Đêm nay Nghiêm Hạ Vũ cản rượu cho Ôn Trường Vận hai lần, từ trước đến nay toàn là người khác ngăn cản rượu cho anh, giá của anh rất cao, nên Ôn Trường Vận có hơi không thích ứng được, thực tế là lần nào gọi ba ông cũng thấy vậy.
Ôn Trường Vận biết con gái đang ở chung với Nghiêm Hạ Vũ, nói là đang trong thời kỳ tiếp xúc, nên lúc Nghiêm Hạ Vũ gọi chữ ba lên, ông đáp lại cũng không đúng, mà không đáp lại cũng không được, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ “ừ”.
Hơn nữa với sự hoà giải bên phía Phạm Trí Sâm, bữa cơm đêm nay trở nên náo nhiệt hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cháu rể, lại đây, chúng ta cùng uống một chén.” Phạm Chí Sâm cũng không gọi anh là tổng giám đốc Nghiêm, gọi cháu rể rất thân thiết.
Trong mắt người khác, Phạm Trí Sâm đang nhân cơ hội để lôi kéo làm quen.
Chỉ có Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Trường Vận biết, Phạm Trí Sâm đang cố hoà hoãn bầu không khí xấu hổ giữa hai người.
Gọi cháu rể rồi, thì Nghiêm Hạ Vũ sẽ biến thành con cháu, anh đứng lên kính Phạm Trí Sâm một ly.
Ba năm nay, Phạm Trí Sâm cố gắng giúp đỡ rất nhiều trên con đường quay lại của anh với Ôn Địch, là thật lòng muốn giúp đỡ anh, trong lúc giúp anh, ông ấy nhiều lần xác nhận với anh rằng tình cảm của anh với Ôn Địch có chân thành hay không, nói ông ấy không thể làm chuyện có lỗi với ông bạn già Ôn được.
Ngấm dần trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, anh rất ít khi gặp được người như Phạm Trí Sâm, khi đối mặt với sự hấp dẫn to lớn nhưng vẫn có thể tồn tại lương tâm trong người.
Một chén rượu đi vào trong bụng, Phạm Trí Sâm hỏi thăm: “Năm nay cậu ăn Tết ở Giang Thành hay quay về Bắc Kinh?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Hạ Vũ đặt chén rượu xuống: “Để xem tình hình đã ạ. Nếu được, tôi muốn ở lại Giang Thành, uống hai chén rượu với ba vào đêm giao thừa.”
Ôn Trường Vận: “...”
Đây là muốn dùng ông để lấy cớ à, chắc chắn đúng không.
Trên bàn đang có nhiều người như vậy, trước khi nói chuyện ông phải đọc lại trong đầu một lần, ông nghiêm mặt từ chối: “Rượu thì ngày nào cũng có thể uống, nhưng Tết đến thì phải về nhà, người già quanh năm suốt tháng chỉ ngóng trông cảnh cả nhà đoàn tụ, thiếu một người thì cũng thiếu hương vị năm mới.”
Những người khác phụ hoạ, năm mới không thể so với những ngày lễ khác được.
Nhà Nghiêm Hạ Vũ không tồn tại tình huống như vậy, kể cả là nhà họ Nghiêm hay nhà họ Diệp, thì cũng có quá nhiều người, thiếu một hai người thực sự không ảnh hưởng lắm, mà có lẽ người lớn cũng chẳng nhớ ai tới hay ai không tới.
Nhưng anh sẽ không phản bác Ôn Trường Vận trước mặt mọi người mà anh chỉ nói: “Vâng, đến lúc đó con sẽ cố gắng về nhà.”
Những người trên bàn này, hơn nửa là người địa phương ở Giang Thành, sau khi rượu quá ba tuần, họ bất giác dùng tiếng địa phương ở Giang Thành để nói chuyện.
Phải để Phạm Trí Sâm nhắc nhở họ rằng, tổng giám đốc Nghiêm không nghe hiểu.
Nghiêm Hạ Vũ đang rót nước cho Ôn Trường Vận, anh dùng tiếng Giang Thành nói lại: “Tôi nghe hiểu mà, mọi người cứ trò chuyện đi.”
Tiếng địa phương không giống lắm, có thể là do vừa mới mở miệng nên khá cứng, nhưng có ý nghĩa như vậy khiến họ không dám tin: “Cậu thực sự nghe thấy à?”
Nghiêm Hạ Vũ để ly nước vào trong tay Ôn Trường Vận, dùng tiếng địa phương để trả lời: “Có lẽ trừ một ít từ không thường dùng tôi sẽ không dùng được, nhưng còn những từ khác thì không thành vấn đề.”
Tiếng địa phương có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa những người bị ngăn cách bởi tiền bạc và địa vị sẵn có, họ lần lượt đưa cho anh những điếu thuốc mà bên Giang Thành thường hút.
Nghiêm Hạ Vũ nhận, nói cảm ơn, sau đó nói: “Bình thường hầu như tôi không hút thuốc lá, lần này sẽ nếm thử loại thuốc này thế nào.” Anh cầm bật lửa trên bàn lên bật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phạm Trí Sâm biết Nghiêm Hạ Vũ không hút thuốc lá, nhưng những người khác lại không biết rõ, nếu để vào hồi trước, có người nhiệt tình đưa thuốc cho Nghiêm Hạ Vũ, nếu anh không muốn hút, thì cũng chẳng phải nói nhiều lời, hầu hết anh cũng toàn xua tay.
Đêm nay cho đủ mặt mũi, nhưng thật ra là cho Ôn Trường Vận mặt mũi.
Thật ra ông ấy rất khâm phục Nghiêm Hạ Vũ, bình tĩnh mà xem xét lại, thì đổi lại thành ông ấy, ông ấy không thể kiên trì ba năm như Nghiêm Hạ Vũ được. Vì bản thân không thể làm được, nên ông ấy luôn có một sự đánh giá cao không thể giải thích được cho những người làm được điều đó. Nếu gia thế của Nghiêm Hạ Vũ suy tàn, hay sự nghiệp của anh bị tổn thất nặng nề, bất lực nên mới hạ thấp điệu bộ, vậy ông ấy sẽ không hỗ trợ, hết lần này đến lần khác, anh thay đổi như chong chóng để cố làm bản thân tốt hơn, trong vòng danh lợi này, đây là điều đáng quý, đây cũng là nguyên nhân ông ấy giúp đỡ Nghiêm Hạ Vũ.
“Tổng giám đốc Nghiêm học tiếng Giang Thành bao nhiêu lâu rồi?” Có người tò mò hỏi.
Nghiêm Hạ Vũ thở ra khói, vẫn nói tiếng địa phương như trước: “Hơn nửa năm, tôi học cùng Ôn Địch.”
“Mới nửa năm mà đã tốt như vậy, đúng là nỗ lực rất nhiều.”
Ôn Trường Vận liếc mắt sang Nghiêm Hạ Vũ ở bên cạnh, nói tiếng địa phương tốt như vậy đã vượt qua dự liệu của ông. Ông xoa thái dương, cảm thấy đau đầu, không biết có phải do uống rượu hay không.
—
Khi Nghiêm Hạ Vũ quay về chỗ ở đã là rạng sáng, đèn trong phòng khách vẫn được bật sáng, vẫn còn tiếng TV.
Bình thường dì Thôi không xem tivi trong phòng khách, hơn nữa đã muộn như vậy, cô đã sớm nghỉ ngơi rồi.
Anh bước nhanh vào trong biệt thự, Hạ Ngôn đang tựa lên ghế sô pha, ngủ mơ mơ màng màng, chăn lông đắp trên người cũng trượt xuống thảm.
Có lẽ do ngủ rất nông, nên khi nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên cô ấy trợn mắt lên.
“Anh, về rồi à.”
“Em đến đây từ lúc nào?”
“Từ lúc trời sắp tối.”
Nghiêm Hạ Ngôn xoay người nhặt chăn lông trên đất lên, vỗ hai cái rồi đặt lên thành ghế sô pha: “Dì Thôi nói anh đi tham gia cuộc họp mặt chúc Tết, nên em không gọi cho anh.”
“Trước khi đến cũng chẳng nói một tiếng.”
“Em đi tử Thượng Hải đến, ngồi tàu cao tốc hơn một giờ là đến nơi, thuê xe đến đây cũng tiện, nên không muốn làm phiền anh, em biết anh bận mà.”
Nghiêm Hạ Ngôn tắt tivi, đứng từ trên ghế sô pha dậy, vươn cái eo đang mỏi.
Nghiêm Hạ Vũ cởi áo khoác, đi rót cho bản thân một cốc nước.
“Ngày mai em về nhà đi, năm nay không cần em phải đến đây ăn Tết với anh.”
Nghiêm Hạ Ngôn đi ra phòng khách, tựa lên bệ: “Em không muốn ăn Tết với anh, em đến đây để đưa bài cầu nguyện đã viết, em có một điều ước.”
Năm sau cô ấy có hẹn đi du lịch với bạn bè, không có thời gian đến Giang Thành, đúng lúc trước khi năm mới đến lại có thời gian, nên cô ấy qua đây để xử lý công việc gấp.
“Xem bài cầu nguyện?” Nghiêm Hạ Vũ quay đầu nhìn cô ấy.
“Đúng đó, em đặc biệt tìm một cửa hàng đặt theo yêu cầu, chất lượng rất tốt, chỉ cần đã muốn thì chắc chắn phải có.”
Nghiêm Hạ Vũ cầm cốc đi ra, hỏi cô ấy rằng có muốn uống nước không.
Nghiêm Hạ Ngôn lắc đầu: “Trong túi em có ly rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ bảo cô ấy đưa bài cầu nguyện cho anh nhìn: “Trên đó viết cái gì?”
Nghiêm Hạ Ngôn không cho anh xem: “Đây là mong ước của em, để người khác nhìn thấy thì sẽ không linh.”
Cô ấy ngửi ngửi, thấy mùi rượu rất nồng nặc, trên cổ anh trai cũng hơi hồng.
“Anh uống nhiều thế?”
“Ba ly thôi.”
“Ba ly như cái bình rót rượu à?”
“Ừ.”
“Cái đó chắc phải đến một cân, anh không muốn sống nữa à?”
Nghiêm Hạ Vũ đã uống thuốc giải rượu trên đường về, hiện tại anh cảm thấy ổn. Chuyện đi uống rượu ở Giang Thành đến mức phải treo nước trong bệnh viện vẫn rõ ràng trước mắt.
Nghiêm Hạ Ngôn xắn tay áo lên: “Để em nấu canh giải rượu cho anh.”
“Không cần. Anh uống thuốc rồi.”
“Anh không thể uống ít hơn được à?”
Nghiêm Hạ Vũ lại uống thêm nửa cốc nước ấm: “Xã giao, không tránh được.”
Nghiêm Hạ Ngôn vỗ anh, thúc giục anh đi ngủ.
Ngày tiếp theo không có chuyện gì, Nghiêm Hạ Vũ ngủ đến hơn bảy giờ mới tỉnh dậy, Hạ Ngôn càng dậy muộn hơn, anh ngồi trong nhà hàng đợi cô ấy hơn một tiếng mới đợi được cô ấy đi ra ngoài.
Buổi chiều Nghiêm Hạ Ngôn có mua vé tàu cao tốc để về, cô ấy bảo anh trai khi cơm nước xong sẽ đưa cô ấy đi dạo phố cổ.
Nghiêm Hạ Vũ gửi tin nhắn cho Ôn Địch: [Hôm nay Hạ Ngôn đến đây, ba giờ anh sẽ đi tìm em.]
Buổi sáng trên phố cổ không nhiều người lắm, trời hôm nay lạnh nên càng lộ ra sự quạnh quẽ.
Nghiêm Hạ Vũ nhớ vị trí của cây ước nguyện, đi qua đó với em gái.
Lúc này, trong sân đến một người khách cũng không có.
“Ông chủ, có nhớ tôi không?” Nghiêm Hạ Ngôn cười hỏi.
Ông chủ vẫn có ấn tượng, với hai anh em có nhan sắc và khí chất không tầm thường này, năm đó là khách vip ở đây.
“Sao năm ngoái không đến thế?” Ông ấy sợ bản thân nhớ nhầm, tự tìm bậc thang xuống cho mình trước: “Nhưng tôi không đứng trong tiệm cả buổi, nên có lẽ lúc hai người đến thì tôi lại không có trong tiệm.”
Nghiêm Hạ Ngôn nói: “Không tới ạ, năm nay mới đến để trả điều ước.”
Nếu là lễ tạ thần, thì chắc chắn điều ước hồi trước đã linh nghiệm.
Ông chủ nói thật nhiều, nhìn khí chất của Nghiêm Hạ Vũ cũng không phải kiểu bình thường, ông ấy sẽ không lặng lẽ lừa bịp, mà cũng sẽ nói hai câu thật trong đó.
“Thật ra có linh hay không, cũng khó mà nói được, đôi khi là do tâm lý gửi gắm, nên dù có là nguyện vọng gì, thì cứ nỗ lực cố gắng, có lẽ sẽ thành hiện thực, đúng không?”
Nghiêm Hạ Ngôn cười, đáp lại.
Cô ấy vẫn chọn gói vip của năm nay, muốn treo thẻ bài điều ước của mình trên ngọn cây.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi ông chủ mất bao nhiêu tiền, mở điện thoại ra, chuẩn bị quét mã QR, Nghiêm Hạ Ngôn không cho anh quét: “Đây là điều ước của em, em sẽ tự trả tiền, khi đó điều ước mới thành hiện thực được.”
Nghiêm Hạ Vũ cất điện thoại đi.