Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng Nghiêm Hạ Vũ cũng nhận được 2 tệ tiền tiêu vặt mỗi ngày.
Có còn hơn không.
Mười ngày sau, anh tích được 20 tệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[ Chiếc nhẫn rẻ nhất trong trung tâm mua sắm là bao nhiêu? ] Anh hỏi Hạ Ngôn.
[ Không có cái nào dưới giá 100 tệ đâu, trong khoảng 500 tệ cũng không có. ]
Nghiêm Hạ Ngôn thấy anh trai thật đáng thương: [ Như vậy đi, em lên mạng tìm giúp anh một chiếc nha, vài tệ thôi nhưng anh phải trả phí bưu điện. Anh cứ tích thêm đi, đợi khi nào đủ tiền rồi lại đổi sang một cái nhẫn tốt hơn. ]
Nghiêm Hạ Vũ suy nghĩ vài giây rồi đồng ý, nhờ Nghiêm Hạ Ngôn giúp anh tìm một chiếc nhẫn.
Nghiêm Hạ Vũ: [ Chu vi ngón áp út của em là bao nhiêu? ]
Nghiêm Hạ Vũ không chắc chắn bởi vì từ trước đến nay anh vẫn chưa đo qua ngón tay cô, anh bảo Khang Ba tìm cho anh một công cụ dùng để đo chu vi ngón tay.
Khang Ba mừng cho ông chủ nhà mình, “Là mua nhẫn cho Ôn Địch phải không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Hạ Vũ sắc mặt không đổi “Ừ” một tiếng.
Ba ngày sau, Nghiêm Hạ Ngôn nhận được chiếc nhẫn đã đặt trên mạng, cô ấy tự mình đem nó đi tới tập đoàn Kinh Việt rồi đưa cho anh trai.
Nghiêm Hạ Vũ đặt tài liệu xuống, cầm hộp nhẫn lên xem: “Nhìn cũng khá đẹp.”
“Hộp đựng nhẫn là em tài trợ cho anh, riêng nó cũng đủ cho anh mua được mười chiếc nhẫn tốt đấy.”
Nghiêm Hạ Vũ không lên tiếng, mở hộp nhẫn ra. Chiếc nhẫn nhìn rất bình thường, cảm giác không tròn trịa lắm, có một chút biến dạng.
“Chất lượng thế này, đeo được à?”
Nghiêm Hạ Ngôn nghiêng người tới, nói anh trai lúc đeo nhẫn nên chú ý một chút, “Ban đầu chiếc nhẫn này hình tròn, nhưng khi em khắc tên anh lên đó thì nó bị biến dạng như vậy đấy.”
“…” Nghiêm Hạ Vũ ngẩng đầu, “Khắc tên gì vậy?”
“Anh nhìn bên trong đi, để chiếc nhẫn thêm đặc biệt, em đã khắc vài chữ cái.”
Nghiêm Hạ Vũ xoay chiếc nhẫn, nhìn thấy bên trong có khắc hai chữ “W” và “Y”. Để khắc được hai chữ này cũng phải tốn không ít sức.
“Em dùng gì để khắc nó?”
“Dao nhỏ á. Chính tay em khắc đó.”
“…”
“Ha ha.”
Nghiêm Hạ Ngôn cười phá lên, cảm thấy bản thân rất có thành tựu.
“Đúng rồi, anh cố gắng đừng đeo nó lúc rửa tay nha, tuy nó không bị rỉ sét nhưng rất dễ bị thấm nước. Cũng không cần phải lau chùi nó đâu, lau nhiều nó sẽ mất độ sáng. Chiếc nhẫn chỉ có 9 tệ, anh đừng đòi hỏi quá nhiều, như này rất ổn rồi đó.”
Nghiêm Hạ Vũ đặt nhẫn lại vào hộp, “Em về được rồi.”
“Anh không đeo thử sao?”
“Không cần.”
Đây là lần đầu tiên trong đời anh đeo nhẫn, muốn Ôn Địch là người đeo nó cho anh.
Dạo gần đây Ôn Địch rất bận, anh đã hẹn cô ba lần mới hẹn được người.
Ôn Địch vừa chuyển tới căn biệt thự do ba mẹ cô đứng tên, trước đây cô thích ở chung cư nhưng bây giờ cảm giác ở đâu cũng giống nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Nghiêm Hạ Vũ đến, cô và người làm vẫn đang trồng hoa ở trước sân.
“Sao em lại ra đây?” Nghiêm Hạ Vũ đeo găng tay, giúp cô xới đất.
Ôn Địch: “Cảm giác có một cái sân nhỏ cũng khá vui.”
Có lẽ nó khiến cô nhớ tới cái sân ở khu nhà cổ Giang Thành.
“Anh tìm em có việc gì à?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Cũng không vội.”
Sau khi trồng xong hết hoa, bọn họ đi vào phòng khách.
Nghiêm Hạ Vũ vào phòng vệ sinh rửa tay rồi ra lại, Ôn Địch đang thu dọn đống sách trên bàn.
“Ôn Địch, giúp anh một việc.”
“Việc gì?”
“Em nhắm mắt lại đi.”
Ôn Địch lúc đầu không hợp tác, “Anh đừng vòng vo nữa.”
“Không phải tặng quà em đâu, số tiền em cho anh, anh đã mua được một món đồ nhỏ.”
Ôn Địch thực sự nghĩ không ra 20 tệ có thể mua được cái gì, vừa lúc lại là thứ mà anh cần.
Có chút tò mò, cô nhắm mắt lại.
Nghiêm Hạ Vũ không mang theo hộp đựng nhẫn, anh mò tay vào túi áo lấy chiếc nhẫn ra, đặt nó vào giữa ngón trỏ và ngón cái của cô.
Cô đoán ra là chiếc nhẫn, anh dùng một bàn tay bao lấy tay cô, chỉnh ngón tay cô cầm lấy chiếc nhẫn. Trước khi cô kịp phản ứng, chiếc nhẫn đã nằm trên ngón áp út bàn tay trái của anh.
Ôn Địch mở mắt, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, "Lừa mình dối người như vậy, anh thấy vui sao?"
Nghiêm Hạ Vũ: "Đây là lần đầu tiên anh đeo nhẫn, vì vậy nó rất có ý nghĩa."
Ôn Địch cúi người, tiếp tục dọn dẹp sau đó dừng lại, "Nghiêm Hạ Vũ, anh không cần phải giải thích chuyện trước kia, em cũng không quan tâm anh trước kia như thế nào."
Nghiêm Hạ Vũ nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn, sau khi bị biến dạng chiếc nhẫn trở nên chặt hơn.
Ôn Địch xếp vài quyển chưa đọc thành một chồng, cô định đọc xong sẽ đem nó lên lầu.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi: "Em định nghĩa mối quan hệ của chúng ta bây giờ như thế nào?"
Ôn Địch không nhìn anh, "Nếu kết hôn, em nhất định sẽ không tìm người giống như anh."
Cô đem chồng tập chí đã đọc xong lên phòng sách.
Tiếng bước chân dần đi xa, Nghiêm Hạ Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn.
Dì giúp việc mang cà phê từ nhà bếp đi đến.
"Cảm ơn dì."
Nghiêm Hạ Vũ không uống cà phê, anh ngồi yên trên sofa một lúc. Ôn Địch lên lầu vẫn chưa xuống lại.
Cà phê nguội dần mà bên phía cầu thang vẫn không có động tĩnh.
Nếu là lúc trước, anh sẽ lên xe rời đi, sau đó hai người bọn họ sẽ chiến tranh lạnh.
Nghiêm Hạ Vũ cầm cốc cà phê đã nguội lên, uống hết một nửa.
Anh đặt cốc xuống, đứng dậy đi lên lầu.
Đây là lần đầu tiên anh đến đây, không rõ cách bố trí của tầng trên. Chỉ có thể tìm từng phòng một, từ phòng ngủ, phòng khách, phòng sách vẫn không thấy bóng dáng cô.
Nghiêm Hạ Vũ đi đến ban công phía đông, cô đang chống tay lên lan can ban công nhìn xuống sân ở tầng dưới.
Ôn Địch nghe thấy tiếng bước chân, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Anh ôm chặt cô từ phía sau, “Sau này anh sẽ không chiến tranh lạnh với em nữa.”
Ôn Địch không nói gì.
Nghiêm Hạ Vũ nắm lấy vai rồi xoay cô lại, mặt đối mặt với anh.
“Lúc ở dưới lầu anh đã suy nghĩ thông suốt, những gì em nói lúc nãy chỉ là lời nóng giận nhất thời, anh không tức giận.” Anh cúi đầu hôn lên môi cô.
“Ôn Địch.” Nghiêm Hạ Vũ nắm lấy tay cô vòng qua eo anh, “Cho dù không có danh phận, anh vẫn muốn ở bên em, đừng lạnh nhạt với anh như vậy, được không?”
Ôn Địch ôm lại anh.
Nghiêm Hạ Vũ càng ôm chặt cô hơn.
----------------
Hai tuần sau khi chuyển đến nhà mới, Ôn Địch rủ Thẩm Đường và Viên Viên đến nhà cô chơi, vừa lúc hôm nay Doãn Tư Vu trống lịch liền quyết định tới ăn chực.
Rời xa ống kính, bọn họ không cần phải lo lắng về hình tượng của bản thân, cả bọn ngồi xếp bàn trên một chiếc bàn thấp, vừa ăn vặt vừa nói chuyện.
Doãn Tử Vu không ngờ nói một hồi cuối cùng bọn họ lại muốn ăn dưa của cô ấy, Viên Viên nói: “Chị đang yêu sao?”
“Vẫn chưa chính thức xác định quan hệ.”
Viên Viên xoa trái tim tan vỡ, “Trong phim em vẫn luôn đẩy thuyền Doãn-Đàm. Thực tế đầy bi thương, chị nói xem em làm sao sống nổi nữa đây.”
Doãn Tử Vu cười nói: “Thầy Đàm có người mình thích rồi.”
“Ai?”
“Không hỏi, nhưng chắc là có.”
“Em hỏi một câu nữa thôi, bạn trai tương lai đó của chị có đẹp trai như thầy Đàm không?”
Doãn Tử Vu lắc đầu, “Trong tim chị, anh ấy là đẹp trai nhất. Anh ấy đối xử với chị rất tốt, vì chị thành lập một công ty truyền hình nhỏ, tài nguyên và nhân lực có hạn vì vậy bước đi rất khó khăn. Bọn chị đã cùng nhau vượt qua thời kỳ tồi tệ nhất, cuối cùng tìm thấy hy vọng.”
Ôn Địch đưa cô ấy ít hạt hạnh nhân, “Về sau trân trọng người đó thật tốt.”
Doãn Tử Vu gật đầu.
Thẩm Đường bóc hạt dưa, ra hiệu với Ôn Địch, “Đưa tay cậu đây.”
Ôn Địch cười, hai tay nhận lấy hạt dưa, “Cậu bóc cho tớ thêm ít nữa đi.”
“Mơ đi.”
“Đường Đường, khi nào rảnh chúng ta quay lại thôn Hải Đường 1 chuyến đi.”
Thẩm Đường đùa: “Nếu cậu đẩy xe đạp cho tớ, tớ sẽ suy nghĩ một chút.”
Ôn Địch: “Tưởng Thành Duật đẩy xe cho cậu, Nghiêm Hạ Vũ đẩy xe cho tớ. Để hai người bọn họ đẩy xe cả một ngày, còn chúng ta thì ngồi sau cắn hạt dưa.”
Thẩm Đường chầm chậm gật đầu, “Ý tưởng hay đó.”
Doãn Tử Vu và Viên Viên chuyển sang ngồi cạnh nhau, bọn họ không muốn bị nhét cơm chó.
Trong sân vang lên tiếng ồn, còn có tiếng giống như tiếng máy xúc đất.
Dì giúp việc từ sân bước vào nhà, nói Nghiêm Hạ Vũ gửi đến đây vài cây hoa hải đường, thuê người đến trồng trong sân.
Ôn Địch đứng dậy đi ra sân nhìn, có hoa hải đường tây phủ, hoa hải đường bắc mỹ, giống với cây ở khu nhà cổ Giang Thành.
Cô gửi một tin nhắn cho Nghiêm Hạ Vũ: [ Em nhận được hoa hải đường rồi, cảm ơn anh. ]
Nghiêm Hạ Vũ: [ Em đừng quên 2 tệ tiền tiêu vặt ngày hôm nay của anh. ]
Ôn Địch: “…”
Nghiêm Hạ Vũ lật lại lịch sử tin nhắn, mười lần nhắn tin anh đã nhắc Ôn Địch việc này hết tám lần, cô mới nhớ gửi 2 tệ cho anh: [ Nếu em quá bận không nhớ được, thì đặt báo thức đi. Mỗi ngày anh đều hỏi xin tiền, cũng có chút làm phiền em. ]
Ôn Địch: [ Em chưa bao giờ thấy anh phiền phức cả. ]
Cô nhắn thêm một câu: [ Em kiếm tiền cũng không dễ, anh tiết kiệm một chút đi. ]
Nghiêm Hạ Vũ vừa tắt điện thoại, tài xế nói: “Tổng giám đốc Nghiêm, phía trước là xe của Khương Chính Càn.”
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy một biển số xe quen thuộc lái xe rời khỏi đại viện.
Hôm nay là cuối tuần, anh phải về nhà chính ăn cơm.
Cũng đã nửa năm không gặp Khương Chính Càn, hôm nay thật trùng hợp.
Lúc sắp lướt qua nhau, hai chiếc giống như đã bàn bạc từ trước, chầm chậm dừng xe.
Hai cửa sổ xe sau đối diện nhau của Nghiêm Hạ Vũ và Khương Chính Càn từ từ hạ xuống.
Tay trái Nghiêm Hạ Vũ đặt lên cửa sổ xe, dưới ánh nắng chiếc nhẫn có chút chói mắt.
Khương Chính Càn mở miệng nói: “Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, trả lại tất cả đồ mà cậu đã lấy của Khương gia. Coi như xóa sạch quá khứ, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Nghiêm Hạ Vũ chậm rãi mở miệng nói: “Đáng tiếc, tôi lại không cho ông cơ hội đó.”
Khương Chính Càn cười lạnh: “Cũng là muốn tốt cho cậu, hy vọng đến lúc đó cậu không thấy hối hận.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Ông cũng