thành công, những tình tiết vui vẻ hạnh phúc trong cuộc sống đó, anh không cách nào lĩnh hội được thì làm sao có thể hiểu toàn bộ nội tâm của nhân vật.”
Ôn Địch ném lại một câu: “Vậy tùy anh.” Cô xoay người đi xuống lầu, định xuống sân nhìn thử. Vừa bước xuống hai bước, liền lui chân trở về, cô vẫn chưa nhìn kỹ vào trong phòng.
Nghiêm Hạ Vũ không theo cô vào phòng, anh đi xuống cầu thang.
Tường trong nhà được sơn màu trắng mới.
Trước Tết Nguyên Đán, chủ nhà đã dọn dẹp, quét tước và sơn lại tường nhà.
Nhưng vẫn không đáp ứng được yêu cầu của cô, đến lúc đó cô sẽ làm cho màu sơn cũ hơn một chút.
Ban công của ngôi nhà không lớn, nhiều nhất là hai mét vuông
Ôn Địch mở cửa sổ, nhìn xuống sân dưới nhà, ánh mắt của cô và anh liền giao nhau.
Anh đứng dưới cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Ôn Địch di chuyển ánh mắt, “Anh xem cần thay đổi chỗ nào không?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Xem thử cửa sổ làm bằng chất liệu gì.”
Cô nắm chặt khung cửa, thò đầu nhìn ra ngoài, trong tầm mắt đều một cảnh sắc đơn điệu.
“Em cẩn thận một chút.”
“Không sao.” Cô rụt đầu lại.
Sắc trời tối dần, Nghiêm Hạ Vũ kêu cô xuống lầu, “Chúng ta về thôi, đưa anh số điện thoại chủ nhà, anh sẽ để trợ lý Khang liên hệ sau.”
Họ đạp xe quay trở về, đã đến giờ cơm tối, mùi cơm thoang thoảng trong con hẻm nhỏ.
Đi qua một đoạn, ven đường phía trước xuất hiện những gian hàng nhỏ, người người tấp nập, văng vẳng tiếng pháo hoa.
“Em đói không?” Nghiêm Hạ Vũ muốn tìm một quán ăn để cùng cô ăn tối.
Ôn Địch vừa đói vừa mệt, quyết định: “Tôi ăn thịt xiên.”
Cô cầm vài xiên thịt, hỏi anh có ăn không.
“Anh không ăn đâu.” Nghiêm Hạ Vũ mò túi lấy điện thoại, Ôn Địch nhanh tay hơn, giơ điện thoại quét mã thanh toán.
Ôn Địch tay cầm cốc đựng thịt xiên, vừa đi vừa ăn.
Trước đây Nghiêm Hạ Vũ chưa từng cùng cô đi dạo chợ như bây giờ, nhiều năm bên nhau, lúc rảnh rỗi anh sẽ cùng cô ra nước ngoài mua sắm, cô cũng rất vui vẻ. Nhưng không giống như bây giờ, cô dường như rất thích bầu không khí ở khu chợ này.
“Ôn Địch.”
Nghe thấy tiếng gọi cô dừng chân, không ngoảnh đầu lại mà tập trung ăn xiên thịt.
Nghiêm Hạ Vũ mua cho cô một cốc đồ uống nóng, bước nhanh để bắt kịp cô, “Tối nay anh có thể mời em đi xem phim không? Phim Tết anh vẫn chưa kịp xem.”
Anh lấy điện thoại ra, đặt vé trên mạng.
“Tôi đã hứa xem phim với ba mẹ vào tối nay rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Anh xem một mình vậy.”
Anh đặt vé lúc 9 giờ, chọn hàng ghế cuối.
Trước đây khi còn ở bên Ôn Địch, anh ít khi đi đến rạp chiếu phim, cô lại thích xem phim, xem đủ loại phim, chỉ cần không đi công tác, anh sẽ xem phim cùng cô.
Hai người đi bộ đến bãi đậu xe.
Nghiêm Hạ Vũ vẫn như trước đây, mở cửa xe giúp cô, “Tuần này anh đều ở Giang Thành, giúp tổng giám đốc Ấn xử lý một vài thủ tục, bên phía chủ nhà có yêu cầu gì, em hãy gọi trực tiếp cho anh.”
Tổng giám đốc Ấn chính là Bá Nhạc của Ôn Địch, cũng là một trong những người mà cô biết ơn nhất. Nếu không nhờ anh ấy đầu tư cho tác phẩm đầu tay của cô, giúp cô tìm một đội ngũ sản xuất đáng tin cậy, có lẽ cô sẽ không có được danh tiếng như ngày hôm nay.
“Anh ấy xác định việc xây dựng khu công nghiệp rồi?”
“Ừ, Công ty anh ấy cũng đã hoàn tất mọi quy trình.”
Im lặng một lúc, Ôn Địch nói: “Khu công nghiệp Giang Thành thành công được như vậy, thật sự cảm ơn anh.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Không có gì, anh chỉ làm những việc nằm trong khả năng thôi.”
Ôn Địch lên xe, “Nếu không tìm được đường, tôi tiễn anh một đoạn.”
“Anh có định vị rồi.” Nghiêm Hạ Vũ không muốn cô vì giúp anh mà làm lỡ việc xem phim với người nhà.
Ôn Địch gật đầu, đóng cửa sổ xe.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn theo bóng xe cô rời đi, bây giờ anh mới hiểu, vì sao mọi người đều nói cô giảng đạo lý là việc rất hợp tình hợp lý.
Khi đó, cô chỉ không nói lý lẽ với một mình anh, cũng chỉ tiêu chuẩn kép với một mình anh.
Không biết đến khi nào, cô sẽ lại không nói lý lẽ với anh như trước kia.
Vừa mới nhắc đến tổng giám đốc Ấn, điện thoại của anh ấy đến.
Tối nay tổng giám đốc Ấn mở một cuộc thảo luận, muốn mời anh đến tham dự, anh ấy hỏi anh có thấy bất tiện hay không.
Nghiêm Hạ Vũ: “Không bất tiện, tôi rảnh đến 8 rưỡi.”
Vừa lên xe, Nghiêm Hạ Vũ nhận được tin nhắn của Hạ Ngôn.
Nghiêm Hạ Ngôn kể, hôm nay cô ấy đến cửa hàng bán sách cũ. Nghiêm Hạ Vũ chụp một vài tấm ảnh mọi người đang đọc sách rồi gửi cho anh, chứng minh rằng cô không nói dối.
[Em quyết tâm rồi, sau