Thời gian này La Phù Kiếm Môn rất náo nhiệt, vì lại đến lúc khai sơn thu đồ, rất nhiều đệ tử ngoại môn bôn ba bên ngoài, đều mang những hài tử có linh căn mà mình tìm thấy về, tham gia tuyển chọn nội môn, nếu hài tử mình mang về may mắn tiến vào nội môn, thì mình sẽ đạt được phần thưởng của La Phù Kiếm Môn, phần thưởng vô cùng phong phú, hai bình dưỡng khí đan, sau khi dùng hết toàn bộ, nếu vận khí tốt chút, nói không chừng có thể tiến vào nội môn, cho nên đệ tử ngoại môn đối với việc tìm kiếm hài tử có linh căn đều không tiếc sức mình, liều mình chính vì có thể có được chút hy vọng tiến vào nội môn.
Trúc Diệp Thanh là một trong những người phụ trách tuyển chọn nội môn lần này, theo thường lệ, La Phù Thập Tam Phong, mỗi Phong đều phải phái ra một đệ tử Trúc Cơ Kỳ tham gia tuyển chọn, nhưng trên thực tế, các Phong đều phái ra đệ tử tinh anh nhất, vì tuyển chọn nội môn, chỉ cần là đệ tử có tư chất tốt, ai cũng đều muốn, lúc đó, sẽ phải trông vào thực lực của đệ tử các Phong, ai tu vi cao nhất, tự nhiên có thể giành được người. Trúc Diệp Thanh vốn không phải là đệ tử mạnh nhất ở Hồ Lô Phong, thực lực của y vốn chỉ có thể xếp vào hàng bình thường, đệ tử mạnh nhất của Hồ Lô Phong, trước đây luôn là Nữ Nhi Hồng, nhưng từ mười ba năm trước, Nữ Nhi Hồng đột nhiên mất hết một thân tu vi, thậm chí ngay cả ký ức cũng mất, địa vị liền hạ xuống vạn trượng, cho dù hắn thiên tư xuất chúng, khổ luyện từ đầu trong mười ba năm, nhưng đến hiện tại, cũng chỉ mới vừa bước vào Trúc Cơ kỳ, không thể tính là xuất chúng nữa.
Mà Trúc Diệp Thanh thì lại bất đồng, từ sau khi lấy được Thanh Liên kiếm quyết thích hợp với bản tính của hắn từ tay Tô Lạc, tu vi của hắn một ngày tiến vạn dặm, cho đến hai năm trước, đã luyện được Thanh Liên kiếm quyết đến cảnh giới ‘thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức’, hắn đã vượt qua rất nhiều đệ tử đồng bối, an an ổn ổn ngồi lên vị trí đệ nhất Trúc Cơ kỳ của Hồ Lô Phong.
“Sư đệ… Trúc Diệp Thanh sư đệ…”
Nữ Nhi Hồng đứng ở khá xa vẫy tay, Trúc Diệp Thanh phụ trách tuyển chọn nội môn, mang hắn tới giúp một tay, người khác chỉ biết sư huynh bọn họ tình cảm tốt, nhưng không biết kỳ thật Trúc Diệp Thanh không yên tâm để Nữ Nhi Hồng một mình, từ sau khi mất đi tu vi và ký ức, tính tình của Nữ Nhi Hồng cũng thay đổi, con người vốn giống như một đóa băng liên cách thế trên núi cao sông dài lãnh đạm tự kiềm chế, đã trở thành rụt rè sợ người lạ, suốt ngày không nói chuyện, khi mở miệng, trong ba câu, nhất định sẽ truy hỏi Tô Lạc đi đâu? Hắn sợ Nữ Nhi Hồng sẽ nhân lúc hắn không để ý mà lén chạy ra khỏi La Phù Kiếm Môn để tìm Tô Lạc.
“Sư huynh, có chuyện gì?”
Trúc Diệp Thanh đi qua, trên mặt mang theo nụ cười mỉm nhàn nhã thong dong, từ sau khi tu luyện Thanh Liên kiếm quyết, khí chất tự tại tiêu diêu của hắn đã càng lúc càng rõ rệt, tựa hồ hắn chỉ cần đứng đó, cho dù không nói không động, cũng sẽ khiến phiền muộn trong lòng người khác dần tiên tan, trở nên thoải mái tự tại.
“Hôm nay có rất nhiều người lên núi.” Trên gương mặt tinh tế của Nữ Nhi Hồng lộ ra biểu tình rụt rè lại tràn đầy hy vọng, “Tô Lạc có ở trong đó không?”
Quả nhiên, ba câu không rời Tô Lạc.
Biểu tình của Trúc Diệp Thanh ản đạm một chút, rồi hồi phục nụ cười, dịu giọng nói: “Huynh rất nhớ hắn sao?”
Nữ Nhi Hồng gật đầu, tiếp đó lại lắc đầu, trong biểu tình mang theo chút nghi hoặc, nghiêng mặt nói: “Ta cũng không biết tại sao, luôn sẽ nhớ tới hắn, hắn là người đầu tiên ta nhìn thấy sau khi mở mắt, nên liền cảm thấy rất thân thiết, hắn không ở đây, lòng ta cứ trống trải, giống như thiếu mất thứ gì. Sư đệ, hắn rốt cuộc đi đâu, tại sao nhiều năm như vậy cũng không trở về?”
“Ta biết… giống như gà con vừa chui khỏi vỏ, sẽ xem người đầu tiên nhìn thấy là phụ mẫu…”
Trúc Diệp Thanh nhìn gương mặt tinh tế hơi nghiêng của Nữ Nhi Hồng, dưới ánh dương chiếu rọi, ánh lên gương mặt trắng như bạch ngọc, đẹp không nói nên lời. Lòng hắn có chút ngứa ngáy, rất muốn vươn tay rờ rẫm.
Nữ Nhi Hồng suy nghĩ một chút, phốc một tiếng cười: “Vậy không phải hắn trở thành gà mẹ sao?”
Nghĩ tới cảnh tượng Tô Lạc luôn truy theo Lạc Nại Hà bức y luyện kiếm, Trúc Diệp Thanh bất giác cũng buồn cười, gật đầu phụ họa: “Đúng a, chính là gà mẹ.”
Nữ Nhi Hồng bị chọc cười, tự đứng đó cười một lúc lâu, mới đột nhiên than: “Tô Lạc tại sao còn không trở về chứ? Ta luôn cảm thấy, tựa hồ hắn sắp trở về rồi, có lẽ trong số những người đang lên núi kia.”
Trúc Diệp Thanh không muốn đánh vỡ hứng thú của hắn, cười nói: “Có lẽ đi, huynh cứ đi theo sau đệ, xem thử hắn có ở trong số người lên núi không.”
Đã mười ba năm không có bất cứ tin tức gì, ngay cả Lạc Nại Hà cũng mất tăm mất tích, chỉ sợ Tô Lạc… không thể trở về nữa.
“Được a được a…” Nữ Nhi Hồng rất cao hứng, lát sau lại rầu rĩ, “Nhưng ta đã không còn nhớ bộ dáng của Tô Lạc nữa.”
Ánh mắt Trúc Diệp Thanh dịu dàng, cuối cùng vẫn nhịn không được sờ lên gương mặt Nữ Nhi Hồng, vuốt đi vẻ rầu rĩ của hắn, nói: “Đừng khẩn trương, đệ nhớ, đến lúc đó đệ sẽ chỉ cho huynh xem.”
“Được, huynh biết mà, sư đệ tốt nhất.” Nữ Nhi Hồng lại cười, vô ưu vô lo.
Tuyển chọn nội môn tiến hành tròn ba ngày, Trúc Diệp Thanh có chút an ủi, lần này hắn vì Hồ Lô Phong giành được bốn, năm thiếu niên tư chất không tồi, Hồ Lô Phong tửu quỷ không ai cần, vì điều này, việc thu đệ tử của Hồ Lô Phong luôn rất khó khăn, rất nhiều thiếu niên tư chất tốt đều không muốn chạy tới Hồ Lô Phong làm tửu quỷ, còn về nữ đệ tử, thì nghĩ cũng đừng nghĩ, từ khi Trúc Diệp Thanh nhập môn tới giờ, hắn không hề thấy qua Hồ Lô Phong chiêu được nữ đệ tử, cho dù là đệ tử ngoại môn vặt vãnh, cũng chỉ toàn nam tính.
Nữ Nhi Hồng rất thất vọng, ba ngày nay hắn ngồi sau lưng Trúc Diệp Thanh, mỗi người lên núi hắn đều nhìn qua, cũng không thấy được thân ảnh Tô Lạc, hắn rầu rĩ ôm gối, vùi đầu vào hai chân.
“Ta muốn đi tìm Tô Lạc.”
Hắn thấp giọng lẩm bẩm vài tiếng, không biết tại sao mình lại có cách nghĩ như vậy, nhưng xung động lại trào lên như thủy triều, trận sau lớn hơn trận trước, dường như hắn có thể cảm giác được, Tô Lạc đang ở gần đây, cách hắn càng lúc càng gần, gần đến mức hắn không kìm được muốn được nhìn thấy thân ảnh Tô Lạc đầu tiên.
Nhân lúc Trúc Diệp Thanh không chú ý, Nữ Nhi Hồng len lén bỏ đi, đợi khi Trúc Diệp Thanh phát hiện, hắn đã đi mất dạng.
“A, sao lại trở về La Phù Kiếm Môn rồi?”
Lúc này, Lạc Nại Hà đang nhìn lên sơn môn to lớn hùng tráng của La Phù Kiếm Môn phát ngốc. Y nghẹn một bụng khí, cả đường chạy theo sau mông Cảnh Dương, trong bất tri bất giác, thế nhưng đã trở về.
“Ta phải đi gặp Phượng Hoàng.”
Tiểu hồng điểu vỗ cánh, đột nhiên đưa ra quyết định bỏ rơi Lạc Nại Hà. Dù sao đã trở lại La Phù Kiếm Môn rồi, sẽ không còn có gì nguy hiểm nữa, nó phải nghỉ ngơi, nó phải tìm Phượng Hoàng đòi nước bọt, nó phải bổ sung nguyên khí, nó phải đòi lại toàn bộ những tổn thất trong mười mấy năm nay.
Lang con kêu ngao ngao trong ngực Lạc Nại Hà, thò đầu thò não, tựa hồ cảm thấy rất hiếu kỳ đối với hoàn cảnh mới này.
“Tiểu lang ngốc, ta mang ngươi đi gặp Phượng Hoàng…”
Tiểu hồng điểu cảm thấy nếu một mình nó đi gặp con Phượng Hoàng đáng ghét đó thì có hơi nguy hiểm chút, nên muốn kéo theo lang con làm trợ thủ, cũng bất kể lang con có thật sự giúp được nó không.
Lạc Nại Hà không để ý tới một điểu một lang, y lúc này đang giơ chân nhưng không bước, ban đầu là do y lén chạy đi, hiện tại trở về La Phù Kiếm Môn, liệu có bị bảy lão đầu nhi bắt tới Ẩn Phong tu luyện nữa không?
Nghĩ tới điểm này, y co rụt cổ, quyết định vẫn không nên trở về, đợi sau khi tìm được sư huynh, y nhất định trở về thỉnh tội với bảy sư phụ, còn thành thành thật thật tu luyện mười năm tám năm.
Quay người đang muốn rời khỏi, đột nhiên cổ tay bị siết, Lạc Nại Hà không tự chủ được bị tha lên núi, nhất thời khẩn trương, gầm lên: “Cảnh Dương, ngươi trở về Tiểu Thạch Phong của ngươi, kéo ta theo làm gì? Ta không muốn trở về.”
Nhưng Cảnh Dương đi trước mặt vẫn không quay đầu, không biết đã uống nhầm dược gì, thế nhưng sống chết kéo y không buông, lôi y đi về phía trước.
“Ta đáp ứng Tô Lạc phải chiếu cố ngươi.” Cảnh Dương buông mắt, mặt không biểu tình, ngữ thanh băng lạnh.
“Nói bậy, sư huynh sẽ không phó thác ta cho ngươi.” Lạc Nại Hà liều mạng giãy dụa, nhưng tay của Cảnh Dương giống như cùm thiết, chặt chẽ bao lấy cổ tay y.
Tu vi không bằng người, Lạc Nại Hà cho dù có tức tới dậm chân cũng vẫn không thể làm gì, bị Cảnh Dương kiên quyết lôi lên núi.
“Được rồi được rồi, ngươi buông tay, ta tự mình đi, đừng lôi lôi kéo kéo, để người khác nhìn thấy, còn cho rằng ta và ngươi có quen hệ gì không thể nói với người khác.”
Cứng không được, Lạc Nại Hà chỉ có thể buông lỏng thái độ, dự tính chỉ cần Cảnh Dương vừa nới lỏng tay, y liền co chân chạy, không tin dựa vào sự quen thuộc của y đối với La Phù Kiếm Môn, còn không cắt đuôi được Cảnh Dương.
Cảnh Dương chậm bước lại, khi Lạc Nại Hà cho rằng hắn muốn nới lỏng tay, hắn lại thu lòng bàn tay lại, dùng lực rất lớn, tựa hồ muốn bóp nát cổ tay Lạc Nại Hà.
“Oa oa… đau đau đau đau… mau buông tay ra…” Lạc Nại Hà kêu thảm.
“Ngươi từng bày tỏ với ta.”
Cảnh Dương từ chữ từng lời, ngữ khí sắc như dao, nửa điểm cũng không để ý tới tiếng kêu thảm của Lạc Nại Hà.
“Nói bậy, không có chuyện đó, ngươi đừng nói láo, cẩn thận sư huynh trở về sẽ đánh nát miệng ngươi.” Lạc Nại Hà giống như mèo dựng lông, nhảy dựng lên.
“Hắn sẽ không trở về.”
Cảnh Dương nghiêng mặt qua, kéo Lạc Nại Hà tiếp tục đi tới.
“Nói bậy nói bậy nói bậy nói bậy…” Lạc Nại Hà tức giận toàn thân run rẩy, “Cảnh Dương, không cho phép ngươi tiếp tục hồ thuyết bát đạo, mau buông ta ra, nếu không ta, ta… ta liền la lên phi lễ.”
Cảnh Dương hừ lạnh một tiếng, bỏ ngoài tai. Phi lễ? Cái này cũng phải có người tin mới được.
“Phi lễ a… cứu mạng a… phi lễ a…”
Lạc Nại Hà quyết tâm, hét lên thật lớn, so da mặt, y không tin còn có ai có thể dày hơn y.
Tay Cảnh Dương hơi run một chút, sau đó nắm càng chặt, có vài đệ tử ngoại môn đang đi lên núi, bị tiếng kêu thu hút, còn chưa kịp lại gần, một cỗ Cụ Phong bao hỏa diệm liền vù một tiếng, đem bọn họ lẫn một tầng cỏ dưới đất cùng nhau bay đi vô ảnh vô tung.
Lạc Nại Hà nhất thời ngốc lăng, thì ra Cụ Phong kiếm ý dùng trên mặt đuổi người, so với dùng với địch nhân, hiệu quả còn tốt hơn.
Đang lúc y phát ngốc, đột nhiên trước mắt đen đi, gương mặt tuấn mỹ đến mức làm người ta hận không thể cắn một phát của Cảnh Dương tiến sát lại, cùng y mắt đối mắt, mũi đối mũi, hơi thở phả vào nhau.
“Còn kêu, ngươi có tin ta thật sự phi lễ ngươi không.”
“Ngươi, ngươi…”
Đại não Lạc Nại Hà co giật, đầu lưỡi líu lại, còn chưa kịp phản ứng gì, đã cảm thấy trên môi nóng lên, sau đó lại đau, y oa một tiếng kêu lớn, dùng hết sức lực bình sinh đẩy Cảnh Dương ra, vội vàng lau miệng, miệng y bị cắn chảy máu.
“Ngươi, ngươi làm cái gì?”
Biểu tình của Cảnh Dương cũng có chút ngạc nhiên, tựa hồ không ngờ được bản thân sẽ làm ra hành vi như vậy, nhưng giây tiếp theo, biểu tình của hắn lại ngưng lạnh như cũ, ngón tay thon dài trắng muốt vuốt lên môi, cứ như đang lau đi thứ gì dơ bẩn, lạnh lùng nói: “Ngươi từng phi lễ ta một lần, lần này coi như đáp trả.”
“Ta, ta lúc nào phi lễ ngươi?” Lạc Nại Hà tựa hồ sắp khóc. Mình bị phi lễ thôi không tính, lại còn bị người ta đổ lỗi.
“Nội môn so tài, Tử Trúc lâm.” Biểu tình của Cảnh Dương càng thêm băng lạnh, chuyện đó hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng, vậy mà bạch si này lại sớm quên mất tiêu.
“A? Di?”
Lạc Nại Hà ngây ra, hồi tưởng nửa ngày, cuối cùng mới nhớ ra, tựa hồ, hình như, có thể từng có chuyện như vậy, nhưng lúc đó y vô ý mà, sau đó còn bị Cảnh Dương truy hơn nửa đêm, xém chút chạy tới đoạn khí.
“Chuyện lâu lắc trước đây, sao ngươi còn nhớ hả?” Y tức giận oa oa kêu lớn, trước đây sao không phát hiện Cảnh Dương này nhỏ nhen như thế, một chút chuyện nhỏ, lại ghi nhớ nhiều năm đến vậy, còn không quên báo thù.
Cảnh Dương lạnh lùng liếc y một cái.
Lạc Nại Hà rụt cổ, lông tơ toàn thân đều bị cái nhìn này làm dựng hết lên. Cảm giác đau đớn trên miệng lại ngắt quãng không ngừng truyền tới, y vừa tức vừa hận, nhưng trong nhất thời không dám tiếp tục chọc tới Cảnh Dương, có trời biết gia hỏa này lại ghi hận bao lâu, y không muốn mười mấy năm sau lại bị báo thù về chuyện gì đó nữa.
“Nhỏ nhen… gan gà… thứ gì đâu… uổng phí gương mặt xinh đẹp… một chút khí chất nam tính cũng không có…”
Y lầm bầm chửi rủa trong bụng, muốn đem toàn bộ lời chửi rủa chửi hết một lần. Nhưng tay thì không còn dám giãy dụa, ngoan ngoãn để Cảnh Dương tha đi.
“Tô Lạc… Tô Lạc…”
Một thanh thấp thoáng vang vọng bên tai, mới đầu còn không rõ, Lạc Nại Hà lại đang chuyên chú thầm chửi Cảnh Dương, không chú ý thấy, nhưng thanh âm dần lớn hơn, y đối với hai chữ ‘Tô Lạc’ này lại đặc biệt mẫn cảm, lập tức lỗ tai dựng thẳng lên, không rảnh chửi Cảnh Dương nữa, tỉ mỉ lắng nghe, quả nhiên đang gọi tên của ‘Tô Lạc’.
“Sư huynh, là sư huynh trở về…”
Y lập tức vui sướng, kéo tay áo Cảnh Dương, vội nói: “Buông ta ra, mau buông ta ra, sư huynh trở về rồi, ta phải đi tìm sư huynh.”
Cảnh Dương dừng bước, chân mày hơi nhăn, trong mắt tựa hồ có chút nghi hoặc, dứt khoát đứng yên, không động đậy nhìn phía trước.
Lạc Nại Hà gấp muốn chết, nhưng chính là không thể giãy khỏi tay Cảnh Dương, may mà y nghe được tiếng gọi đang dần đi tới hướng này, chỉ cần nhẫn nại chút, đợi người gọi ‘Tô Lạc’ đó đi tới.
Không mất bao lâu, từ sơn đạo trước mặt có một bóng người chạy tới, tốc độ rất nhanh, Lạc Nại Hà còn chưa kịp nhìn kỹ mặt hắn, hắn đã lao qua người y, chạy ra xa mười mấy trượng, đột nhiên ‘di’ một tiếng, lại chạy lùi trở về, đứng trước mặt Cảnh Dương, không động đậy thăm dò nhìn, sau đó vẻ mặt vui sướng, bắt lấy tay áo Cảnh Dương, gọi một tiếng: “Tô Lạc, ngươi là Tô Lạc, ngươi cuối cùng cũng trở về, ta đợi ngươi rất lâu rồi.”
Người này chính là Nữ Nhi Hồng, hắn vốn không nhớ rõ bộ dáng của Tô Lạc, nhưng vừa rồi khi đi ngang qua Cảnh Dương, đột nhiên có cảm giác cường liệt, giống hệt cảm giác khi lần đầu tiên hắn mở mắt ra nhìn thấy Tô Lạc.
Là Tô Lạc, đây nhất định chính là Tô Lạc.
Sắc mặt Cảnh Dương hóa đen, giật phắt tay ra, kéo Lạc Nại Hà tiếp tục đi tới.
“Này này, Tô Lạc ngươi đừng đi a…” Nữ Nhi Hồng lại đuổi theo, kéo Cảnh Dương lại.
Lạc Nại Hà chỉ cảm thấy hoang đường vô cùng, đây không phải là Nữ Nhi Hồng sư huynh sao? Y nhớ khi y rời khỏi La Phù Kiếm Môn, Trúc Diệp Thanh đặc biệt chạy tới nói với y chuyện Nữ Nhi Hồng mất đi ký ức và tu vi, nhưng, cho dù mất ký ức, cũng không thể ngay cả người cũng không nhận rõ a, hại y mừng hụt một trận.
“Ngươi nhận lầm người rồi.” Cảnh Dương lạnh lùng nói.
Không biết có phải ảo giác không, Lạc Nại Hà tựa hồ từ trong ngữ khí của hắn nghe ra vị đạo nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi chính là Tô Lạc.” Nữ Nhi Hồng tin tưởng vào trực giác của mình, sẽ không sai.
Thần sắc Cảnh Dương lạnh đi, y sam không gió mà động phát ra tiếng lạt xạt.
Lạc Nại Hà kinh sợ, đây là dự báo Cụ Phong kiếm ý sắp phát động, Cảnh Dương không phải người có tính tình tốt lành gì, vội vàng nói: “Nữ Nhi Hồng sư huynh, huynh thật sự nhận lầm người rồi, hắn là Cảnh Dương, không phải Tô Lạc.”
“Không, hắn là Tô Lạc, ta sẽ không nhận sai.” Nữ Nhi Hồng cố chấp la lớn, trên gương mặt tinh tế mỹ lệ, ẩn hiện nét hồng phẫn nộ, “Tại sao ngươi không thừa nhận ngươi là Tô Lạc? Ngươi rõ ràng chính là Tô Lạc, ta không nhận sai.”
“Vù…”
Phong thanh đột nhiên đại chấn, Lạc Nại Hà bất đắc dĩ che mắt, không nỡ nhìn bộ dáng đáng thương của Nữ Nhi Hồng khi bị Cụ Phong quét đi giống như những đệ tử ngoại môn trước đó.
“Cảnh Dương sư đệ, xin thủ hạ lưu tình.”
Một thanh âm bình tĩnh vô ba đột nhiên vang lên, tiếp theo từ giữa không trung bạo phát ra một tiếng va chạm thật lớn, tựa hồ có hai luồng kiếm ý va đụng vào nhau.
“Di? Hình như là thanh âm của Trúc Diệp Thanh?”
Lạc Nại Hà vội vàng mở mắt ra, chỉ nhìn thấy giữa không trung, một đóa thanh liên thật lớn lặng lẽ nở rộ, Trúc Diệp Thanh nắm tay Nữ Nhi Hồng, song song đứng giữa nhụy liên, cả người và thanh liên đều bị Cụ Phong bao chặt, vô số hỏa diệm được Cụ Phong xung kích vào cánh thanh liên, đã có ba, bốn cánh bị hủy diệt.
“Đều là sư huynh đệ, hà tất phải vậy?”
Lạc Nại Hà vẻ mặt khóc tang, chân mày giật kịch liệt, là Tiểu Huyền trong thức hải đang rục rịch muốn động, chỉ có khi thấy được kiếm ý mỹ vị, gia hỏa bình thường đều rất lười biếng này mới hưng phấn như vậy.
Nghĩ một chút, Lạc Nại Hà cùng nó câu thông, muốn nuốt kiếm ý thì có thể, nhưng nhất định phải cùng nuốt cả Cụ Phong kiếm ý và Thanh Liên kiếm ý, chỉ nuốt một cái thì không được.
Tiểu Huyền không cảm thấy mấy hứng thú với Cụ Phong kiếm ý, vì nó là sương mù, Cụ Phong chính là khắc tinh của nó, nuốt rồi tiêu hóa không được, nhưng, vì Thanh Liên kiếm quyết mỹ vị, nó vẫn đành ủy khuất đáp ứng, không thì khi về nó lại phun Cụ Phong kiếm ý ra là xong.
“Đi đi, Tiểu Huyền.”
Một đoàn vụ khí từ giữa mi tâm Lạc Nại Hà bay ra, đón gió phồng lên, thoáng chốc hóa thành vô số sương mù, bao hết Cụ Phong và Thanh Liên giữa bầu trời.
“Di?”
Sau khi sương mù bao trùm, đột nhiên mất đi lực khống chế với Thanh Liên kiếm quyết, Trúc Diệp Thanh kinh ngạc di một tiếng, bó tay không kịp, dưới chân liền hổng, từ giữa trời rớt xuống, nhìn giống như bị sương mù phun ra, cuống tay cuống chân rớt xuống.
Chân mày Cảnh Dương hơi nhăn, trừng mắt nhìn Lạc Nại Hà một cái, không nói gì, nhưng lại thu lại Cụ Phong kiếm ý.
Cụ Phong đột nhiên tiêu tan, lại đúng ý Tiểu Huyền, nó rất dứt khoát nhào lên Thanh Liên, hai ba phát nuốt sạch láng, sau đó lại co thành một tiểu