-Phiên ngoại ba - Theo đuổi em-
Liên lạc giữa Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ đứt quãng, anh vội vàng đi xã giao và các cuộc họp cuối năm, còn cô vội về cuộc thi, hai người cũng không có thời gian.
Buổi chiều anh có gọi điện cho cô, nói anh đi công tác về rồi, hỏi cô đã hoàn thành xong cuộc thi chưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Ôn Địch đang ngồi trong thư phòng trên tầng hai của ông nội để đọc sách: “Tôi đang ở nhà, thi xong từ hôm trước rồi.”
“Ở căn hộ à?”
“Không phải, tôi về với ông bà.”
“Nhà ông bà ở đâu?”
“Giang Thành.”
Nghiêm Hạ Vũ nghe thấy là ở Giang Thành, nhưng chưa từng đến đó.
Anh không có thói quen nấu cháo điện thoại, nhưng vì đang nói chuyện là cô, nên anh mới nói nhiều hơn hai câu. Nếu anh cúp máy ngay, sẽ bị cô lên án là qua loa với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em đang làm gì đó?”
“Tôi đang đọc sách.”
“Không ra ngoài chơi à?”
“Buổi sáng tôi có đến phố cổ một chuyến. Đó là một nơi khá thú vị ở Giang Thành.”
Cô đến cây cầu nguyện trên phố cổ để cầu nguyện một điều ước, không biết nó có linh không.
Có lẽ cũng khá linh nên buổi sáng cô vừa mới đi cầu xong, buổi chiều anh đã chủ động gọi điện thoại cho cô rồi.
Nghiêm Hạ Vũ vừa quay lại phòng làm việc, chỉ dùng một tay để cởi cúc áo: “Em cứ đọc sách tiếp đi, nửa tiếng nữa tôi có một cuộc họp, phải chuẩn bị một chút.”
Trước khi anh cúp điện thoại, cô gọi anh: “Nghiêm Hạ Vũ.”
Nghiêm Hạ Vũ hơi ngẩn ra: “Em không gọi tôi là tổng giám đốc Nghiêm nữa à?”
“Tổng giám đốc Nghiêm nghe không hay.”
“Có chuyện gì thế?”
Ôn Địch hỏi anh: “Trừ tôi, anh cũng hay liên hệ với những người khác như vậy à?” Cô phải xác định một chút, cũng muốn xem thái độ của anh.
Không phải cô không hiểu gì về việc đời, cô biết xung quanh anh không phải không có ai theo đuổi anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghiêm Hạ Vũ: “Chỉ có mình em thôi. Em còn muốn hỏi gì nữa không?”
“Không. Vậy thì anh có thể theo đuổi tôi. Nhớ là phải để tâm đến việc theo đuổi đấy. Sau hai, ba tháng, tôi sẽ nhìn vào biểu hiện của anh.”
“...”
Nghiêm Hạ Vũ chưa theo đuổi ai như vậy, cũng không có thời gian để theo đuổi, giội cho cô một gáo nước lạnh: “Ôn Địch, bây giờ em càng ngày càng tiến thêm một thước ở chỗ tôi rồi đấy.”
“Vậy anh có cho phép không?”
“Đọc sách đi, tôi có việc bận.” Nghiêm Hạ Vũ không trả lời thẳng, anh ngắt cuộc trò chuyện.
Ôn Địch đặt điện thoại xuống, tựa vào ghế dựa, đưa lưng về phía cửa sổ thuỷ tinh sát đất, cảm thấy ấm áp và dễ chịu.
Bản thân anh cũng cảm thấy anh luôn nhân nhượng cô, thậm chí là nuông chiều cô, nhưng cô vẫn cảm thấy xa xa không đủ.
Bây giờ giữa họ có thiện cảm, nhưng chỉ là sự yêu thích bên ngoài thôi, cách chữ yêu còn rất rất xa.
Có tiếng bước chân vang lên, Ôn Địch ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn sang, là bà nội của cô, đi ra đây để đưa đĩa trái cây cho cô.
Bà nội Ôn thấy nụ cười trên khoé miệng cháu gái: “Có chuyện gì mà cháu vui thế?”
Bà cụ đặt đĩa trái cây lên bàn thấp, ngồi xuống bên cạnh cô.
Ôn Địch không nói chuyện của Nghiêm Hạ Vũ, chỉ nói: “Ngày hôm nay phí bản quyền đã đến, tiền cho hai cuốn kịch bản đã được thanh toán.”
Bà cụ Ôn thấy vui thay cháu gái: “Buổi tối phải cùng chúc mừng cho thật tốt mới được, cháu muốn đi ăn gì?”
“Trời lạnh lắm, cháu không muốn đi ra ngoài đâu, ăn ngay tại nhà thôi.”
“Vậy mời đầu bếp đến làm cho cháu ăn.” Bà nội Ôn xiên một miếng dứa cho cháu gái.
Ôn Địch ăn dứa, khoé miệng bất giác cong lên.
Bà nội Ôn thấy cháu gái vui như vậy, không phải tiền bản quyền của kịch bản, lúc bán tác phẩm [ Ngư Vãn ] đầu tay, bà cũng không thấy cô vui vẻ như vậy.
Tám mươi phần trăm là yêu đương rồi.
—
Ôn Địch nhận được tin nhắn của Nghiêm Hạ Vũ một lần nữa là vào đêm giao thừa, đêm ba mươi, đúng không giờ, anh gửi cho cô một tin nhắn: [Năm mới vui vẻ.]
Tin nhắn nhỏ này khiến cô cảm thấy, Nghiêm Hạ Vũ cũng có để tâm một chút đến cô.
Phòng khách trong nhà quá ồn, cô quay lên tầng rồi vào phòng của mình.
Cô định gọi điện thoại cho anh, nhưng trước khi bấm vào số anh, thì anh đã gọi cho cô rồi.
“Em không thấy tin nhắn à?” Anh hỏi cô.
“Thấy rồi.”
Anh không hỏi vì sao cô nhìn thấy mà không trả lời, bỗng nhiên cuộc trò chuyện trở nên im lặng, chờ cô giải thích.
“Nghiêm Hạ Vũ, anh gửi cho tôi mấy chữ?”
“Không phải em thấy tin nhắn rồi à?”
“Tôi chỉ nhận được ba chữ “Năm mới vui” thôi, còn một chữ nữa có lẽ đang bị chặn lại giữa đường, vẫn chưa tới, tôi vẫn đang chờ một chữ nữa đến đủ rồi mới nhắn lại cho anh.”
Nghiêm Hạ Vũ bật cười: “Em giỏi nhất là nói xạo đấy.”
Nghiêm Hạ Vũ nghe rõ, bên chỗ cô trở nên yên lặng như thế vì cô đã quay lại phòng cô, vừa rồi cô đang ngồi trong phòng khách.
Ôn Địch: “Bây giờ anh đang ở đâu? Xung quanh cũng có tiếng ồn ào.”
“Tôi đang ở trong nhà ông ngoại.”
“Vậy anh tìm một chỗ yên tĩnh gọi điện cho tôi đi.”
Nghiêm Hạ Vũ đang chuẩn bị tắt điện thoại để đi chơi bài trong nhóm nhỏ, kết quả cô lại muốn nấu cháo điện thoại. Lời đã đến miệng của anh lại nuốt xuống, cầm chìa khoá xe lên rồi đi ra ngoài sân.
Ôn Địch nghe thấy tiếng khởi động xe: “Buổi tối anh không uống rượu à?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Uống. Nên không đi đâu.”
Chẳng qua anh chỉ đi ra ngoài nổ xe lên để mở điều hoà thôi.
Ôn Địch khoá trái cửa phòng, vùi vào trong ghế sô pha, nghe thấy giọng của anh bên tai cô, như thể anh đang cách cô không xa.
“Muốn nói chuyện gì với tôi?” Giọng của anh vang lên một lần nữa.
Ôn Địch: “Nói về "bầu trời" mà tôi đã nói đến chết và được cứu.”
“... Ôn Địch, nói chuyện cho tốt đi.”
Nghiêm Hạ Vũ nghe thấy giọng điệu làm nũng của cô, cũng có thể là do anh muốn nghe thấy cô làm nũng với anh.
Vốn dĩ anh nên ngồi trong nhà Tưởng Thành Duật để chơi mạt chượt, nhưng lúc này lại ngồi trong xe, nói chuyện tào lao với cô, điều này đã chắc chắn không đúng lắm rồi. Tất cả những yêu cầu của cô, hình như anh đều khó từ chối.
“Nghiêm Hạ Vũ à, nóng nảy không tốt lắm đâu.”
“Như thế mà đã không tốt rồi à? Em vẫn chưa nhìn thấy lúc tôi nóng nảy đến mức không tốt.”
“Anh hãy sửa đi.”
Nghiêm Hạ Vũ không nói tiếp.
“Không muốn sửa đúng không? Xem ra anh chưa từng nhìn thấy người bị tôi đánh.”
“...”
Nghiêm Hạ Vũ nở nụ cười trong im lặng, anh hoàn toàn không thể đoán được tiếp theo cô sẽ nói đến chỗ nào. Trước kia anh cảm thấy mấy cặp đôi nấu cháo điện thoại với nhau hoàn toàn mất thời gian, vì nói mười câu thì chín câu trong đó là mấy lời nói nhảm nhí, thật ra cô cũng đang nói nhảm, nhưng lại khiến cho người nghe muốn nghe tiếp.
“Đừng chỉ nói mình tôi, tính nóng nảy của em cũng không tốt đâu, có lẽ còn nóng tính hơn tôi ấy.”
Ôn Địch không phủ nhận, nhưng lại thấy khó chịu: “Một người đàn ông cao lớn như anh lại muốn tìm cảm giác vượt trội trên người tôi, anh giỏi thật đấy.”
“...”
Trừ ông ngoại, ba mẹ và em gái từng chế nhạo anh như vậy, thì cô là người thứ năm cũng là người ngoài duy nhất.
Mà kỳ lạ là, anh cũng không thấy tức giận.
“Khi nào thì em vào khai giảng?”
“Làm gì thế?”
“Tôi chỉ hỏi thử thôi.”
Ôn Địch trừng mắt nhìn, nghĩ kỹ rồi mới nói: “Khai giảng từ lâu rồi, nếu có người nghĩ