“Đã là ngày thứ bảy rồi, tại sao Cảnh Dương còn chưa đi ra?”
Lạc Nại Hà ở bên ngoài kiếm trì chờ đợi tới vô vị, không biết từ đâu tìm được vài quả dại, đặt mông ngồi lên tảng đá khắc tên kiếm trì rồi cắn.
“Đệ chỉ biết quan tâm hắn, sao không quan tâm tới bụng của ta.” Ngữ khí của Tô Lạc, chua như hủ dấm lâu năm.
“Sư huynh, Trúc Cơ kỳ đã có thể tích cốc rồi a.” Lạc Nại Hà giở khóc giở cười, tiện tay ném một trái qua.
“Vậy sao đệ còn ăn?” Tô Lạc nhắc nhở, ở đây không phải chỉ có một Trúc Cơ kỳ.
“A, cái này…” Lạc Nại Hà lúng túng cười, “Quen rồi, đến giờ cơm, miệng sẽ thèm thứ gì đó, dường như toàn thân không tự tại.”
Tô Lạc phất tay, đánh bay trái trong tay y, không hảo khí nói: “Cho dù muốn ăn, cũng phải ăn linh quả, quả dại bình thường, không những không có mùi vị, mà còn quá nhiều tạp chất.”
Nói rồi, hắn lấy một nắm mai tử của Cửu Tâm Ngọc Nhụy Mai ra từ túi trữ đồ, chia cho Lạc Nại Hà một nửa.
“Thật thơm a…” Lạc Nại Hà nâng mai tử lên hít thật sâu một hơi, một bộ trùng tham ăn, đột nhiên thấy trong kiếm trì có bóng người chuyển động, y vội vàng cất mai tử, nhảy qua, kinh hỉ kêu một tiếng, “Cảnh Dương. ”
Từ kiếm trì đi ra, quả nhiên là Cảnh Dương. Trong bảy ngày qua, tựa hồ không đem đến quá nhiều cải biến cho hắn, sắc mặt vẫn lộ ra bệnh trạng tái nhợt, vạt áo nhiễm bụi, đầu tóc vì không được chải chuốt mà tán loạn hơn phân nửa, chỉ còn lại một búi tóc nghiêng nghiêng lệch lạc trên đầu, vừa nhìn, giống như một mỹ nhân suy sụp sau vật đổi sao dời, chỉ có tư thế đi đường, là có một chút thay đổi khó khiến người ta chú ý, giống như một thanh trường kiếm đã tuốt khỏi vỏ, thẳng tắp, bén nhọn, khí thế mạnh mẽ.
Thương tích của hắn, đã hoàn toàn hồi phục, hơn nữa… hùng tâm vạn trượng, theo sự khuếch đại của thần thức, tương lai hắn có thể đạt tới đỉnh cao, không nhìn thấy giới hạn.
“Cư nhiên vượt qua được… lão tặc thiên đáng chết…” Tô Lạc căm hận phun hạt mai tử ra, vẻ mặt không vui.
Lạc Nại Hà liếc mắt nhìn qua, lầm bầm: Sư huynh sao lại mang bộ dạng trộm gà không xong còn mất nắm gạo?
“Ta sẽ không cảm kích ngươi.”
Cảnh Dương đứng trước mặt Tô Lạc, ngẩng đầu, nhãn thần vốn có chút do dự không quyết, tại một khắc đó, kiên định như bàn thạch.
“Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ đánh bại ngươi.” Hắn ngẩng đầu thật cao, giống như con Phượng Hoàng kiêu ngạo, “Lúc đó, ta sẽ tha chết cho ngươi.”
Tha chết cho ngươi, chính là trả ân. Quy luật của Cảnh Dương kỳ thật vô cùng đơn giản.
Tô Lạc cười, cười như xuân hoa, miệng nói: “Ta không chết, ngươi chết.”
Lạc Nại Hà rùng mình, nhãn thần nghi hoặc không hiểu chuyển tới chuyển lui giữa Tô Lạc và Cảnh Dương, không hiểu tại sao rõ ràng hai người không có điểm nào giống nhau, mà mở miệng ra chính là ngươi chết ta sống.
Cảnh Dương trầm mặc một lúc, cho dù đã có chút hoài nghi trực giác của mình, nhưng vào giờ khắc này, trực giác đó lại mãnh liệt đến mức khiến hắn đứng không vững. Trong đầu, tựa hồ có một âm thanh đang lặp đi lặp lại bên tai hắn: Một núi không thể có hai hổ, hắn và nam nhân tươi cười ấm áp như mùa xuân này, không thể cùng tồn tại trên đời.
“Ta sẽ tha cho ngươi một lần.” Hắn nặng nề cường điệu, nhưng không phủ nhận câu ‘ta không chết, ngươi chết’ của Tô Lạc.
“Ta chịu không nổi các người nữa, có thể nào bình tâm hòa khí nói chuyện được không.”
Lạc Nại Hà chịu không nổi, chen vào hai người, một người là sư huynh thân ái nhất của y, một người cùng y quan hệ không thể nói cho rõ, dù sao, y tuyệt đối không muốn nhìn hai người này đối địch.
“Được rồi được rồi, đùa giỡn thôi mà, sư điệt sao lại xem là thật.” Tô Lạc cười vỗ vỗ vạt áo, “Nếu sư điệt đã không có gì đáng ngại, vậy ta cũng nên đi rồi. Sư đệ, theo ta về tu luyện.”
“A? A a… đệ đã tu luyện tới Trúc Cơ kỳ rồi, tại sao còn phải tiếp tục tu luyện nữa…” Lạc Nại Hà kêu thảm, bị Tô Lạc tha đi loạng choạng.
“Vì không thể để Cảnh Dương sư điệt đuổi kịp a….”
Một câu trêu chọc như thật như giả, nhưng lại khiến nhãn thần Cảnh Dương lập tức co rút, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
“Ta sẽ bị một phế vật vượt qua?”
Hắn tự nói một câu, sau đó cười lạnh, rồi quay người đi vào kiếm trì, hắn sẽ không thua bất cứ ai, đặc biệt là phế vật đó.
“Sư huynh, kỳ thật huynh muốn kích động Cảnh Dương nỗ lực tu luyện đúng không…”
Lạc Nại Hà suy nghĩ rất lâu, thực sự nghĩ không ra giữa Tô Lạc và Cảnh Dương có thù hận gì đáng nói, thế là cho ra kết luận này. Có lúc khích lệ chính diện không có tác dụng bằng kích thích sau lưng, đặc biệt là đối với người tâm cao khí ngạo như Cảnh Dương mà nói, sỉ nhục thích đáng có thể khiến hắn bạo phát ra tiềm lực lớn nhất.
“Đệ nói xem?” Tô Lạc cười như không cười.
“Sư huynh, kỳ thật huynh thích Cảnh Dương đúng không…” Lạc Nại Hà lại cho ra một kết luận, nếu không thì sao lại bức Cảnh Dương thêm nỗ lực tu luyện. Lòng y đột nhiên chua chua một cách khó hiểu, sư huynh không còn là của một mình ta nữa rồi.
“Đệ nói xem?” Biểu tình cười như không cười của Tô Lạc càng sâu.
Lạc Nại Hà cúi đầu, dùng cành cây vẽ vòng tròn nhỏ trên đất, đây là Cảnh Dương, lại vẽ thêm một vòng trung bình, đây là sư huynh, rồi vẽ thêm một vòng tròn lớn, đây là mình. Vòng lớn ôm trọn vòng trung bình, vòng trung bình ôm trọn vòng nhỏ, trong vòng có vòng, giải không ra, xua không tan, ai…. Phiền quá đi, sư huynh sao lại thích Cảnh Dương chứ?
Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, sau này sư huynh sẽ chỉ chăm chú trừng Cảnh Dương tu luyện, sẽ không còn trừng mình nữa… nhưng mà tại sao mình không cảm thấy cao hứng? Lẽ nào thật sự giống như lời đồn kia, mình kỳ thật cũng thích Cảnh Dương?
Nhưng thích lại là loại cảm giác như thế nào? Ngày nhớ đêm mong? Không có. Nhung nhớ da diết? Cũng không có. Nhiều lắm thì y cũng chỉ thỉnh thoảng nghĩ, khi Cảnh Dương tu luyện trong kiếm trì thì có đói bụng không, đói tới ốm đi rồi thi khi diễn Thanh Phong kiếm quyết, sẽ càng giống tiên nhân hơn nữa, ha ha ha… ách, nghĩ như vậy có phải là rất xấu xa không?
Còn nữa a, nếu bản thân y cũng thích Cảnh Dương, vậy sự huynh chính là tình địch rồi, nhưng là mình một chút cũng không hận sư huynh nha, nhiều lắm chỉ là kiềm không được muốn lột một tầng da trên người sư huynh xuống thôi, ai bảo huynh ấy có đồ tốt luôn cất giấu không chịu cho mình.
Ai da da da, thật phiền chết đi được, trước đây mình chưa từng nghĩ tới những thứ này, tại sao hiện tại lại thích nghĩ bậy nghĩ bạ vậy?
Xóa phức ba vòng tròn trên đất, Lạc Nại Hà trề môi tự tức giận bản thân. Nhất định là y bị lời đồn dẫn lối bậy, cho nên mới nghĩ bậy nghĩ bạ nhiều như thế,vẫn là sư huynh đáng ghét nhất, mình đã hỏi rõ ràng minh bạch như vậy rồi, huynh ấy lại chỉ cười ám muội, cái gì mà ‘đệ nói xem’, mình nếu biết rồi, thì hỏi làm chi nữa.
Nghĩ tới điểm này, Lạc Nại Hà hung ác trừng Tô Lạc một cái, sư huynh xấu xa.
Tô Lạc cười ha ha, trêu chọc sư đệ khiến hắn luôn có một khoái cảm không nói ra lời, đương nhiên, đối tượng bị trêu chọc cũng chỉ giới hạn với người trước mắt này thôi, tuy không phải là tuyệt thế giai nhân gì, nhưng dù sao cũng mi thanh mục tú.
“Đệ biết cái gì là thích không?”
Hắn nhéo nhéo mặt Lạc Nại Hà, dùng lực kéo kéo kéo… kéo ra một cái mặt bánh bao buồn cười.
“Chính là muốn đạt được.”
Lạc Nại Hà tựa hồ nghĩ cũng không nghĩ, buột miệng nói ra. Y thích linh quả, cho nên vừa tới tay liền tuyệt đối không lấy ra, y thích Thanh Phong kiếm quyết, cho nên ngày ngày chạy tới Tiểu Thạch Phong, chém hoài không dứt.
“Không sai, chính là muốn đạt được.” Tô Lạc cười hết sức bình thường. “Cho dù thân chết hồn tan, cho dù bị người người xa lánh, cho dù dấy loạn thiên đạo trở chuyển luân hồi rạch phá thiên địa, đi tận thiên không tới hoàng tuyền, cũng phải đạt được.”
“A?” Lạc Nại Hà lại cảm thấy dựng hết gai ốc, cà lăm nói: “Không, không đạt được cũng không cần gấp, cái đó, thiên hạ khắp chốn ở đâu cũng có cỏ thơm… sư huynh, không cần làm tới mức thảm liệt như vậy a….”
“Thảm liệt sao?” Tô Lạc buông tay, nhẹ nhàng vuốt mặt y, “Sư đệ, đó chỉ là vì đệ chưa đủ thích, tình đến mức sâu đậm, thiên địa cũng sầu thương…”
Hắn lấy ‘Nhất Vạn Niên Thái Đoản’ ra, rót đầy ly, chầm chậm uống, quay người đi xa. Tịch dương kéo dài thân ảnh, xa xa truyền tới tiếng hát nhàn nhạt.
“Sinh thời không biết tương tư khổ, tự phụ tiêu dao khinh cô độc… đợi khi biết tương tư đã nhập cốt, ngàn loại phong tình vùi cát bụi… trời tối tăm mây mù che lối, đất mênh mông biết tìm nơi nào…. Đi hết tận thiên địa lại quay đầu, không thấy nơi ánh lửa suy tàn…”
Khúc không thành khúc, điệu không thành điệu, ngắt ngứ đứt quãng, như khóc như tố, khiến Lạc Nại Hà chợt cảm thấy đau, nhưng lại cho biết vì sao. Sư huynh làm sao vậy? Y sờ sờ gương mặt bị vỗ vừa nãy, đột nhiên nghĩ ra, tay của sư huynh… hàn lạnh như băng.
Tựa hồ, trong ký ức của y, chưa từng cảm giác được một li một tý độ ấm nào trên người sư huynh. Kỳ quái, trước đây sao y chưa từng chú ý tới việc này? Thậm chí y chưa từng biết, thì ra sư huynh cũng có chuyện thương tâm.
Lạc Nại Hà cảm thấy toàn thân không tự tại, từ sau khi tiến vào Trúc Cơ kỳ, cả người y đều có cảm giác không đúng, rất nhiều chuyện trước đây chưa từng nghĩ tới, hiện tại lại bắt đầu vây khốn y, những chuyện trước đây chưa từng chú ý tới, hiện tại đều trở thành nghi hoặc không thể giải.
Ngàn tơ vạn sợi, kết thành lưới, y giống như con tiểu trùng bị mắc vào đó, muốn giãy thoát cũng không tìm được chút sức lực.
Bỏ đi, vẫn là đi xem Cảnh Dương tu luyện ra sao rồi? Ngàn vạn lần đừng tham công mạo hiểm, lại bị kiếm ý phản phệ. Lắc lắc đầu xua tan mê mù, Lạc Nại Hà vứt bỏ hết những chuyện phức tạp, nghĩ không thông thì không nghĩ nữa, vẫn nên vui tươi khoái lạc tiếp tục làm một tiểu tu sĩ thôi, trời sập có sư môn chống đỡ, đất sụp có sư huynh lấp đầy, có chuyện thì trốn đi tu luyện, không chuyện thì đi trêu ghẹo trêu ghẹo mỹ nhân sư điệt, cuộc sống như vậy mới thỏa ý a.
Kiếm trì vẫn bình lặng như vậy, tựa hồ chuyện xảy ra mấy ngày trước, không dẫn tới quá nhiều hỗn loạn, các đệ tử Trúc Cơ kỳ đang an tĩnh tu luyện, chỉ là ở ngay lối vào, có thêm một vị trưởng bối Giả Đan kỳ ngồi trấn, nhìn điệu này, đây không phải tới vì bạo động của kiếm trì mấy ngày trước, mà tới bảo hộ những đệ tử Trúc Cơ kỳ này, dù sao, La Phù Kiếm Môn đang thời buổi rối ren, bóng ma của Huyết ma không nơi nào không tồn tại, những đệ tử Trúc Cơ kỳ đang nỗ lực tu luyện này, đối với Huyết Ma thụ thương mà nói, đều là mỹ thực bổ dưỡng.
Lạc Nại Hà tiến vào kiếm trì, dẫn tới không ít mục quang kinh dị, từ lúc nào mà phế vật Minh Nguyệt Phong nổi tiếng này, cư nhiên đã cùng một đời với bọn họ rồi? Đừng nói bọn họ, chính ngay bản thân Lạc Nại Hà cũng có cảm giác như đang nằm mơ.
Mình cư nhiên... đã là đệ tử đời thứ hai rồi... vẫn là sư huynh uy võ nhất.
Y đang lang thang trong kiếm trì, kiếm ý khắp nơi cứ xông tới chỗ y, vừa nhập vào thức hải liền vô ảnh vô tung, ngay cả tiếng vang ba động cũng không thể phát ra. Dọa Lạc Nại Hà mất hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, trong thức hải của mình có đoàn sương mù không gì không ăn chiếm cứ, từng đạo kiếm ý kia, không phải là tự dâng lên miệng cọp sao. Nếu đổi lại là trước đây khi còn ở Ngưng Khí kỳ, có lẽ còn có thể giống như đạo Băng Tuyết kiếm ý kia, đóng băng y một trận, hiện tại, đều thành mưa lất phất, đến bao nhiêu cũng bị nuốt sạch không chừa.
Như vậy, y không phải là vô pháp lợi dụng kiếm ý luyện thể hay sao? Sau khi tỉnh ngộ, Lạc Nại Hà dương dương tự đắc, quá tốt rồi, y mới không muốn tu luyện kiếm thể nha, đau khổ lăng trì tùng xẻo, Cảnh Dương có thể chịu, chứ y thì không được.
“Vị sư huynh này, xin hỏi huynh có nhìn thấy Cảnh Dương không?”
Kiếm trì đã trở thành khu phong cảnh không bố trí phòng vệ, Lạc Nại Hà không chút áp lực đảo quanh mấy vòng, ngay cả bóng dáng của Cảnh Dương cũng không thấy được, nhịn không được bắt đầu lo lắng, sẽ không phải lại bị thương được người ta đưa về rồi chứ. Vừa đúng lúc có một đệ tử Trúc Cơ kỳ tu luyện hoàn tất chuẩn bị đi ra, y tóm lấy người hỏi.
“Tiểu bối Ngưng Khí kỳ đó? Ba ngày trước thấy hắn đi về bên đó rồi.”
Đệ tử Trúc Cơ kỳ bị níu lại hiểu nhiên có ấn tượng rất sâu với Cảnh Dương, chỉ về hướng quái thạch san sát sâu trong kiếm trì.
“Cũng không biết có phải đã ngất ở trong đó không, từ sau khi tiến vào thì không thấy đi ra nữa, ở đó là nơi kiếm ý tập trung nhiều nhất, Trúc Cơ kỳ chúng ta còn không dám đi vào, một Ngưng Khí kỳ nhỏ bé như hắn thật sự là không biết sống chết.”
“Đa tạ sư huynh.”
Lạc Nại Hà kinh ngạc, quay người đi vào đám rừng quái thạch. Y biết, Cảnh Dương tâm cao khí ngạo như vậy, nhất định sẽ tham công mạo hiểm.
Đáng chết, đã ba ngày rồi, đừng xảy ra chuyện gì là hơn. Gặp quỷ, tại sao y lại lo lắng cho hắn như vậy, nhất định là vì hắn còn nợ y một lần kiếm vũ, không trả thì không được chết.
Vừa tiến vào rừng quái thạch, y liền kinh ngạc, trước mắt tối đen, thò tay không thấy năm ngón.
Chuyện gì vậy?
Lạc Nại Hà theo tiềm thức lùi lại vài bước, rời khỏi phạm vi rừng quái thạch, trước mắt lại đột nhiên sáng tỏ, trời xanh nắng ấm, ánh sáng tụ hội. Thử tiến lên một bước, lại thò tay không thấy năm ngón.
“Quái thạch này có cổ quái?”
Lùi trở ra quan sát một trận, rất nhanh y đã phát hiện được manh mối, những quái thạch loang lổ lốm đốm vết rong này, thế nhưng có thể hấp thụ ánh sáng, không đúng không đúng, chắc là đám rêu xanh trên tảng đá, đang hấp thụ ánh sáng, cho nên mới không có một đạo tia sáng nào có thể xuyên qua rừng quái thạch. Loại rêu xanh này tựa hồ y đã từng nghe Trúc Diệp Thanh sư huynh nói qua, gọi là Nặc Quang Đài, có thể dùng làm phụ liệu điều chế men rượu, không ngờ trong kiếm trì cư nhiên cũng có sinh trưởng, còn dọa y một trận lớn.
Thật đau đầu, đôi mắt không dùng được rồi. Cào cào đầu, Lạc Nại Hà lại bước vào trong rừng quái thạch, lần này y nhớ rõ giáo huấn, mắt tuy nhìn không thấy, nhưng thần thức lại có tác dụng nhiều hơn mắt, trước sau trái phải, đều có thể cảm nhận được.
“Cảnh Dương… Cảnh Dương, ngươi còn sống không? Nghe thấy thì đáp một tiếng đi…”
Tìm kiếm hơn nửa rừng quái thạch, cũng không thấy bóng dáng Cảnh Dương, Lạc Nại Hà có chút khẩn trương, sẽ không thật sự xảy ra chuyện đi? Phi phi phi, cái miệng rộng này, thường xuyên nói tốt không linh nói xấu thì linh.
Một cánh tay thò ra sau lưng y, nhẹ nhàng vỗ y một cái.
“A! Cảnh Dương?”
Lạc Nại Hà bị dọa nhảy dựng, quay người, thần thức đảo qua, cái gì cũng không phát hiện, mở mắt ra, càng không thấy năm ngón, nhưng y biết trước mặt mình có người, vì y cảm giác được khí do người đó thở ra, mang theo một chút hơi ẩm phả lên mặt mình.
“Cảnh Dương, là ngươi sao? Sao ta không cảm giác được ngươi?”
Lạc Nại Hà nghi hoặc vô cùng, thò tay ra thử mò mẫm, mò được một thân thể chắc khỏe và có tính đàn hồi. Quả nhiên là một người, y thở ra nhẹ nhõm, miệng lầm bầm: “Cảnh Dương, ngươi làm gì sao không nói chuyện, xém chút dọa chết ta….”
Đang muốn thu tay về, đột nhiên cánh tay đó chụp lấy tay y, năm ngón tay cứng cáp hữu lực, lộ ra cảm giác băng hàn.
“Ách… sư huynh?”
Cảm giác của cánh tay này, giống y đút như tay của Tô Lạc, Lạc Nại Hà kinh hô một tiếng, nhất thời tức giận: “Sư huynh, thì ra là huynh, làm gì lại dọa đệ, đệ chính là đang kỳ quái nha, Cảnh Dương rõ ràng là Ngưng Khí kỳ, thần thức của đệ sao lại không thể cảm nhận được hắn….”
Tu vi của Tô Lạc rõ ràng cao hơn y, thần thức cảm giác không được tự nhiên là chuyện bình thường. Lạc Nại Hà thở phì phì, cảm thấy giận dữ khi bị sư huynh trêu chọc lần nữa.
Sư huynh xấu xa nhất.
Cánh tay băng lạnh đó, đột nhiên đưa qua, nhẹ đụng lên trán Lạc Nại Hà, lại men theo gương mặt trượt xuống, đi thẳng tới cổ mới chịu dừng lại.
“Sư, sư huynh, huynh làm gì, tay huynh sao lại lạnh như vậy?”
Lạc Nại Hà rùng mình, nhưng mặt không biết tại sao lại có chút nóng, y muốn tránh ra sau, không ngờ một cánh tay băng lạnh khác lại vòng ngang thắt lưng y, kéo y lại ôm trọn.
“Sư, sư huynh… buông tay đi…” Lạc Nại Hà toàn thân không tự tại, đây vẫn là lần đầu tiên y bị người khác ôm như vậy, cảm thấy rất kỳ quái, mặt càng nóng thêm.
Ngón tay băng lạnh nhẹ nhàng di động, dừng lại trên môi y.
“Hi hi….”
Một tiếng cười nhẹ nhẹ nhàn nhạt, tràn đầy chế giễu, vang lên bên tai y.
“A…. ngươi, ngươi không phải….”
Lạc Nại Hà đại kinh, lúc này mới phát giác mình đã nhận lầm người, mới vừa kinh hô ra tiếng, đột nhiên bị người che kín miệng, một đầu lưỡi linh hoạt, cạy mở hàm răng y, khoáy động tới lui trong miệng y, tung hoành ngang dọc.
“Ưm ưm….”
Lạc Nại Hà vừa sợ vừa tức, tức đến toàn thân run rẩy, theo tiềm thức giãy dụa, nhưng chung quy không giãy thoát được cánh tay băng lạnh hữu lực đó, mà đầu lưỡi đang xâm nhập trong miệng, lại càng thêm tùy ý tác loạn, thậm chí ẩn ẩn sản sinh ra một cỗ lực hút, muốn hút lấy chân nguyên đang rục rịch muốn động ở đan điền y, kìm không được liền dâng lên muốn ra.
Trời ơi, là Huyết Ma?
Bừng tỉnh đại ngộ, khiến Lạc Nại Hà kinh sợ muốn chết, Huyết Ma đây là đang muốn hút y thành người khô a, trời cao ơi, đất rộng ơi, sao y lại xui xẻo đến thế này…. nói đi cũng phải nói lại, ai có thể ngờ được Huyết Ma lại trốn trong kiếm trì, hơn nữa còn