" Thực ra em là ai vậy, nhóc?" Tôi nhìn cô bé trước mặt, thái độ vô cùng kinh ngạc.
Cô bé trợn mắt nhìn tôi, rõ ràng trong mắt chẳng mảy may có một chút thiện cảm nào. Cuối cùng, nó nói, giọng hạ xuống rất thấp "Em tìm chị là vì chuyện của Nhật Duy!"
Nhật Duy? Tìm tôi là vì cậu ta?
Cũng được! Tôi chẳng phải là người chấp vặt. Những gì đã xảy ra, thì cứ để nó trôi qua một cách tự nhiên. Tôi ổn rồi! Hoàn toàn rất rất ổn. Nhưng bỗng dưng lại nhắc về cậu ấy, tôi cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
Mặc dù chúng tôi là thanh mai trúc mã từ nhỏ nhưng chưa từng gặp nhau mà không đụng độ, mặc dù gia đình cậu ấy đối xử với nhà tôi như thế, nhưng rõ ràng vẫn chẳng căm thù.
Chỉ là.... Nói sao nhỉ? Đó là sự lẫn lộn về cảm xúc.
Bạn có thể tiếp tục quan hệ với một người làm hại cả gia đình mình sao? Cậu ta tốt với tôi, nhnwg còn gia đình cậu ấy. Dù sao tôi cũng không có lựa chọn.
Thực ra trong hoàn cảnh này, ai cũng như vậy thôi! Vũ cũng hơn gì tôi! Nó và Nhật Duy thân nhau lắm cơ mà! Nhưng bây giờ, nó cũng vẫn chọn lựa tránh mặt đây thây!
" Thực ra... chuyện này chị không tiện nói! Tốt nhất là không nên nói về cậu ta, xin lỗi em!" Tôi nhìn cô nhóc, ánh mắt có chút ăn năn hối lỗi.
" Không được!" Con nhóc trợn tròn mắt nhìn tôi, đôi mắt đẹp như một con búp bê thật khiến cho người ta phải mê hoặc " Nhất định phải nói bây giờ!"
" Em không nên bắt ép người khác!" Tôi khẽ lắc đầu, cố không làm cho đầu mình bốc hỏa. Người đâu mà ương bướng thế nhỉ? Trong trí nhớ của tôi, Nhật Duy làm gì có em gái! Vả lại nếu có, chắc cũng chẳng đến nhường này đâu! Dù cậu ta đã từng bốc đồng, nhưng tôi cũng nhiều lúc vô tình phát hiện ra cậu ta rất hiền lành đấy chứ!
" Không!" Càng nói, con nhóc càng bướng bỉnh. Nó quyết làm tôi phát điên lên đây mà!
Tôi cười nhẹ một cái, tiện tay đặt cốc trà xuống bàn ở gần đấy cho khách, trừng mắt nhìn lại nó " Nhóc đừng bướng như vậy!"
" Chị thì sao?" Con nhóc cắc cớ, mặt đỏ bừng lên, phùng mang trợn má đầy ương ngạnh " Làm người ta đau khổ vậy, mà bây giờ đến nhắc về người ta cũng không chịu. Chị không phải quá độc ác rồi sao?"
Tôi khẽ lắc đầu, cười nhạt " Nhóc không biết đâu! đâu phải cứ yêu nhau thì không bao giờ chia cách. Hơn nữa, làm người ta yêu mình, thì càng không có nghĩa phải có trách nhiệm với người ta!"
Con nhóc càng được thể lấn tới " Nhưng chị xem