-Phiên ngoại sáu - Đăng ký kết hôn-
Thật ra Nghiêm Hạ Vũ còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng ba năm xa cách kia giống như một lưỡi kiếm sắc bén, với một số chuyện, một số lời nói, nhiều khi anh chỉ có thể tránh mà không nói.
Anh muốn nói cho cô biết rằng, từ rất lâu về trước, anh đã chú ý đến cô trong bữa tiệc của tổng giám đốc Ấn, anh cũng theo dõi mỗi một động thái của cô trên Weibo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh muốn nói cho cô biết rằng, tình cảm của anh đối với cô chưa bao giờ là hư tình giả ý [1], cho dù là bất ngờ hay là dung túng, tại thời điểm đó tất cả đều xuất phát từ bản năng, anh vẫn luôn yêu cô.
[1] Tình cảm chỉ là lừa dối.
Anh cũng muốn nói với cô rằng, anh rất biết ơn vì đã gặp được một người tốt như cô trong cuộc đời này.
Ôn Địch chờ câu nói “lấy anh nhé” của anh nhưng mãi mà anh chưa nói, cứ chỉ yên lặng như vậy nhìn cô.
Cô nghĩ có thể anh đã căng thẳng đến nỗi quên mất những gì cần nói tiếp theo.
Tay phải cô còn nằm trong tay anh, cô nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay anh.
Nghiêm Hạ Vũ nắm lại tay cô, những người khác không chú ý đến động tác nhỏ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh biết những điều anh đã làm còn lâu mới đủ, nhưng vẫn ích kỷ muốn em lấy anh. Muốn vừa về đến nhà là có thể thấy em đang ngồi trên sô pha xem TV chờ anh. Em có thể gối lên ngực anh cả đời này.”
“Ôn Địch, lấy anh nhé.”
Ôn Địch bình tĩnh lại rồi nói : “Cho dù anh không làm ra vẻ long trọng như vậy, em vẫn sẽ lấy anh, từ khi em quyết định dẫn anh về Giang Thành, đồng ý cùng anh về nhà, em đã lựa chọn ở bên anh cả đời rồi.”
Nói xong, cô đưa tay trái cho anh.
Lúc này mọi người trong nhóm bắt đầu ồn ào, không biết ai đã nói ra câu: “Đàn bốn tay đâu, mau lên nhạc đi!”
Bọn họ lại lần nữa cười vang.
Nghiêm Hạ Vũ cẩn thận đeo chiếc nhẫn kia vào ngón áp út của cô, kích cỡ vừa in.
Anh đã đo size ngón tay của cô lúc nửa đêm sau khi cô ngủ say.
Đeo nhẫn xong, khúc đàn dương cầm bên kia cũng vang lên, tiếng đàn đứt quãng, như thể phải xem nhạc phổ trước, sau đó lại cúi đầu mò phím đàn, có vài âm còn đàn không chuẩn.
Hai người đánh đàn oán trách lẫn nhau, đều chỉ trích đối phương không đáng tin cậy.
Nghiêm Hạ Vũ đứng dậy, bế Ôn Địch lên hôn.
Thẩm Đường che mắt hai đứa nhỏ lại.
Đôi tay nhỏ của Chanh Vàng Nhỏ lay bàn tay lớn của Thẩm Đường, sốt ruột nói: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con không nhìn thấy, có phải chú Tần ăn vụng bánh kem của con không?”
Thẩm Đường cười: “Không ai ăn bánh kem của các con đâu, chiếc bánh kem kia là chú Nghiêm tặng cho các con đó.”
Ôn Địch cho rằng chiếc bánh kem xinh đẹp là dành cho cô, nhưng thật ra không phải, mà là quà cho Chanh Vàng Nhỏ và anh trai, bánh kem cầu hôn vẫn chưa được mang lên.
Lúc Ôn Địch bị hôn, bánh kem được mang lên, tổng cộng có tám tầng, mỗi một tầng là một cảnh bày tỏ tình ý kinh điển trong một bộ phim truyền hình mà cô biên kịch.
Chiếc bánh kem này được nhiều thợ làm bánh hoàn thành trong một ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Địch ngây người trước chiếc bánh kem khổng lồ vài giây, phản ứng sau đó là “Đưa điện thoại cho em.”
Nghiêm Hạ Vũ biết cô muốn làm gì “Anh đã quay video, cũng chụp ảnh rồi.”
Ôn Địch xoay người ôm anh: “Cảm ơn anh.”
Rất nhiều năm sau, có thể cô không nhớ rõ lúc cầu hôn anh đã nói những lời cảm động ra sao, nhưng nhất định sẽ nhớ rõ chiếc bánh kem này. Bánh kem cũng không phải là thứ quan trọng nhất, quan trọng là đằng sau việc chế tác bánh kem, anh đã theo cô qua tất cả các bộ phim truyền hình của cô trong những năm qua, biết cô thích cảnh nào nhất và ghi nhớ chúng.
Nến được thắp lên, ước lời thề nguyện cả đời, thợ làm bánh kem hỗ trợ cắt bánh kem, mỗi người một miếng, không ai lãng phí, có người ăn xong còn bưng đĩa qua xin thêm, ví dụ như Tần Tỉnh.
Trên mặt Chanh Vàng Nhỏ bị bôi rất nhiều kem, cô bé toàn cọ vào trong lồng ngực Tưởng Thành Duật, cọ sạch sẽ xong lại hướng bôi lên mặt, chuyên chọn sắc màu tươi sáng mà bôi.
Chiếc áo sơ mi trắng của Tưởng Thành Duật bị bôi thành bức tường graffiti sặc sỡ.
Mặc kệ Chanh Vàng Nhỏ nghịch ngợm như thế nào, Tưởng Thành Duật đều cực kỳ kiên nhẫn, không nói gì, để mặc con gái cọ.
Cảnh đó làm Nghiêm Hạ Vũ vô cùng ghen tị, anh không khỏi tưởng tượng, Chanh Xanh Nhỏ của anh cũng sẽ tinh nghịch như vậy.
“Ôn Địch.”
Anh xoay người gọi cô.
Ôn Địch đang ăn bánh kem, khóe miệng dính kem trắng “Có chuyện gì vậy?”
Nghiêm Hạ Vũ cúi đầu, hôn lấy kem trên khóe miệng cô, nói: “Chờ đăng ký kết hôn xong, chúng ta cân nhắc chuyện có con nhé.”
“...” Ôn Địch đẩy anh qua một bên: “Anh đừng làm phiền em ăn bánh kem.”
Nghiêm Hạ Vũ rót một ly rượu vang cho cô: “Tối nay em muốn uống bao nhiêu cũng được, nếu uống say thì chúng ta ở lại đây.”
Ôn Địch chạm ly với anh: “Sau khi kết hôn sống ở đây sao?”
“Ừ, tiện cho em và Thẩm Đường gặp nhau.”
Đúng hợp ý cô.
Ôn Địch ăn bánh kem, thưởng thức rượu vang, trong sân vô cùng huyên náo, Nghiêm Hạ Vũ chỉ ở bên cạnh cô.
Chưa bao giờ thỏa mãn đến vậy.
Điện thoại trên bàn rung lên không ngừng, Thẩm Đường gửi tới cho cô vài đoạn video ngắn. Lúc Nghiêm Hạ Vũ cầu hôn, lúc cô hứa nguyện với bánh kem, và cả cảnh mọi người ầm ĩ trong sân.
Ôn Địch lưu video, thuận tay gửi vào trong nhóm gia đình Ôn gia.
Lúc sau, tin nhắn thông báo biến động tài khoản ngân hàng liên tục nhảy lên.
Người trong nhà có thói quen gửi lì xì lớn cho cô, ngay cả cầu hôn cũng vậy.
Cô hai nói: [ Bày trí còn hoành tráng hơn cả hội nghị tài chính. ]
Lúc diễn đàn hội nghị thượng đỉnh tài chính GR khai mạc, số người đến tham dự còn không đầy đủ bằng.
Ôn Địch khó có thể tưởng tượng rằng Nghiêm Hạ Vũ đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể tập hợp được nhiều người như vậy.
Cô ngẩng đầu nói với Nghiêm Hạ Vũ: “Thật ra, anh chỉ cần gọi vài người bạn thân nhất của mình tới là được, đâu cần rầm rộ thế này.”
Nghiêm Hạ Vũ nói đúng sự thật: “Tự bọn họ nhất quyết đòi tới, tự mang bàn ghế đấy chứ, anh cũng không thể ngăn cản không cho bọn họ tới được.”
“Không nhìn ra nhân duyên của anh cũng không tệ lắm.”
“Là mắt nhìn của em tốt.”
Ôn Địch cười, chửi thầm anh không biết ngượng, còn đổi cách tự mình khen mình.
Nghiêm Hạ Vũ cũng cười, ly của Ôn Địch mới vừa tới gần bên môi, anh đã ngăn lại: “Chờ một chút.” Anh cầm ly rượu vòng qua khuỷu tay cô, cùng cô uống một ly rượu giao bôi.
Cánh tay của Ôn Địch đan xen qua cánh tay anh, lúc nuốt ly rượu này cuống, cảm giác thật kỳ diệu.
Rượu giao bôi không bị ai quấy rầy, không ngờ lại làm nảy sinh chút rung động.
Bữa tối thịt nướng tối nay mãi đến rạng sáng mới tan.
Bọn họ không trở về, ngủ lại ở biệt thự bên này, đồ dùng trong biệt thự đều có sẵn, cũng đã chuẩn bị vài bộ quần áo của bọn họ.
Tắm xong, hai người lên giường.
Ôn Địch ngồi trên người Nghiêm Hạ Vũ, hai chân dẫm lên lồng ngực của anh.
Nghiêm Hạ Vũ tắt đèn, trong phòng đột nhiên tối sầm lại, không nhìn thấy gì nữa.
Ôn Địch phản đối: “Anh tắt đèn thì làm sao em tỉnh rượu được?”
Chưa từng nghe bật đèn còn có thể tỉnh rượu được đấy.
Nghiêm Hạ Vũ dỗ cô :“Sắp hai giờ sáng rồi, em ngủ được không?”
“Em không buồn ngủ.”
Nói xong, cô ngáp liên tục.
Qua vài giây, cô nói “Em sẽ nhìn vào mắt anh.”
Nghiêm Hạ Vũ vén chăn lên, bọc lấy cô, sau đó tắt đèn.
Ôn Địch không nhìn anh, mà nhìn chằm chằm vào nhẫn trên ngón áp út “Là một cặp nhẫn sao?”
“Ừ, một cặp.”
“Đưa nhẫn nam cho em.”
Cô dậy khỏi người Nghiêm Hạ Vũ, bảo anh đi lấy nhẫn.
Hộp đựng nhẫn còn ở dưới tầng, anh đi xuống lấy.
Nhân lúc anh đi lấy nhẫn, Ôn Địch qua phòng để đồ tìm váy thay, trong ngăn tủ không nhiều quần áo lắm, chỉ có thể mặc tạm.
Vài phút sau, Nghiêm Hạ Vũ cầm nhẫn đẩy cửa đi vào phòng ngủ, cô sửa sang lại tóc, đi từ phòng để đồ ra.
Chiếc nhẫn đáng giá vài đồng trên tay anh là chiếc nhẫn lúc trước cô không tình nguyện đeo vào cho anh.
Ôn Địch tháo chiếc nhẫn kia xuống, đeo chiếc nhẫn nam vào cho anh, sau khi đeo xong, cô ngước mắt nhìn anh, nói “Em yêu anh nhiều hơn anh nghĩ.”
Cô dùng sức nhón chân, giữ lấy cổ anh, hôn một nụ hôn sâu.
Nghiêm Hạ Vũ tắt đèn trước, sau đó vòng tay ôm cô vào lòng.
Vốn dĩ hai người đã mệt mỏi cả tối, không còn dư thừa tinh lực, nhưng trong chốc lát lửa tình lại bùng lên.
–
Ngày thứ ba sau khi Nghiêm Hạ Vũ cầu hôn, bộ điện ảnh [ Thế gian không bằng anh ] đã đóng máy.
Doãn Tử Vu thấy video và ảnh chụp bánh kem cầu hôn, nhanh chóng gửi lời chúc phúc cho Ôn Địch, [ Bà chủ Ôn, em yêu chị, hôm nào chị về em mời chị ăn một bữa mỹ mãn nha. ]
Trên bánh kem còn có một cảnh tượng ấm áp khó có được của [ Mặt trái dục vọng ], cô ấy đã lưu lại tấm ảnh chụp bánh kem.
Ôn Địch: [ Một bữa không đủ nhé. ]
Doãn Tử Vu cười nói: [ Vậy 1,5 bữa. ]
Hiện nay cô ấy đang ở Châu Âu, cuối tháng sẽ về, cô ấy định sẽ cho mình một kỳ nghỉ nhỏ để chơi vài ngày trước khi về.
[ Bà chủ Ôn, em đã đọc ba lần cuốn [ Return to Provence ] mà chị cho em mượn rồi. ]
Cô ấy tính đi Provence mấy ngày, để tìm mấy nơi trong sách miêu tả.
[ Chờ em về, chị lại giới thiệu mấy quyển cho em nhé. ]
Ôn Địch: [ Không vấn đề, gì khác chị không có chứ sách nhiều lắm. ]
Doãn Tử Vu: [ Bà chủ Ôn, khi nào chị đăng ký kết hôn ạ? ]
Ôn Địch không nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên, ngày nào rảnh thì ngày đó đi đăng ký: [Nói không chừng là ngày mai, cũng có thể là ngày mốt. ]
Ban đầu Nghiêm Hạ Vũ muốn đi đăng ký kết hôn ngay, nhưng nghĩ đến việc ngày kỷ niệm cầu hôn lại cách ngày kỷ niệm đăng ký kết