Ôn Địch mất ngủ, vào lúc ba giờ rưỡi rạng sáng, cô vẫn không hề thấy buồn ngủ một tí nào. Trong đầu chứa đầy suy nghĩ, cô nghĩ đến Doãn Tử Vu, tự hỏi liệu cô bé ngốc đó có phải vẫn đang rơi nước mắt không.
Cô nghĩ đến quan hệ công chúng vào tối nay, nếu không xoay chuyển được sự việc thì sẽ thế nào.
Lại nghĩ đến Cù Bồi, cô ấy đang dưỡng bệnh ở nước ngoài, từng giây từng phút chú ý đến tin tức của cô, nhìn thấy dư luận đêm nay, cô ấy nói: Em xử lý còn suôn sẻ hơn chị tưởng, lớn rồi, không cần chị phải lo lắng, quan tâm đi lần theo nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bất giác, cô lại nghĩ đến người đang nằm trong phòng bên cạnh.
Một người cô từng yêu, từng hận, từng oán trách, từng nhớ, cũng là một người đàn ông khiến cô từng bực bội, cô đã từng buông bỏ, rồi quên đi, sau đó, cô lại trải qua sự đấu tranh, mâu thuẫn, trải qua ngũ vị tạp trần, cũng từng cảm cảm động vì anh, từng cảm thấy sự ấm áp.
Anh đã mang đến cho cô biết bao cảm xúc phức tạp.
Hoàn toàn không thể ngủ được.
Ôn Địch sờ lên đầu giường vài lần, sờ đến chỗ điện thoại, sau đó gọi điện cho anh.
“Sao vậy em?” Nghiêm Hạ Vũ ân cần hỏi.
Giọng nói của anh từ tính và khàn khàn, có vẻ anh vừa bị đánh thức khi đang ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Địch không nói quá nhiều: “Em chỉ muốn hỏi anh đã ngủ chưa thôi.”
Nghiêm Hạ Vũ nở nụ cười, cách màn hình điện thoại anh vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng không ổn của cô: “Anh ngủ rồi, nhưng chưa ngủ được sâu lắm.”
Ôn Địch: “May mà có em gọi điện, anh chìm vào trong giấc ngủ một lần nữa đi, ngủ sâu vào. Ngủ ít không tốt cho cơ thể đâu.”
“Cảm ơn em.”
“Không phải khách sáo, đây là nghĩa vụ của người chủ nhà như em mà.”
“Ôn Địch.” Nghiêm Hạ Vũ ngồi dậy, tựa lên đầu giường, nói tiếp: “Nếu em không ngủ được thì chúng ta đi tìm chỗ nào đó để nói chuyện phiếm.”
“Hiện tại em thấy hơi mệt.”
“Ngủ ngon.”
Ôn Địch cúp máy, ngáp một cái, nếu không ngủ thì trời sẽ sáng nhanh thôi.
Cô đi ngủ rồi thì Nghiêm Hạ Vũ lại không còn buồn ngủ nữa, cuối cùng cô cũng chịu tuỳ hứng với anh một lần. Cuộc gọi vào nửa đêm canh ba này, là do cô đã đi qua rất nhiều bước trong tim, bỗng nhiên nhớ đến anh rồi gọi cho anh.
Ôn Địch ngủ một giấc đến chín giờ sáng hôm sau, ngồi dậy đi rửa mặt, dì đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cô rồi, dì nói Nghiêm Hạ Vũ đến công ty nửa tiếng trước.
Ôn Địch buột miệng nói: “Hôm nay anh ấy không nghỉ ngơi ạ?” Cô tự hỏi rồi tự cười, sao dì biết được. Hôm nay là thứ bảy, cô nghĩ anh sẽ nghỉ một hôm.
Cô vừa ăn bữa sáng vừa lướt hotsearch, chủ đề liên quan đến Lương Vũ và Doãn Tử Vu chỉ còn lại hai chủ đề ở cuối bảng thôi.
Cô nhắn tin cho Doãn Tử Vu: [ Em ở nhà à? ]
Mấy phút sau, Doãn Tử Vu mới gửi cho cô hình ảnh của hiện trường sự kiện: [Bà chủ Ôn, mau khen em vì sự kính nghiệp của em đi.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Địch chắc chắn rằng mấy hôm nay chưa sắp xếp công việc cho cô ấy: [ Em nhận việc khi nào? ]
[ Nửa đêm hôm qua ạ, sau khi người tổ chức nắm được chuyện em bị tên đàn ông cặn bã đó đùa giỡn, nên muốn em lộ diện để tuyên truyền, liên hệ với chị Lỵ lúc nửa đêm, tiền cát - xê của em tăng gấp đôi so với hồi trước, vốn dĩ chị Lỵ không muốn nhận, em nghe thấy được nhận nhiều tiền như thế, có ngu đâu mà không nhận. ]
Chị Lỵ là người đại diện của Doãn Tử Vu, vì chuyện này mà tối qua chị ấy rất đau lòng cho Doãn Tử Vu, luôn ở cùng Doãn Tử Vu, lúc người bên tổ chức gọi điện cho chị ấy, Doãn Tử Vu đang ngồi ngay bên cạnh, không thèm nghĩ ngợi đã nói phải nhận. Lãng phí tình cảm cho mấy tên đàn ông cặn bã, nhưng không thể lãng phí tiền được.
Ôn Địch lo lắng: [ Mắt em không bị sưng à? ]
Doãn Tử Vu: [ Có hơi. ] Selfie một tấm rồi gửi cho Ôn Địch nhìn: [Bên phía tổ chức nói, muốn hiệu quả như vậy.]
Ôn Địch: [...]
Doãn Tử Vu cười nói: [ Không phải em vừa đẹp vừa dũng cảm à? ] Cô ấy không quên vỗ mông ngựa: [ Chẳng có cách nào khác cả, em là nhân viên của bà chủ Ôn. ]
Doãn Tử Vu lại nói với Ôn Địch rằng buổi chiều cô ấy muốn đến thử vai cho bộ phim [ Thế gian không bằng anh ], bên chỗ Chu Minh Khiêm nhắn với cô ấy rằng ba giờ cô ấy hãy qua đó.
Ôn Địch: [ Để chị lái xe đưa em đi, cho em đãi ngộ của việc vuốt mông ngựa. ] Doãn Tử Vu bị trêu đến mức cười lên.
Trước đó Ôn Địch đã tiêm một mũi dự phòng cho cô ấy, cô ấy đi thử vai thì không chắc là sẽ được nhận.
Nam chính của bộ phim [ Thế gian không bằng anh ] đã được chỉ định, là do Đàm Mặc Hành nhận vai, anh ấy là số ít trong những nam diễn viên từng đoạt giải và nhiều thành tích tốt trong cả màn ảnh lớn và màn ảnh nhỏ.
Chu Minh Khiêm cũng không quá lạc quan về việc Đàm Minh Khiêm và Doãn Tử Vu có thể diễn được kiểu tình cảm tinh tế và tỉ mỉ của đôi yêu nhau. Khí chất của hai người hợp với bộ phim [ Mặt trái dục vọng ] hơn, sự liều chết trong tình yêu, sự co dãn và lực sát thương trong từng ánh mắt, nếu diễn một đôi nồng nhiệt đến mức bắn ra lửa, nếu nhìn không hợp nhau, thì rất dễ dàng gây thất vọng cho khán giả.
Trong lòng Chu Minh Khiêm có khuynh hướng nghiêng về nữ diễn viên khác nhiều hơn.
Doãn Tử Vu muốn để Ôn Địch yên tâm, có thể nhận được vai diễn không, cô ấy cũng muốn xem xét để mở bản thân ra hơn, đi thử vai chỉ để khiêu chiến với bản thân. Cô ấy không muốn bị tên đàn ông cặn bã đánh bại.
Cô ấy vẫn nhớ lời Ôn Địch nói trong lúc kêu gọi đầu tư cho bộ phim [ Mặt trái dục vọng ], tiến lên phía trước được một bước thì tất cả sẽ thành công.
Ăn trưa xong, Ôn Địch đi ô tô, lái xe đến trước công ty, lúc đi ngang qua cửa hàng bán hoa, cô cố ý xuống xe mua một bó hoa.
Buổi sáng khi Doãn Tử Vu kết thúc hoạt động đã đến công ty ngay, ăn cơm trong công ty xong, lúc này thợ trang điểm đang trang điểm cho cô ấy, để chuẩn bị cho buổi thử vai vào buổi chiều.
Doãn Tử Vu nhìn thấy Ôn Địch ôm đoá hoa vào từ trong gương, cô ấy tưởng Nghiêm Hạ Vũ tặng hoa cho bà chủ: “Bà chủ, đừng mang theo để hành hạ chó độc thân.”
Ôn Địch: “Chị tự hành hạ bản thân đó.”
Cô để hoa tươi lên bàn trang điểm: “Đưa cho em đấy.”
Ngay cả cô khi đang ở trong giai đoạn thất tình, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hoa tươi, đôi khi là vài bông, đôi khi là một bó, tuy không thể trị hết được sự đau lòng, nhưng nhìn thấy hoa tươi sẽ khiến tâm trạng không còn nặng nề nữa.
Cô không biết cách này có tác dụng với Doãn Tử Vu không.
Doãn Tử Vu đặt điện thoại xuống, ôm bó hoa đó vào ngực, hoa gì cũng có, rất lẫn lộn, nhưng kết hợp lại một chỗ làm là một cảnh đẹp ý vui.
“Bà chủ Ôn, thương lượng một chuyện nhé.”
“Nói đi.”
“Sau này, ngày nào cũng tặng em một bó được không, em sẽ cố gắng làm hết phận sự để vuốt mông ngựa.”
“Được thôi, nhưng không tặng vào những ngày lễ đâu.”
“Vì sao?”
“Mấy ngày đó, giá hoa trên thị trường tăng cao lắm.”
“Ha ha. Chị keo kiệt quá.”
Ôn Địch không đùa với cô ấy nữa, bảo cô ấy đi thay quần áo nhanh lên, cô chuyện một khoản tiền cho Viên Viên, để Viên Viên phụ trách tặng một bó hoa cho Doãn Tử Vu mỗi ngày.
Viên Viên biết cô đã đến công ty rồi, đến đây để trả sách cho cô, đây là bản tiếng anh của quyển 《 Return to Provence 》, cô ấy mất nửa tháng mới đọc xong hết, cả một nửa đọc không hiểu, nên cô ấy đã mua quyển tiếng trung để so sánh.
“Chị Ôn Địch, bình thường chị đi tìm sách ở đâu thế? Em cũng muốn mua.”
Ôn Địch nói cho cô ấy biết tên và địa chỉ của tiệm sách cũ: “Để chị gửi cho em.” Cô chỉnh sửa lại tin nhắn rồi gửi đi.
Viên Viên hỏi: “Quyển 《 Return to Provence 》 cũng ở trong đó ạ?”
Ôn Địch cười: “Em mua mà em quên mất rồi à?”
Viên Viên bối rối: “Em mua quyển sách này ạ? Hay là chị tìm thấy quyển sách này trong giá sách của tổng giám đốc Tần?”
“Đúng đó, chị cho em tiền, em lấy mười quyển sách, chị chọn được hai quyển.”
Viên Viên tưởng đây là lần đầu tiên cô ấy đọc cuốn sách này, không ngờ đây là lần thứ hai: “Chị Ôn Địch, vậy chắn chắn không phải em mua, lần đầu tiên em mua là do em chọn lung tung, nhưng lần đặc biệt chọn sách cho chị, em chắc chắn đã lướt qua thật kỹ, em chắc chắn em chọn không có quyển sách tiếng anh, tự em còn không biết à?”
Ôn Địch gọi hỏi Tần Tỉnh, hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Bây giờ không cần giấu giếm, dù sao không phải Ôn Địch không được nói đến, Tần Tỉnh nói: “Anh Nghiêm mua sách cho cô, không ngờ cô lại nhìn thấy.”
Hôm nay trong lúc Ôn Địch cho Nghiêm Hạ Vũ tiền tiêu vặt, cô cho anh thêm năm mươi xu.
Doãn Tử Vu thay quần áo xong, chuẩn bị xuất phát để đi thử vai, cuối cùng cô ấy không để Ôn Địch đưa đi, có cảm giác như ba mẹ đưa đi thi vậy đó, rất lo lắng, mang cô ấy cầm theo bó hoa Ôn Địch đưa cho cô: “Có cái này thì chắc chắn em sẽ gặp may.”
Thấy Ôn Địch cầm quyển sách trong tay, gần đây cô ấy đang khổ cực học tiếng anh, nên muốn đọc thử một quyển sách gốc tiếng anh.
Chờ trong công ty một lát, hôm nay thời tiết nắng đẹp, bỗng nhiên Ôn Địch muốn lái xe đi một vòng, cô đi từ trong văn phòng của Tần Tỉnh ra, cô gặp Thẩm Đường về sau buổi đàm phán, hợp tác.
Thẩm Đường ôm bả vai cô: “Đừng vội, thương lượng với mình chuyện nên đi du lịch ở đâu đây.”
“Hai chúng ta à?”
“Bốn người đó, nếu không lúc chúng ta ăn uống sẽ không có ai chăm sóc, nếu mệt lúc đang đi, rốt cuộc là cậu cõng mình hay mình cõng cậu?”
“...”
Lần trước khi bốn người đi du lịch là sáu năm trước, vào mùa hè, họ đã đi câu cá trên biển.
Ôn Địch không biết gần đây Nghiêm Hạ Vũ có bận không, không biết có thể rút thời gian để đi du lịch không.
Thẩm Đường nói: “Đây là chuyện Tưởng Thành Duật phải thương lượng với anh ấy, cứ để họ tự bàn bạc.”
—
Cuối cùng họ quyết định đi thôn Hải Đường chơi vài ngày, Nghiêm Hạ Vũ thương lượng Tưởng Thành Duật xong chuyện nên xuất phát vào ngày nào, bắt tay vào thu xếp công việc.
Trong từ ngữ của Tưởng Thành Duật lộ ra sự ghét bỏ: [ Cậu cố gắng đừng để xe bị tuột xích, đến lúc đó làm liên luỵ đến tôi. ]
Nghiêm Hạ Vũ: [ Tôi còn ít hơn cậu hai tuổi đấy, nếu muốn liên luỵ thì phải do cậu làm liên luỵ đến tôi. ]
Anh đang đọc mail, có khách không mời mà đến vào văn phòng, Quan Hướng Mục đến tìm anh.
Họ đã không gặp nhau gần nửa năm rồi, bình thường cũng bận rộn, nên không có thời gian để đến gặp nhau, trong khoảng thời gian này Quan Hướng Mục có đi Bắc Kinh, nên đến đây ngồi một lát.
“Người đại diện của Lương Vũ và công ty chủ quản đã được sắp xếp ổn thoả.”
Nghiêm Hạ Vũ cảm ơn, quan tâm hỏi: “Anh với cô hai thế nào rồi?”
Quan