“Chắc không phải sư huynh đi tìm Huyết Ma chứ?”
Gió núi thổi qua người, mát lạnh từng cơn, hỏa nhiệt trên mặt Lạc Nại Hà cuối cùng cũng bị đẩy lui, đầu óc rối như tơ vò cũng hồi phục lại tư duy bình thường, sau đó bị ý niệm chợt nảy sinh của mình dọa đổ đầy mồ hôi lạnh.
Sư huynh rất lợi hại, nhưng mà… đó là Huyết Ma a.
Thật là gặp quỷ mà, sư huynh a, huynh đừng kích động như vậy chứ, đối phó Huyết Ma, tự nhiên phải là thủ tọa và các trưởng lão, những đệ tử cấp thấp như chúng ta, đơn giản là đem tính mạng ra liều, huynh nếu có mệnh hệ gì, đệ làm sao đây a, sau này không có người che chở, không có người thương, không có người yêu nữa rồi.
Đang lúc Lạc Nại Hà cấp bách khẩn trương, một đệ tử ngoại môn từ dưới chân núi chạy như bay lên, thấy y, liền thở ra một hơi, cung kính nói: “Lạc sư thúc, ngoài sơn môn có một vị đệ tử Thục Sơn, nói là bằng hữu cũ của ngài, hắn…”
“Cái gì?”
Đệ tử ngoại môn còn chưa nói xong, Lạc Nại Hà đã ngây ra, Thục Sơn? Cái từ mấu chốt này mãnh liệt khiến y từ trong mớ suy nghĩ linh tinh tỉnh táo lại, “Tên vương bát đản Phong Nguyệt đó, đồ lừa gạt, hắn còn dám tới gặp ta?”
Tức giận hét lên, chân nhẹ điểm, y đã lướt xuống núi, chạy thẳng tới sơn môn.
Nơi xuất nhập của La Phù Kiếm Môn, Phong Nguyệt đang cầm một nắm đậu trêu chọc một con tước điểu đang kiếm ăn, nghe thấy tiếng xé gió, ngẩng đầu lên cười, như mẫu đơn nở rộ, diễm quang lóa mắt.
“Dô dô, Tiểu Lạc Lạc, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng?”
“Dạng cái đầu ngươi đồ quỷ, đồ lừa gạt, trả linh khí lại cho ta.” Lạc Nại Hà bị nụ cười của hắn làm chói mắt, hồi thần lại, liền thẹn quá hóa giận, một kiếm tung ra chém ngang.
“Ai da da da da, làm cái gì vậy? Vừa gặp mặt đã đòi đánh đòi giết, Tiểu Lạc Lạc, tâm của vi huynh đã sắp vỡ rồi nha.”
Thân hình chớp lóe, Phong Nguyệt bày ra biểu tình đại kinh thất sắc, hai tay ôm ngay ngực, quả thật là ai oán cực điểm.
“Bớt nói nhảm đi, nếu còn tin ngươi, ta chính là heo rồi.”
Lạc Nại Hà hạ thủ không lưu tình, liên tiếp chém ra mười đạo kiếm khí, chiêu chiêu bức về nơi yếu hại của Phong Nguyệt, nếu không phải y mạng lớn, lần trước đã chết ở Cô Tô đài rồi, đồ lừa gạt, không xuất thủ bang trợ thì thôi đi, còn lừa mất linh khí bảo mệnh của y, để coi lần này có chém chết tên hỗn đàn này hay không.
“Oan uổng a, Tiểu Lạc Lạc ngươi nghe ta giải thích đi… người ta không phải cố ý đâu mà…” Phong Nguyệt vẻ mặt ủy khuất, cởi mũ Phong Linh xuống, “Ngươi lấy kiện linh khí hư mất tiêu này cho ta, bảo ta làm sao cứu ngươi chứ.”
“Hư? Sao có thể hư được?” Lạc Nại Hà ngạc nhiên, tay đang huơ kiếm không tự giác chậm lại.
“Chính là hư rồi, ngươi coi, ở đây có một cái động.”
Phong Nguyệt lại gần, đưa mũ Phong Linh tới trước mặt y, biểu tình càng thêm ủy khuất.
Lạc Nại Hà liếc mắt nhìn, quả nhiên, bên góc của mũ Phong Linh, có một động nhỏ như sợi tóc, không tỉ mỉ nhìn thì khó mà phát hiện, bên rìa động một mảng đen thui, tựa hồ bị thứ gì thiêu đốt ra, y đột nhiên nhớ lại, trước khi ra khỏi Cô Tô đài, khi y ở trong huyền cảnh, thật sự bị hỏa vũ thiêu đốt, nếu không phải kịp thời lĩnh ngộ được kiếm ý, thì đã chết ở nơi đó rồi, lẽ nào lúc đó đã không cẩn thận làm hư mũ?
Lòng thấy khiếp đảm, không kìm được bắt đầu chột dạ, Lạc Nại Hà len lén nhìn Phong Nguyệt một cái, lại bị lóa mắt, nhất thời cả người đều mềm đi, khẩu khí không yên nói: “Thật, thật sự hư rồi?”
Lần này Phong Nguyệt không thèm nói gì, chỉ dùng ánh mắt vô cùng u oán trừng y, nếu cây cỏ hữu tình, chỉ sợ cũng phải bại dưới ánh mắt của hắn.
“Được, được thôi, coi như ta trách lầm ngươi…” Lạc Nại Hà bị hắn nhìn tới sởn gai ốc, cũng không phân được thật giả, chỉ có thể yếu ớt nhận sai, “Vậy hôm nay ngươi đến là?”
“Hai…” Phong Nguyệt u oán thở dài, “Quý phái bị Huyết Ma tiềm nhập, trên dưới thúc thủ vô sách, Thục Sơn nhận được thỉnh cầu tương trợ của quý phái, đặc biệt phái Ngô trưởng lão mang chí bảo Thông Thiên Giám tới, giúp quý phái trừ diệt Huyết Ma.”
“Thật sao?” Lạc Nại Hà đại hỉ, hai tay xoa vào nhau, thò cổ nhìn tứ phía, “Người đâu, người Thục Sơn đâu?”
Huyết Ma đáng chết, lần này phải cho ngươi thấy, có chí bảo Thông Thiên Giám của Thục Sơn, xem ngươi còn có thể trốn tới đâu. Sư huynh huynh nhất thiết phải kiên trì chống đỡ, đệ sẽ mang người tới giúp huynh.
“Không phải ta đây sao.” Phong Nguyệt ưỡn ngực, một bộ đắc ý.
“Ngươi?” Lạc Nại Hà nhất thời tức giận, hoài nghi trên dưới đánh giá hắn, thăm dò nói: “Đến tặng cơm cho Huyết Ma?”
“Phi!” Phong Nguyệt tức giận, đỏ bừng hai má, càng hiện rõ vẻ ‘yêu kiều’ động nhân, “Ta tới đánh tiếng trước, còn bọn Ngô trưởng lão ba ngày sau mới tới, còn không mau đón ta lên núi.”
Lạc Nại Hà rờ mũi, nhịn, đợi sau khi diệt Huyết Ma, sẽ tính toán với Phong Nguyệt.
“Đi theo ta, ta mang ngươi đi gặp thủ tọa.”
Thủ tọa Minh Nguyệt Phong, Tiểu Thạch Phong và Hồ Lô Phong vẫn còn trong nội điện thương nghị, tình trạng mà Lạc Nại Hà cung cấp khiến bọn họ nghi hoặc không giải, chỉ dựa vào mấy ngày trước ba đệ tử đỉnh cao Trúc Cơ kỳ của Tọa Vong Phong sả thân tự nổ cũng không thể nổ chết Huyết Ma, có thể thấy, công lực của Huyết Ma đã hồi phục đến trình độ Kim Đan kỳ, cho dù có bị thương, cũng không tới mức ngay cả một gia hỏa mới bước chân vào Trúc Cơ kỳ như Lạc Nại Hà cũng không thể hút khô, cái gọi là chân nguyên lớp lớp như mây, thật sự không thể tin nổi, lẽ nào vết thương của Huyết Ma đã nghiêm trọng tới mức lại rơi xuống trình độ của Ngưng Khí kỳ sao?
Nếu thật như thế, vậy thì ngược lại lại là chuyện tốt, Huyết Ma Ngưng Khí kỳ so với Kết Đan kỳ thì dễ đối phó hơn, trước mắt vấn đề lớn nhất, chính là làm sao tìm được Huyết Ma, Huyết Ma đáng chết này, thực sự rất biết ẩn nấp, nếu không phải lần này Lạc Nại Hà có thể toàn thân trở ra, chỉ sợ không ai có thể ngờ được, Huyết Ma cư nhiên luôn ẩn thân trong kiếm trì.
Đây là chuyện không thể nào tin nổi, Thiên Ma ngoại vực vô hình vô tướng, kiếm ý cũng là vật vô hình vô tướng, theo lý mà nói, Huyết Ma không thể nào chống lại được kiếm ý mới đúng, vậy nó làm sao có thể an nhiên vô sự trốn được sự càn quét của kiếm ý?
Càng nghĩ càng thấy không tin nổi, khi các thủ tọa nghĩ muốn nát cả đầu, tới mức sắp mọc ra vài sợi tóc bạc, thì đệ tử trông coi nội điện tới báo: “Người Thục Sơn tới, cầu kiến thủ tọa.”
“Đến nhanh thật, nhanh mời!”
Thủ tọa Minh Nguyệt Phong vô cùng vui mừng, vội vàng mời người của Thục Sơn vào.
Thủ tọa Tiểu Thạch Phong lại cảm thấy nghi hoặc, nói: “Thỉnh cầu tương trợ phát tới Thục Sơn, mới đi được năm ngày, sao nhanh như vậy Thục Sơn đã phái được người tới?”
Chưa nói được nhiều, Phong Nguyệt đã tiến vào, đại lễ tham kiến, một thân pháp y kim quang lấp lánh, trực tiếp làm lóa mắt các vị thủ tọa.
“Ân, tài đại khí thô, quả nhiên là phong cách của Thục Sơn.” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong vuốt râu, trao đổi một ánh mắt cùng thủ tọa Tiểu Thạch Phong, không có gì đáng hoài nghi, môn phái khác nào chịu bỏ một số tiền lớn như vậy cho đệ tử môn hạ của mình, cũng chỉ có Thục Sơn, phàm là đệ tử hạ sơn, nhất định có một kiện kim tinh pháp y, kinh điển của phong cách không chói lọi thì sẽ chết của họ.
Thủ tọa Tiểu Thạch Phong nhẹ ho một tiếng, trừng mắt nhìn bộ pháp y kim quang lấp lánh đó, nước miếng tuôn rơi. Phải mất bao nhiêu kim tinh mới có thể luyện thành bộ pháp y này a, nếu chia ra một chút ít gia tiến cho kiếm thai… liên tưởng bay xa.
Thủ tọa Hồ Lô Phong: “Hô ực… hô… hô… ực…”
Góc trán Lạc Nại Hà tuôn ra một giọt mồ hôi lớn, này này, các thủ tọa, bình thường thì thôi đi, nhưng ít nhất khi ở trước mặt người ngoài, làm ơn chú ý hình tượng a….
Không dễ dàng gì, thủ tọa Tiểu Thạch Phong cuối cùng tỉnh khỏi cơn ảo tưởng, nhẹ ho một tiếng, nói: “Thế điệt a…”
“Ầm!”
Mới vừa gọi được một tiếng ‘thế điệt’, thì ngay lúc đó, một tiếng nổ kinh thiên đột nhiên truyền tới, toàn bộ thủ tọa điện Minh Nguyệt Phong đều bị chấn động lắc lư, thủ tọa Hồ Lô Phong không biết là ngủ thật hay ngủ giả, trực tiếp ngã lăn ra đất, thủ tọa Minh Nguyệt, Tiểu Thạch lưỡng Phong đứng bật dậy, thần sắc đại biến, Lạc Nại Hà không đứng vững, ngã đụng vào lưng Phong Nguyệt, hai người lăn thành một đống, lăn tới tận góc tường mới dừng lại.
“Ai, ai da, vương bát đản nào đẩy ta…” Thủ tọa Hồ Lô Phong xoa thắt lưng đứng lên, vẻ mặt buồn ngủ mắt lim dim.
“Lão tửu quỷ, mẹ nó đừng giả hồ đồ, xảy ra đại sự rồi. Lần này a…” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong vẻ mặt ngưng trọng, tựa hồ cảm giác khẩu khí của mình không được đúng lắm, lập tức hòa hoãn lại, bày ra vẻ mặt hòa ái vui tươi với Phong Nguyệt, “Thế chất a, ngươi từ xa tới đây, trước tiên cứ nghỉ ngơi vài ngày ở Minh Nguyệt Phong của ta, chuyện trừ ma, đợi trưởng lão của quý phái mang Thông Thiên Giám tới, thì thương nghị sau. Hôm nay trong môn còn chuyện trọng yếu, bổn tọa không thể bồi, liền để Lạc… à Lạc gì đó….”
Lạc Nại Hà được Phong Nguyệt đỡ dậy, đang choáng váng mất phương hướng, đột nhiên nghe thủ tọa Minh Nguyệt Phong nói tới chỗ này, vội gật đầu cong lưng nói tiếp: “Thủ tọa, đệ tử tên Lạc Nại Hà.”
Thủ tọa Minh Nguyệt Phong đỏ mặt, không tiếp lời y, liếc nhìn tu vi của y đã tới Trúc Cơ kỳ, lúc này mới cảm thấy không đúng, nhưng trước mắt không phải lúc suy nghĩ tu vi của phế vật nổi danh tại sao lại tinh tiến nhanh như vậy, thuận miệng nói: “Cứ để y bồi thế chất dạo quanh Minh Nguyệt Phong, an bài chỗ ở, thế chất nếu có yêu cầu gì, đừng ngại nói với y, Minh Nguyệt Phong luôn luôn rất hiếu khách.”
“Thủ tọa khách khí rồi, vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh.” Phong Nguyệt nhẹ cười, cong lưng thi lễ, cung tiễn ba vị thủ tọa.
Mẹ ơi, tên đệ tử Thục Sơn này thật sự là dụ người phạm tội mà, sao có thể có gương mặt với dung mạo này, trời sinh họa thủy mà.
Thủ tọa Minh Nguyệt Phong rùng mình, bất giác thầm chửi tục một câu, cùng thủ tọa Tiểu Thạch Phong và Hồ Lô Phong, gọi ra bổn mệnh phi kiếm, dẫm lên, rồi bay về hướng phát ra tiếng vang kia.
“Này, chúng ta lặng lẽ theo sau, xem thử rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”
Các thủ tọa vừa đi, Phong Nguyệt liền chọt chọt thắt lưng Lạc Nại Hà, liều mạng cổ vũ y.
Lạc Nại Hà liếc mắt trắng, nói: “Các thủ tọa đều ở nơi đó, muốn đi ngươi tự đi, ta không thèm đi tìm chết.”
Miệng tuy nói như vậy, nhưng nói y không cảm thấy hiếu kỳ, vậy thì thật sự là giả, nhịn không được bắt đầu đắn đo, tiếng vang đó tựa hồ từ hướng đông nam truyền tới, mẹ ơi, đó không phải là hướng của kiếm trì sao? Lẽ nào….
Mồ hôi lạnh lại tuôn, lúc này y mới hậu tri hậu giác nhớ ra, trước đó tựa hồ Tô Lạc chính là đi về hướng này.
Cửu tiêu thần nhân, tây thiên phật đà, cầu các ngài phù hộ, tiếng vang này nhất thiết đừng do sư huynh tạo ra, hu hu hu, tiểu tâm can của ta không chịu nổi mấy lần hù dọa dâu, thật sự sẽ chết người đó a.
“Ngươi không đi?”
“Thật sự không đi sao?”
“Thật sự thật sự không đi? Hai, vậy ta đi một mình, khi về đừng hỏi ta thấy cái gì, hỏi ta cũng không thèm nói, gấp chết ngươi.”
Phong Nguyệt đi vài bước lại quay đầu nhìn, thấy Lạc Nại Hà từ đầu tới cuối bất động, liền dứt khoát bỏ lại y.
Ngay lúc này, lại có một âm thanh vang vọng trên bầu trời La Phù Kiếm Môn.
“Cao nhân phương nào, dám mạo phạm La Phù Kiếm Môn của ta!”
Lời vừa thốt ra, một đạo kiếm khí cuồn cuộn như cầu vồng giăng trời, phi thẳng trên bầu trời của La Phù Kiếm Môn, rơi ngay hướng kiếm trì.
Binh!
Lại một tiếng vang, nhưng không biết bên đó rốt cuộc tình huống ra sao.
Mẹ ơi, là, là, là thanh âm của chưởng giáo chân nhân, không phải ông đang diện bích tư quá sao, sao lại đột nhiên đi ra? Lạc Nại Hà toàn thân tuôn mồ hôi lạnh, tên của Tô Lạc không ngừng luẩn quẩn trong đầu y, sau lưng còn theo sát hai chữ ‘gây họa’.
Nếu thật sự là sư huynh, họa này gây thật nặng đó.
“Ai da, sợ ngươi rồi, ta đi, đi còn không được sao… này này này… đợi ta với, ngươi không quen đường, theo sát ta này…”
Rốt cuộc không nhịn nổi, Lạc Nại Hà căm hận đá góc tường, đuổi theo Phong Nguyệt chạy ra khỏi thủ tọa điện. Trên đường, thấy không ít đệ tử đang ngóng về hướng kiếm trì, nhưng rốt cuộc không có mấy ai dám tới góp vui, cầu vòng nối liền do các thủ tọa dẫm phi kiếm xé không bay qua chỉ cần có mắt thì ai cũng có thể nhìn thấy.
Lạc Nại Hà tuy vẫn chưa bay được, nhưng y quen đường quen lối, dẫn Phong Nguyệt tìm đường nhỏ, đông rẽ tây quẹo, khi tới được kiếm trì, vừa đúng lúc nhìn thấy một con đại điểu từ từ bay lên từ trong kiếm trì, lông đuôi năm màu rực rỡ đó, lông mao hỏa hồng, không phải là Tự Phượng đã biến trở về hình dạng trưởng thành thì là ai. Trên lưng Tự Phượng còn đứng một nhân ảnh, tuy cách quá xa không thể nhìn rõ hình dạng, nhưng chỉ đoán thôi cũng có thể đoán ra.
“Xong rồi, lần này chết chắc rồi…”
Y tự vỗ một chưởng lên trán mình, muốn ôm đầu khóc lớn, sư huynh này, lần này huynh gây đại họa rồi.
“Bày kiếm trận.”
Thập Tam Phong thủ tọa đều đã đuổi tới, vây quanh Tự Phượng, kiếm quang phi vũ, chớp mắt một tòa kiếm trận đại vô cực đã buông xuống.
“Yêu nhân phương nào, diệt kiếm trì của ta, còn không mau bó tay chịu trói.” Thủ tọa Cửu Linh Phong hét lên một tiếng, bên trong đại vô cực kiếm trận lập tức kiếm quang đại thịnh, trận thế này, so với ngày đó diệt sát Huyết Ma trên Chiêu Dương đài cũng chẳng kém cạnh gì.
Không nhìn thấy thân ảnh của chưởng giáo chân nhân, có lẽ vừa rồi chưởng giáo chân nhân chỉ xuất thủ phát ra một đạo kiếm khí ngăn cản nhân ảnh đang đứng trên lưng Tự Phượng chạy thoát, còn bản thân ông vẫn không rời khỏi Tư Quá nhai.
“Hừ!”
Nhân ảnh đứng trên lưng Tự Phượng phát ra một tiếng hừ lạnh, đối với đại vô cực kiếm trận của thủ tọa Thập Tam Phong giăng bố tựa hồ khinh thường cực điểm. Con Tự Phượng đó, tựa như vừa nhận được mệnh lệnh, đột nhiên ngẩng cao cần cổ ưu nhã thon dài, hướng thẳng chân trời, phát ra một tiếng Phượng hót vang dội đất trời.
Ong ong ong… tiếng Phượng hót này, kinh thiên động địa, thượng nhập cửu tiêu, hạ lạc hoàng tuyền, trong khuôn viên tám trăm dặm La Phù Kiếm Môn, tất cả sơn phong đều run động, vô số cự thạch lăn từ đỉnh núi xuống, chim chóc lộn nhào, những con chim non còn trong tổ thì run lẩy bẩy, dã thú sợ tới mức bốn chân nằm bệt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Mẹ ơi… nó, nó, nó không phải là tiểu hồng điểu…”
Lạc Nại Hà ngốc lăng, lại tỉ mỉ nhìn con ‘Tự Phượng’ đó, tuy bộ dáng rất giống, nhưng y đã từng nghe qua tiếng hót của tiểu hổng điểu, tuy thanh thoát du dương, cũng có uy lực xuyên kim phá thạch, nhưng tuyệt đối không thanh thế cực đại như tiếng hót vừa rồi của con ‘Tự Phượng’ này, kinh thiên động địa, chấn phục bách thú, uy hiếp vạn cầm.
Lẽ nào… là thần thú hỏa hệ Phượng Hoàng chân chính?
Đúng vậy, nhất định là đúng, không phải thần thú chân chính, sao có khả năng chỉ phát một tiếng hót đã sản sinh ra lực uy hiếp cực đại như vậy.
Đôi cánh của con Phượng Hoàng chuyển động, chỉ là nhẹ nhàng vỗ một cái, một đoàn hỏa quang từ đôi cánh bắn ra, thân Phượng nhanh chóng bay lên, chợt run chợt đảo, chỉ thấy thủ tọa Thập Tam Phong toàn thân đều run rẩy, ngay cả kiếm quang của đại vô cực kiếm trận, cũng theo đó trở nên hỗn loạn vô cùng, đuôi Phượng lại phất lên, quang hỏa giữa không trung tung hoành một mảng, tất cả kiếm quang nháy mắt nổ tung, hóa thành một phiến quang vũ, lát đát là tà rớt xuống.
Thủ tọa Thập Tam