Cửu Linh Phong cách xa hơn, nên Lạc Nại Hà quyết định chạy tới Hồ Lô Phong trước, còn có thể thuận tiện đến chỗ Trúc Diệp Thanh cạn một vò mỹ tửu, đương nhiên, những chuyện kia không cần phải gấp, dù sao phần thưởng linh khí của nhiệm vụ, đã rơi vào trong túi trữ đồ của y rồi, thì cũng không cần phải gấp gáp đi làm nhiệm vụ gì, trước hết cứ đến Tiểu Thạch Phong dạo dạo, đã mấy ngày rồi không tới, cũng không biết Cảnh Dương sư huynh đã ra khỏi kiếm trì hay chưa, hi hi, Cảnh Dương sư huynh còn nợ y một lần múa kiếm đó, nợ này nếu không đòi lại, y làm gì cũng thấy không hứng thú.
“Dô, đây không phải Lạc Nại Hà sao, mấy ngày nay không thấy ngươi tới Tiểu Thạch Phong rồi, cũng khó trách, Cảnh Dương sư huynh không ở đây mà.”
Khi Lạc Nại Hà vừa mới chạy lên Tiểu Thạch Phong, liền đụng nay một nữ đệ tử Tiểu Thạch Phong, chính là một người trong số những kẻ lúc đầu luôn thích trêu chọc y nhất, vị sư tỷ họ Tằng kia.
“Chào sư tỷ.” Lạc Nại Hà cũng không để ý, nam tử hán đại trượng phu, sao lại tính toán với một nữ nhân được, “Xin hỏi Tằng sư tỷ, Cảnh Dương sư huynh đã từ kiếm trì trở về chưa?”
“Di, ngươi không biết sao, Cảnh Dương sư huynh khi tu luyện trong kiếm trì xảy ra chuyện, thức hải bị tổn thương, đang dưỡng thương trong thủ tọa điện, thủ tọa nói, ai cũng không được phép quấy nhiễu hắn, ngươi tới phí công rồi, không gặp được hắn.” Tằng sư tỷ hi hi cười nói, sáp lại gần, “Lạc sư đệ, ngươi thích ai không được, sao lại phải thích Cảnh Dương sư huynh, tính cách đó của hắn, không có dễ tiếp cận nga, nhưng sư tỷ ta ủng hộ ngươi, yên tâm, hễ Cảnh Dương sư huynh dưỡng thương xong, ta liền thông báo cho ngươi, ngươi phải cảm tạ thế nào đây?”
“Ai, ai nói ta thích hắn?”
Trên trán Lạc Nại Hà, nhanh chóng hiện lên ba đạo hắc tuyến, đây là lời đồn do tên hỗn đàn nào tung ra? Tuy bộ dáng lúc Cảnh Dương sư huynh luyện Thanh Phong kiếm quyết rất khiến người động tâm, nhưng trừ điều đó ra, ai lại thích một gia hỏa băng lạnh như vậy chứ.
Nga, đúng rồi, y cùng với hắn cũng tính là có kinh nghiệm đồng sinh cộng tử, nhưng đó là ngoài ý muốn, chứ không phải vì y thích hắn mới liều mạng cứu hắn, ai ngờ được tên hỗn đàn Phong Nguyệt của Thục Sơn đó lại lừa lấy mất linh khí của y chứ.
“Còn cứng miệng, tin hay không ta dùng hỏa phù thiêu ngươi.” Tằng sư tỷ bày ra vẻ mặt hung ác, uy hiếp một câu rồi đột nhiên lại cười, “Ngày đó tại Chấp Sự điện trước mặt rất nhiều đệ tử ngươi đã bày tỏ không phải sao, lá gan lớn thật a, cũng không sợ Cảnh Dương sư huynh một chưởng đập chết ngươi, hừ hừ, Tiểu Thạch Phong của chúng ta có bao nhiêu người thầm thích hắn, nhưng dám bày tỏ trước mặt hắn, một người cũng không có, Cảnh Dương sư không ngay tại chỗ đánh chết ngươi, khiến bọn họ kinh ngạc tới mức rớt cả mắt, đúng rồi, ngươi còn không nhanh hạ sơn đi, may mà gặp được ta, nếu đụng phải bọn họ, hôm nay ngươi đừng nghĩ còn nguyên vẹn ly khai.”
“Bịa đặt, đây là bịa đặt, ta, ta bày tỏ hồi nào chứ?” Lạc Nại Hà gầm lên, vẻ mặt trướng tới đỏ bừng, cái này nghiêm trọng nha, tên hỗn đàn nào tung tin đồn không chịu trách nhiệm như vậy, nếu để Tô Lạc nghe được, còn không cứng rắn vặn chết mình sao.
Tằng sư tỷ rõ ràng đã hiểu lầm, vỗ lên vai y, dịu giọng nói: “Đừng gấp đừng gấp, ngươi càng gấp tức là càng chột dạ, ta biết ngươi sợ xấu hổ, mặt đỏ luôn rồi, nhìn kỹ lại, cũng có vài phần khả ái đó.”
“Ta không có…” Lạc Nại Hà càng gấp lên, mặt đỏ tới mức gần như rỉ máu.
“Xuỵt, đừng nói nữa, có người đang đi về phía này.” Tằng sư tỷ tu vi khá cao, ngũ quan linh mẫn, nghe được tiếng người nho nhỏ, nhất thời nhận ra, “Là Vạn Tú Nhi sư muội, ai da, nàng rất thích Cảnh Dương sư huynh nha, ngươi nhanh đi đi, nếu không để nàng nhìn thấy, muốn tìm ngươi gây phiền toái, sư tỷ ta dù sao cũng là đệ tử Tiểu Thạch Phong, đến lúc đó không thể đứng về phía ngươi được a.”
“Ta…..”
Lạc Nại Hà quả thật chính là hàm oan không chỗ tỏ bày, dù có nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch, lại bị Tằng sư tỷ dùng lực đẩy, lùi về sau mấy bước, không ngờ sau lưng có một chỗ đất lõm, y hỏng chân, trực tiếp men theo sơn đạo lăn lông lốc xuống dưới, có thể coi là xui xẻo xui tới tận nhà.
“Ai da, Lạc sư đệ, ta không phải cố ý đâu…”
Thanh âm Tằng sư tỷ xa xa truyền tới, sau đó bị cơn gió thổi tan.
“Bà nó, Tằng sư tỷ chính là cố ý mà…”
Lạc Nại Hà cuối cùng cũng bực tức phun ra một câu, mày xám mặt tro nằm bệt dưới chân núi Tiểu Thạch Phong.
“Lạc sư đệ, ngươi lại ca cái gì nữa? Bộ thấy xuống núi chưa đủ nhanh sao?” Một âm thanh mang theo ý cười truyền tới.
Lạc Nại Hà ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, không hảo khí nói: “Trúc Diệp Thanh sư huynh, huynh nhàn tản thật đó, làm phiền huynh đừng cười vội, đỡ đệ lên trước có được không?”
Trúc Diệp Thanh thản nhiên cười, cong lưng kéo Lạc Nại Hà dậy, vỗ vỗ bùn đất trên người y, cười nói: “Có bị thương không?”
Lạc Nại Hà nghiến răng khè miệng, nhu nhu lưng, nhưng miệng thì vẫn cứng: “Bớt xem thường người khác đi, dù sao đệ cũng là tu sĩ Ngưng Khí kỳ, đúng rồi, Trúc Diệp Thanh sư huynh, huynh không ở Hồ Lô Phong ủ rượu, chạy tới Tiểu Thạch Phong làm gì?”
“Nghe nói Cảnh Dương sư đệ bị thương, ta đưa một bình bổ thiên tửu tới, bên trong có dịch của túy nguyệt quả, đối với việc trị liệu thức hải rất có tác dụng.”
Trúc Diệp Thanh còn chưa nói xong, đã thấy Lạc Nại Hà nhanh chóng móc một bình ngọc ra khỏi túi trữ đồ, vẽ mặt cười gian trá đưa tới trước mặt hắn.
“Làm gì?” Nụ cười trên mặt Trúc Diệp Thanh nhất thời có chút cứng lại, một dự cảm không mấy tốt đẹp nảy lên xua không tan.
“Cái này…. Trúc Diệp Thanh sư huynh, huynh xem sư đệ ta cũng bị thương không nhẹ, có phải cũng nên dùng bổ thiên tửu điều dưỡng một chút không.” Lạc Nại Hà chỉ vào vài chỗ bị sướt trên mặt mình, không chút liêm sỉ nói.
Khóe miệng Trúc Diệp Thanh giật giật, nói: “Bổ thiên tửu để điều dưỡng thức hải, Lạc sư đệ ngươi hình như…. chỉ là…. một chút ngoại thương mà thôi….”
“Ai nói a, vừa rồi đầu đệ bị đụng vào tảng đá, thức hải cũng bị thương rồi, chỉ là sư huynh không nhìn thấy được mà thôi.” Lạc Nại Hà chỉ vào một vết đỏ trên đầu do bị Tô Lạc dùng thẻ ngọc đập vào, càng không biết liêm sỉ, “Sư huynh, đệ cũng không cần nhiều, chỉ cần đầy một bình ngọc này là được rồi, còn lại thì huynh cứ mang cho Cảnh Dương sư huynh, đệ tuyệt đối sẽ không chiếm tiện nghi của huynh ấy đâu.”
Trúc Diệp Thanh nhìn bình ngọc đó, dung lượng có thể dung chứa chiếm hết hai phần ba bình rượu, nửa ngày không nói nên lời, còn nói không chiếm tiện nghi, vậy cái gì mới gọi là chiếm tiện nghi?
“Lạc sư đệ….”
“Sư huynh?”
“Đệ hạ quyết tâm, nhất định phải uống rượu của ta sao?”
“Hắc hắc, sư huynh minh giám.”
Trúc Diệp Thanh lấy tay xoa đầu, lắc lắc đầu lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nói: “Coi như ta sợ đệ, ở đây còn một bình bổ thiên tửu, cho đệ.”
“Cảm tạ sư huynh.” Lạc Nại Hà nở mặt cười, y đâu có thật lòng muốn chiếm tiện nghi của Cảnh Dương, chỉ là đã đoán được trong tay Trúc Diệp Thanh khẳng định còn một bình bổ thiên tửu khác, “Sư huynh đại ân đại đức, sư đệ về sau nhất định báo đáp.”
“Đừng, báo đáp gì đó ta không cần, chỉ cần Lạc sư đệ đừng hễ thấy ta một lần liền bắt chẹt ta một lần, ta đã tạ thiên tạ địa rồi.”
“Hắc hắc hắc… hắc hắc hắc….”
Được tiện nghi, Lạc Nại Hà liền nhanh chóng chạy đi, tránh để Trúc Diệp Thanh sau khi tỉnh táo lại sẽ hối hận, lần này chiếm tiện nghi thật lớn, bổ thiên tửu a, không những có thể điều dưỡng thức hải, hơn nữa đối với việc tăng trưởng thần thức cũng rất có lợi, vậy mà Trúc Diệp Thanh cư nhiên đành lòng lấy ra, đây là thứ tốt hoàn toàn không dưới hầu nhi quả a.
“Đồ tốt, phải chia một nửa cho sư thúc, nhưng cũng không cần gấp, trước hết cứ tới Hồ Lô Phong lĩnh linh thú đi, hắc hắc, lấy tinh huyết dung nhập với linh khí, da thịt xương cốt còn lại…. hắc hắc hắc….”
Nghĩ tới việc sắp sửa được lợi lớn, Lạc Nại Hà thật sự cười tít mắt.
Hồ Lô Phong sớm đã bắt về một con linh thú, nhốt lại nghiêm cẩn, khi Lạc Nại Hà đến Hồ Lô Phong, một đệ tử đang cẩn thận dùng một ống trúc trung không chen vào trong tâm khẩu của nó để lấy máu, rất nhanh đã lấy được một bình máu nhỏ, sau đó đệ tử này đột nhiên rút ống trúc ra, nhanh chóng đắp dược lên vết thương của linh thú. Mất không ít máu trong người, linh thú này rõ ràng trở nên ủ rũ chán chường, ngay cả lông trên người cũng phai màu đi không ít.
“Vị, vị sư huynh này, lẽ nào con linh thú này không cho đệ sao?” Lạc Nại Hà ở một bên mở mắt long lanh nhìn, có chút nghẹn hỏi.
Vị đệ tử đó liếc y một cái, nói: “Linh thú trân quý bao nhiêu, cho ngươi một phần tinh huyết trong người nó đã đủ để ngươi cười trộm, còn muốn cả con linh thú, nằm mơ đi.”
Sự thật chứng minh, hiện thực và lý tưởng cách biệt rất lớn, lớn đến mức Lạc Nại Hà lập tức ngã từ trên trời xuống đất, da thịt xương cốt linh thú của y, toàn bộ mất sạch rồi, hu hu, thủ tọa đáng ghét, sao không nói rõ mọi chuyện là cho mình lĩnh tinh huyết chứ không phải là linh thú, mất công cao hứng một trận, rồi lại thất vọng.
Chán chường ảo não rời khỏi Hồ Lô Phong, Lạc Nại Hà rề rà đi tới Cửu Linh Phong.
La Phù Kiếm Môn trong cả tu chân giới, tuy chỉ có thể coi là một nhị lưu môn phái, nhưng diện tích ít nhất cũng có tám trăm dặm, khoảng cách giữa mười ba Phong trên thực tế không hề gần, đặc biệt là vị trí của Hồ Lô Phong nằm ở hướng tây bắc, vị trí của Cửu Linh Phong lại ở hướng đông nam, vừa khéo hình thành một góc đối nhau, khoảng cách xa nhất, nếu như tu vi của Lạc Nại Hà đạt tới Trúc Cơ kỳ, có thể phi hành cự ly ngắn, từ Hồ Lô Phong đi thẳng một đường tới Cửu Linh Phong, cao lắm cũng không tới nửa ngày, nhưng hiện tại chỉ nhờ vào hai chân, còn phải qua nhiều ngã rẽ, vậy thì nên chuẩn bị ngủ đêm trong rừng luôn thì hơn.
“Ngã rẽ này, đi về bên trái chắc là Tọa Vong Phong, bên phải là Lạc Mai Phong, ai nha nha, khó rồi đây….”
Khi trời sắp tối, Lạc Nại Hà dừng lại trước một ngã rẽ, suy nghĩ có phải nên tìm một nơi qua đêm, có giường dù sao cũng tốt hơn ngủ trong rừng, Tọa Vong Phong và Lạc Mai Phong là hai ngọn núi gần nhất, nhưng một bên là nơi tụ tập của những tên điên đụng lên là chơi trò tự nổ, một bên lại là nơi chỉ thu nữ đệ tử, nếu tới Tọa Vong Phong ngủ nhờ, sinh mệnh sẽ không bảo đảm, còn tới Lạc Mai Phong, rất có khả năng sẽ bị những nữ đệ tử tâm phòng bị cực cao đó xem thành sắc lang mà truy đuổi đánh chém.
“A a a, lẽ nào thật sự chỉ có thể ngủ trong rừng sao, ta không muốn a, không có đồ ăn, không có nước uống, không có mái nhà che mưa che nắng, không có chiếc giường mềm mại dễ chịu, thậm chí ngay cả một người để nói chuyện cũng không có…”
“Ngươi có thể đếm sao.”
Khi Lạc Nại Hà đang rầu rĩ dừng bước, trong khu rừng bên cạnh đột nhiên truyền tới một thanh âm lạnh nhạt.
“Nữ Nhi Hồng sư thúc?”
Dưới ánh trăng, Nữ Nhi Hồng một thân bạch y chậm rãi phiêu ra, nếu không phải dưới chân còn mang theo một cái bóng thật dài, Lạc Nại Hà gần như cho rằng mình gặp phải sơn quỷ tuyệt lệ yêu kiều, một loại linh thú có khả năng hóa thành hình người chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
“Nếu muốn tìm nơi nghỉ ngơi, thì đi về hướng này nửa canh giờ nữa, chính là kiếm trì.” Nữ Nhi Hồng chỉ về hướng hắn vừa tới, hiển nhiên là vừa mới từ trong kiếm trì bước ra. Kiếm trì là nơi tu luyện kiếm thể, tự nhiên cũng sẽ cung cấp nơi nghỉ ngơi.
Lạc Nại Hà hai mắt trừng lớn: “Sư thúc, ngài đang chọc ta đi, kiếm trì chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể tiến vào, ta ngay cả cửa cũng không được qua a.”
Nữ Nhi Hồng trầm mặc một lúc, nghiêm túc gật đầu: “Cũng đúng, vậy ngươi vẫn nên đếm sao đi.”
Lạc Nại Hà: “….”
Nữ Nhi Hồng gật đầu với y một cái, thân thể lại bắt đầu phiêu lên, hiển nhiên chuẩn bị bay đi, không ngờ hai chân mới rời đất, đã bị Lạc Nại Hà đột nhiên bổ nhào tới ôm chặt.
“Đừng đi a, Nữ Nhi Hồng sư thúc anh tuấn vô địch thiện lương chí thượng, ngài đại phát thiện tâm đi, giúp sư điệt tiến vào kiếm trì nghỉ ngơi một đêm đi.”
Bản lĩnh mặt dày mày dạn của Lạc Nại Hà, trong toàn bộ La Phù Kiếm Môn, cũng là đệ nhất đệ nhị, chẳng qua bình thường đa số đều dùng với Tô Lạc, ngay cả Tô Lạc cũng không có lực đề kháng với y, càng huống hồ gì là Nữ Nhi Hồng, tính cách của hắn tuy thanh lãnh, nhưng hiển nhiên không làm gì được gia hỏa mặt dày mày dạn này, cũng không thể thật sự một chưởng đánh chết.
Kiếm trì, tên gọi tuy là trì, kỳ thực lại là một sơn cốc bốn phía là núi, năm đó tổ sư gia xây dựng La Phù Kiếm Môn đã thu thập thiên hạ vạn kiếm, thiết lập đại trận pháp thập diện mai phục ở ngoài sơn cốc, qua nhiều năm tháng, vạn kiếm tuy đã gỉ sét toàn bộ, nhưng kiếm ý là trường tồn, sau khi hấp thu nguyên khí trời đất, một hóa hai, hai hóa ba, ba sinh vạn kiếm, vốn là vạn đạo kiếm ý, vạn năm sau đã hóa thành ngàn vạn, hàng tỉ đạo kiếm ý, tất cả kiếm ý hội tụ lại bên nhau, như sông sẽ đổ về biển, khiến tòa sơn cốc nhỏ bé này hóa thành một tòa trì kiếm ý, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, chỉ có thể thấy được sương mù nồng đậm lan tràn sơn cốc, kỳ thật đó là kiếm ý đã nồng liệt tới mức gần như lộ ra hình thái của sương mù, nếu như tiếp tục trôi qua mấy ngàn năm nữa, thật sự hóa thành nước cũng không có gì kỳ quái. Nhưng khi chân chính đứng ở nơi xuất nhập kiếm trì, ngược lại hoàn toàn không thể cảm nhận được sương mù nồng đậm, mà chỉ có một cỗ thanh phong thổi tới.
“Nếu Cảnh Dương sư huynh ở ngay đây múa kiếm….”
Gió thổi góc áo, kiếm khí như cầu vòng, lại thêm gương mặt mỹ lệ tràn đầy cảm giác áp bách đó, giống như cô xạ thần nhân* trong truyền thuyết.
(*Cô xạ thần nhân: ý chỉ như chân nhân đắc đạo xuất sơn)
“Trên cô xạ sơn nhỏ bé, có thần tiên cư ngụ. Làn da như băng tuyết, thướt tha như xử nữ. Không dùng ngũ cốc, hít gió ẩm khí, cưỡi vân khí, ngự phi long, mà du ngoạn tứ hải.”
Thật sự quá đẹp… Lạc Nại Hà suy nghĩ miên man bất định, trong nhất thời khí huyết trong người dâng trào, không thể tự kìm nén, nhịn không được bước tới một bước, chỉ một một bước đã tiến vào trong kiếm trì.
“Oa…. A a a lạnh quá… bà nó…”
Cảnh sắc trước mắt thay đổi, mỹ nhân không còn nữa, thanh phong mát mẻ trước mặt biến thành băng sơn tuyết nguyên, Lạc Nại Hà xui xẻo đụng ngay một đạo Băng Tuyết kiếm ý, lạnh đến run cả người, kìm không được buột miệng mắng một câu, muốn lùi ra ngoài thì đã không kịp, trong thoáng chốc đó bị đông thành trụ băng.
Nữ Nhi Hồng vô thanh thở một hơi, đứng ở lối vào kiếm trì suy nghĩ vẩn vơ, cũng chỉ có gia hỏa đã bị Tô Lạc sủng tới không biết trời cao đất dày này mới có thể làm như vậy được a. Hắn rụt tay bàng quan, cũng không có ý muốn tới cứu người, dù sao cũng không chết được, nhiều lắm là ăn khổ mà thôi, lại nói, Lạc Nại Hà cũng không phải sư điệt nhà hắn.
“Di, lại là một đệ tử Ngưng Khí kỳ?” Một bên lối vào kiếm trì, cạnh tảng đá viết hai chữ lớn ‘kiếm trì’, một đệ tử canh gác kiếm trì từ sau tảng đá thò đầu ra.
“Sư huynh.’ Nữ Nhi Hồng lãnh đạm gật đầu với đệ tử canh gác đó.
“Là Nữ Nhi Hồng sư đệ a, không phải ngươi vừa mới đi sao, sao lại trở về rồi, còn mang theo một tiểu bối Ngưng Khí kỳ tới nữa?”
“Là tiểu vô lại, sống chết lôi kéo muốn ta mang y tới kiếm trì, tìm một nơi nghỉ chân qua đêm.” Nữ Nhi Hồng tùy tiện trả lời.
Đệ tử canh gác phốc một tiếng bật cười, nói: “Vậy tốt lắm, làm một trụ băng cũng có thể qua đêm rồi, cũng không chịu suy nghĩ kiếm trì này là nơi một Ngưng Khí kỳ nho nhỏ như y có thể tới sao, buổi sáng tên Cảnh Dương đó, không phải cũng bị trọng thương mà ra sao, những tiểu bối này a, ai ai cũng cao ngạo tự kiêu, được thôi, cứ cho bọn chúng ăn nhiều khổ thì mới biết được chữ sợ viết như thế nào, Nữ Nhi Hồng sư đệ ngươi tự đi đi, tiểu vô lại này ta thay ngươi trông cho, đợi trời sáng, ta kéo y ra.”
“Vậy làm phiền sư huynh.”
Nữ Nhi Hồng chắp tay, quay người đi, thật sự không chút níu kéo, một chút tâm tư cứu Lạc Nại Hà ra khỏi khổ hải cũng không có.
Lạc Nại Hà đương nhiên không biết mình đã bị vô tình vứt bỏ, lúc này y không những toàn thân đều bị đông thành trụ băng, mà ngay cả tai mắt mũi miệng ngũ quan, cũng đều bị phong kín, chỉ còn lại thần thức trong thức hải, là miễn cưỡng có thể động đậy, bảo trì ý thức thanh tỉnh.
Nhưng nếu như có thể chọn lựa, Lạc Nại Hà tình nguyện ngay cả thần thức của mình cũng bị đóng băng, cảm giác mắt không thể nhìn, miệng không thể nói, tai không thể nghe rất thống khổ, giống như bị nhốt trong căn phòng băng lạnh tối đen, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, không cảm giác được thời gian trôi đi, cũng không biết bản thân lúc nào mới có thể thoát khỏi trạng thái này.
“Nữ Nhi Hồng sư thúc sẽ không bỏ mặc ta không lo chứ…..”
Có thể chỉ mới trôi qua thời gian trong vài hơi thở, cũng có thể đã trôi qua mấy canh giờ, dù sao Lạc Nại Hà đã phiền não tới mức gần như muốn hét to lên, nhưng y vẫn còn bị Băng Tuyết kiếm ý này phong thành trụ băng, nhịn không được bắt đầu hoài nghi Nữ Nhi Hồng đã vứt lại mình mà đi rồi.
Nghĩ lại cá tính không lạnh không nóng của Nữ Nhi Hồng, thật sự có khả năng này rất lớn.
Lạc Nại Hà nhất thời phát tiết, bụng rủa xả một trận, y quyết định tự cứu, không phải chỉ là Băng Tuyết kiếm ý thôi sao, có cái gì không thể phá chứ, y cũng có kiếm ý, lấy kiếm ý phá kiếm ý, như làm dĩa rau thôi.
Nói thì dễ, nhưng làm lại không dễ, lấy kiếm ý phá kiếm ý, phương pháp không sai, nhưng kiếm ý trong thức hải của Lạc Nại Hà, lại lúc linh lúc không linh, căn bản chính là nghe mà không làm theo, sử đủ lực chín trâu nhị hổ, đoàn sương mù nho nhỏ đó chính là không thèm động đậy một chút, bộ dáng lười biếng đó, muốn tức người bao người thì tức người bấy nhiêu, nếu hiện tại Lạc Nại Hà có thể động, sớm đã tức tới mức dậm chân mắng lớn.
Có lẽ có thể thử dùng thần thức cứu mình.
Lạc Nại Hà lại nghĩ ra cách khác, thần thức của Ngưng Khí kỳ tuy không mạnh mẽ,cự ly thoát ly thể xác có hạn, hơn nữa hơi đụng chạm một chút liền tan, nhưng đệ tử Trúc Cơ kỳ luyện thể trong kiếm trì này chắc là không ít, nếu như gặp hên để y tìm được một người, chỉ cần kéo y một cái, đẩy y ra khỏi phạm vi kiếm trì, khốn cảnh hiện tại lập tức có thể theo đó giải trừ. Nếu như để Lạc Nại Hà biết, Cảnh Dương chính vì ở trong kiếm trì thả thần thức của mình ra thăm dò kiếm ý mới dẫn tới thức hải bị tổn thương nghiêm trọng, y khẳng định sẽ không làm chuyện mạo hiểm như thế.
Kẻ vô tri không biết sợ.
Binh!
Thần thức của y đang muốn ly khai cơ thể, lại không ngờ đụng ngay một Băng Tuyết kiếm ý, nếu luận về trình độ ngưng kết của thần thức, thì Lạc Nại Hà so với Cảnh Dương còn cách rất xa, không những thần thức lập tức bị đánh tan, hơn nữa một cỗ khí tức so với băng tuyết còn lạnh hơn nhanh chóng men theo thần thức của y lan tràn vào thức hải.
Thảm rồi.
Bi ai một tiếng, Lạc Nại Hà đã có thể thấy trước được cảnh tượng của mình, y ngay cả việc muốn cắt đứt thần thức