Phong ấn!
Rắc!
Phong ấn!
Rắc!
Các Thiên Ma ngoại vực ở đầu kia khe hở dường như biết có tu sĩ đang ngăn cản chúng giáng lâm nhân gian, cũng cố hết sức, hai cỗ lực đạo lấy khe nứt không gian làm ranh giới, triển khai tàn sát liều mạng.
Khi hai cỗ lực đạo này đang đối kháng, Cụ Phong lại cuốn lên một đạo thân ảnh, kèm theo một đạo kiếm quang, xông vào trong khe nứt không gian.
“Cảnh Dương!” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong nhìn thấy rõ ràng, nhân ảnh đó chính là Cảnh Dương, nhất thời đại nộ, gầm lên: “Tiểu tử thúi, còn không nhanh đi ra!”
“Chưởng giáo, thủ tọa, xin toàn lực phong ấn khe nứt không gian, đệ tử ở bên này canh chừng, nhất định không cho nửa con đại Thiên Ma vượt qua lôi trì nửa bước.”
Thanh âm của Cảnh Dương từ khe nứt không gian xa xa truyền lại, tiếp theo đó, là một tiếng rú dài của đại Thiên Ma liều chết xông tới.
Thủ tọa Tiểu Thạch Phong nghẹn lời, chỉ trong một khoảnh khắc, đã tiêu diệt một con đại Thiên Ma, đệ tử môn hạ này của ông quả nhiên thiên tài, tuy tu vi chỉ mới bước vào Kết Đan kỳ, nhưng trình độ lĩnh ngộ Cụ Phong kiếm ý thì đã đạt tới đại thành, chỉ dựa vào điểm này, chỉ sợ tất cả đệ tử Kết Đan kỳ của La Phù Kiếm Môn đều không bằng hắn, cho dù là thủ tọa Thập Tam Phong, cũng chẳng qua hơi lĩnh ngộ được kiếm ý của mình tới trạng thái đại thành mà thôi, nếu không phải tu vi còn kém một đẳng cấp, chỉ dựa vào điểm này, Cảnh Dương đã có tư cách độc lãnh một Phong rồi.
Nghĩ tới đây, thủ tọa Thập Tam Phong đều cảm thấy nặng nề, bị một đệ tử tiểu bối đuổi kịp trình độ lĩnh ngộ kiếm ý, thật sự áp lực rất lớn, người mới thắng người cũ, đặc biệt là thủ tọa Tiểu Thạch Phong, càng cảm thấy như bị núi Thái Sơn đè, ông biết đệ tử này là thiên tài tu luyện, nhưng cũng thiên tài đến mức như yêu nghiệt, kiếm ý a, đặc biệt lại là một trong ba đại kiếm ý khó lĩnh ngộ nhất của La Phù Kiếm Môn, Cảnh Dương mới tu luyện không được bao nhiêu năm, vậy mà đã đạt đến trình độ đại thành, những lão gia hỏa bọn họ lĩnh ngộ mấy trăm năm mới đạt tới trình độ đại thành này không phải trực tiếp nên tìm miếng đậu phụ đập đầu chết sao.
Có Cảnh Dương ở bên kia khe nứt tiêu diệt đại Thiên Ma, chưởng giáo chân nhân và thủ tọa Thập Tam Phong rõ ràng cảm thấy sức mạnh phải đối điện đã giảm đi, nhất thời đại hỉ, chân nguyên nội thể cuồn cuộn như nước lũ, hóa thành từng đạo kiếm quang, kết thành kiếm võng, bao vây chặt chẽ khe nứt.
“Cửu Ngũ kiếm trận, phong!”
Khe nứt cực lớn nhanh chóng thu nhỏ với tốc độ mắt người nhìn thấy được, khi thu tới độ lớn bằng một người, chưởng giáo chân nhân trầm giọng gầm lên: “Cảnh Dương, trong vòng ba hơi thở, đi ra!”
Ba hơi không ra, Cảnh Dương sẽ bị phong ở bên kia khe nứt, không thể ra được nữa.
Nhưng đã qua một hơi, bên trong khe nứt không gian không chút động tĩnh.
“Cảnh Dương, trong hai hơi thở, đi ra!”
Chưởng giáo chân nhân lại trầm giọng gầm lên, khe nứt đó đã lại thu nhỏ đi một phần ba.
“Cảnh Dương, trong một hơi thở, đi ra!”
Lại một hơi qua đi, sắc mặt chưởng giáo chân nhân trầm xuống, trong khe nứt không gian không hề có một chút phản ứng, Cảnh Dương ở trong đó không phải đã bị vô số đại Thiên Ma quấn chặt, thì cũng là do đi vào quá sâu, nên không kịp chạy ra.
“Chưởng giáo! Còn chống đỡ được một hơi.”
Thủ tọa Tiểu Thạch Phong gấp gáp hô lên. Đó là một trong những đệ tử có thiên phú nhất của La Phù Kiếm Môn, không thể bỏ mặc a.
“Không còn thời gian nữa, nếu tiếp tục kéo dài, sẽ có Thiên Ma mạnh hơn xuất hiện.” Chưởng giáo chân nhân than thở một tiếng, sau đó thần sắc nghiêm khắc, gầm lên, “Phong!”
Ầm ầm!
Một tiếng cự vang, khe nứt không gian cực lớn đó trong thoáng chốc bị phong bế, thiên không trong xanh như nước, vài đám mây luẩn quẩn trên đó, không còn dấu vết của khe nứt nữa.
Thủ tọa Tiểu Thạch Phong ngây ngốc nhìn lên trời, vẻ mặc tiếc thương.
“Lão đầu nhi, không cần lo lắng, Cảnh Dương đã là đệ tử tinh anh Kết Đan kỳ, hơn nữa Cụ Phong kiếm ý đã tu luyện đại thành, Thiên Ma bình thường không phải là đối thủ của hắn.” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong an ủi.
Thủ tọa Tiểu Thạch Phong lại không nhận tình, nặng nề hừ một tiếng, nói: “Chiến trường ngoại vực nguy hiểm cỡ nào, đại Thiên Ma ở đó cũng chỉ là đồ cấp thấp thôi, Lục Dục Thiên Ma, Thất Tình Thiên Ma, Mộng Ma, Huyết Ma, Cốt Ma, Ảnh Ma, những Thiên Ma cấp cao này, có loại nào mà hắn có thể đối phó được đâu.”
Đau lòng a, đệ tử xuất sắc như vậy, một mình cầm kiếm tiến vào chiến trường ngoại vực, đó không phải rõ ràng là dùng bánh bao đánh chó sao, có đi không về.
“Ta sẽ thông báo người của liên minh tu chân trước đi cứu trợ.”
Chưởng giáo chân nhân than sâu một hơi, đây cũng là tận nhân tình, đành nghe thiên mệnh vậy, hy vọng Cảnh Dương có thể chống đỡ đến khi tu sĩ cứu trợ đuổi tới.
Thủ tọa Tiểu Thạch Phong nào chịu cam lòng, dậm chân, nói: “Chưởng giáo, xin cho phép bổn tọa đích thân đi tới chiến trường ngoại vực một chuyến.”
Chưởng giáo chân nhân trầm tư.
“Chưởng giáo, bất kể ngài đáp ứng hay không, ta nhất định phải đi.” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong gấp muốn bùng nổ, tính tình nóng nảy lại dâng lên, cũng bất kể chưởng giáo chân nhân có chịu đáp ứng không, lại bắt đầu càm ràm.
Chưởng giáo chân nhân tức không được cười không xong, lại nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, trong môn có vài đệ tử vừa Kết Đan, vừa đúng lúc nên tới chiến trường ngoại vực rèn luyện, nguyên bản thống lĩnh nên do trưởng lão Ẩn Phong, nhưng nếu ngươi đã kiên trì, thì cứ do ngươi thống lĩnh.”
“Đa tạ chưởng giáo.” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong đại hỉ.
“Lão Minh Nguyệt, ngươi cũng đi.” Chưởng giáo chân nhân nghiến răng, “Lão Thạch Đầu tình tính nóng nảy, ngươi trông chừng hắn, đừng để hắn dẫn một đám đệ tử tiến vào tử lộ.”
Thủ tọa Minh Nguyệt Phong than dài một tiếng, sầu mi khổ mặt: “Tại sao lại là ta, năm đó khi ta rèn luyện ở chiến trường ngoại vực, đã để lão Đầu Nhi gài cho đủ khổ rồi, già rồi già rồi, còn phải để cho hắn gài một lần nữa sao.”
Chưởng giáo chân nhân trừng mắt: “Đừng cho là bổn chân nhân không biết, ngươi bị hắn gài còn ít sao? Một cặp lão đầu biếng nhác, thủ tọa những Phong khác nào có ai không bị hai hỗn đàn các ngươi liên thủ gài bẫy.”
Các thủ tọa trong lòng ngứa ngáy, đồng thời tức giận trừng sang, cặp lão đầu này, đều không phải thứ tốt lành gì.
Thủ tọa Minh Nguyệt Phong rụt rè cười, không dám đối diện với thịnh nộ của chúng thủ tọa, nhún vai nhún đầu bỏ đi.
La Phù Kiếm Môn tuy chỉ là kiếm tu môn phái nhị lưu, nhưng môn hạ đệ tử, nhân số cũng có trên mười vạn, đệ tử nội môn cũng có trên vạn người, mỗi năm đều có một, hai người bước vào Kết Đan kỳ, thỉnh thoảng có một năm số đỏ, thì ba người năm người cũng có, theo yêu cầu của tiểu vô cực kiếm trận, trên cơ bản chỉ cần trong Thập Tam Phong, mỗi Phong đều có một đệ tử vừa tiến vào Kết Đan kỳ, La Phù Kiếm Môn sẽ an bài những đệ tử này tiến vào chiến trường ngoại vực rèn luyện.
Chiến đấu ở chiến trường ngoại vực kéo dài lê thê, đệ tử có thể sống sót trở về đều không nhiều, nhưng mỗi một người đều là Kết Đan đi, Kim Đan về, cho nên đối với đệ tử Kết Đan kỳ mà nói, chiến đấu với Thiên Ma ngoại vực, vừa là cuộc chiến sinh tử, cũng là cuộc chiến tiến giới.
Kết Đan và Kim Đan, khác nhau một chữ, nhưng lại là bậc cửa lớn nhất của các tu sĩ, bước vào Kim Đan, trường sinh đã tới, không vào Kim Đan, cuối cùng thành cát bụi.
Cho nên La Phù Kiếm Môn đối với việc này rất coi trọng, năm nay, vừa đúng lúc mỗi Phong đều có đệ tử Trúc Cơ kỳ đột phá, thống kê lại, nhân số đạt tới mười lăm người, không chỉ đạt được yêu cầu tổ hợp một tiểu vô cực kiếm trận, mà còn có người bổ sung.
Thủ tọa Tiểu Thạch Phong thống lĩnh những đệ tử Kết Đan kỳ này, vừa gấp rút lên đường, vừa lầm bà lầm bầm, đau lòng không thôi. Nếu không phải Cảnh Dương đã rơi vào trong khe hở không gian, thì lần này Tiểu Thạch Phong của ông đã có thể có hai đệ tử Kết Đan kỳ rồi, là chuyện rất hãnh diện a.
Nhưng sắc mặt thủ tọa Minh Nguyệt Phong nhìn còn thúi hơn ông, thỉnh thoảng quay đầu nhìn đằng đuôi đội ngũ, sau đó thở dài một hơi, dùng tay che mặt.
Ở đằng đuôi đội ngũ, đệ tử Kết Đan kỳ đang cà rề cà rề không phải là ai khác, mà chính là Lạc Nại Hà.
Thời gian quay ngược lại ba ngày trước.
Trong sơn động Ẩn Phong, một gia hỏa bị bức bế quan nào đó cuối cùng ngao ngao đẩy được tảng đá chặn cửa động, một lộ dương quang chiếu lên người y, chỉ thấy y sam rách nát, tóc tai hỗn loạn, râu lúng phúng, và trong đôi mắt láp lánh lệ quang.
“Ô ô ô ô… cuối cùng cũng ra được… Tiểu Huyền, nhanh giăng huyền cảnh, đừng để bảy lão đầu nhi phát hiện ta đã ra ngoài…”
Một lộ vụ khí từ trong thức hải của y phiêu ra, ngừng ngay cửa động, nhanh chóng hóa thành một tảng đá, chặn lại cửa động.
Lạc Nại Hà quen đường quen lối chạy khỏi Ẩn Phong, theo tu vi tăng tiến, huyền cảnh của Tiểu Huyền cũng càng lúc càng rắn chắc, bảy lão đầu nhi của Ẩn Phong chỉ hơi không chú ý, đã thật sự không biết đệ tử giảo hoạt ranh ma đã chạy khỏi Ẩn Phong.
Sợ bị bắt trở về, Lạc Nại Hà ngay cả Minh Nguyệt Phong cũng không dám trở về, khom lưng một đường muốn chạy ra khỏi La Phù Kiếm Môn, ai biết lúc này thủ tọa Tiểu Thạch Phong đang triệu tập tất cả đệ tử Kết Đan kỳ, kẻ Kết Đan kỳ như y mới vừa đột phá ngay cả tu vi còn chưa ổn định, cũng bị thủ tọa Tiểu Thạch Phong chặn đường.
Bộ dáng hiện tại của Lạc Nại Hà, thủ tọa Tiểu Thạch Phong thật sự nhận không ra, ngăn y lại hỏi: “Ngươi là đệ tử Phong nào?”
“Minh, Minh Nguyệt Phong.”
“Cái gì, Minh Nguyệt Phong! Đáng chết, lão Minh Nguyệt có được vận cẩu thí gì vậy, lần này lại có đến hai đệ tử Kết Đan.”
Thủ tọa Tiểu Thạch Phong dậm chân, mạnh bạo tới mức làm mặt đất của thủ tọa điện bị dậm ra một vết nứt dài ba phân, dọa Lạc Nại Hà ‘oa’ một tiếng, leo lên đỉnh cột trụ không dám xuống.
“Tiểu tử ngươi cầm tinh con chuột sao.”
Thủ tọa Tiểu Thạch Phong bị y chọc tức, rung râu trừng mắt nhìn một lúc, mới tức hừ hừ nói: “Ở lại đây, ba ngày sau xuất phát đến chiến trường ngoại vực.”
“A?”
Lạc Nại Hà kinh ngạc buông lỏng hai tay, từ trên cột trụ nhảy xuống, ôm chân thủ tọa Tiểu Thạch Phong, khóc lóc than vãn: “Thủ tọa, ta không đi… không đi chỗ quỷ đó a… ngài chọn người khác đi… hu hu… sẽ chết a… ta còn chưa sống đủ mà, ta còn chưa tìm được sư huynh, ta… không muốn chết a…”
Thủ tọa Tiểu Thạch Phong bị hành vi buồn nôn của y làm cho da gà toàn thân dựng đứng, một cước đạp y văng ra, gầm lên: “Minh Nguyệt Phong sao lại có loại phế vật lười biếng nhát gan như ngươi.”
Rõ ràng là phế vật như vậy cư nhiên còn Kết Đan, quả thật là không có thiên lý.
“Đúng nha đúng nha, ta là phế vật, thủ tọa ngài cứ coi ta là đồ bỏ đi đi.” Lạc Nại Hà lập tức hùa theo, mặt mũi có là gì, đáng giá mấy khối linh thạch? Nhanh chóng rời khỏi La Phù Kiếm Môn tìm sư huynh mới là quan trọng nhất.
Thủ tọa Tiểu Thạch Phong lại lần nữa bị y chọc tức muốn chết, lười để ý tới gia hỏa này nữa, trực tiếp hướng về Minh Nguyệt Phong gầm lên: “Lão Minh Nguyệt, ngươi lăn ra đây cho ta.”
Thanh âm truyền đến giữa trời, hóa thành một mảnh lôi, ầm ầm lao tới Minh Nguyệt Phong.
“Lão Thạch Đầu, ngươi không lo triệu tập Kết Đan đệ tử, lại phát điên cái gì? Chắc không phải là cái giọng khủng bố của ngươi dọa chạy các đệ tử, mới tìm ta đến giúp thu thập tàn cuộc đi.”
Không mất bao lâu, thủ tọa Minh Nguyệt Phong cưỡi trên phi kiếm mà tới, vừa mở miệng đã tỏ rõ năng lực chọc khóe.
Thủ tọa Tiểu Thạch Phong nặng nề hừ một tiếng, tay vươn ra, tóm Lạc Nại Hà đang muốn chuồn đi về, ném tới trước mặt thủ tọa Minh Nguyệt Phong, không hảo khí nói: “Ngươi có thể a, nhìn xem đệ tử môn hạ của ngươi, sợ chết, vô lại, ta nói nha lão Minh Nguyệt, đệ tử môn hạ của ngươi sao lại noi theo cái đức tính của ngươi?”
“Hu hu, thủ tọa, ta không đi chiến trường ngoại vực, không đi a…” Lạc Nại Hà mới không quản nhiều như vậy, ôm chân thủ tọa Minh Nguyệt Phong tiếp tục kêu gào.
Thủ tọa Minh Nguyệt Phong cúi đầu nhìn, sắc mặt lập tức xanh lè.
“Sao lại là phế vật ngươi? Ngươi ngươi ngươi… ngươi Kết Đan từ bao giờ?”
Thủ tọa Tiểu Thạch Phong không nhận ra Lạc Nại Hà, nhưng thủ tọa Minh Nguyệt Phong sao lại không nhận ra cho được, phế vật này, hóa thành tro ông cũng có thể nhận ra, nếu không phải vì phế vật này, Cảnh Dương cũng không tới mức đại náo Minh Nguyệt Phong, náo tới mức mặt già cũng ông cũng sắp mất hết. Phế vật này mất tích nhiều năm như vậy, vừa xuất hiện, thế nhưng đã Kết Đan, cho dù thủ tọa Minh Nguyệt Phong không biết đã từng gặp bao nhiêu thiên tài tu luyện, cũng chưa từng thấy qua ai tiến bộ nhanh như vậy.
Đây còn là phế vật sao? Nếu đây là phế vật, toàn bộ Minh Nguyệt Phong không có thiên tài nữa.
“Kết Đan? Không có không có không có… thủ tọa ngài nhìn lầm rồi.” Lạc Nại Hà thề thốt phủ nhận, lắc đầu như trống bỏi, lúc này đương nhiên có đánh chết y cũng không thừa nhận, thừa nhận rồi sẽ phải lên chiến trường, không đi, chết cũng không đi.
Thế là thủ tọa Tiểu Thạch Phong vẻ mặt cười lạnh, mà thủ tọa Minh Nguyệt Phong thì mặt chuyển từ xanh sang bầm, bầm sang đen, giơ tay điểm lên huyệt bách hội của Lạc Nại Hà, phong bế chân nguyên toàn thân y, sau đó một cước đá lăn.
“Lão Thạch Đầu, lời của phế vật này đừng để ý, bổn tọa đã phong bế chân nguyên của y, ba ngày sau trực tiếp tha đi, không cần phí lời với y.” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong mặt không biểu tình nói.
Lạc Nại Hà nhất thời nước mắt đầy mặt, muốn lấy công phu khóc la ăn vạ bình thường ra dùng, kết quả mở miệng lại không thể phát ra âm thanh gì, thủ tọa Minh Nguyệt Phong ngay cả thanh âm của y cũng phong luôn.
“Đây là ngươi nói đó, lão Minh Nguyệt, sau này đừng lại bao che, nói bổn tọa ức hiếp đệ tử Minh Nguyệt Phong của ngươi.” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong lập tức vui vẻ.
Thủ tọa Minh Nguyệt Phong nghiến răng, hung hăng nói: “Đệ tử khác, bổn tọa bao che tới cùng, tên này, tùy ngươi giày vò.”
Lạc Nại Hà liều mạng cào tường, thấy qua người thiên vị, nhưng chưa từng thấy thiên vị thế này, hu hu, sư huynh huynh ở nơi nào, nhanh về cứu đệ…
Cứ như vậy, y bị nhốt trong thủ tọa điện Tiểu Thạch Phong đủ ba ngày, quả thật là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, muốn chạy, không có chân nguyên, ngay cả đỉnh Tiểu Thạch Phong y cũng không xuống được, Tiểu Thạch Phong khắp nơi đều là quái thạch rừng rậm, có vài nơi căn bản không thể đi, phải nhảy qua, không có chân nguyên, đừng nói bay, y ngay cả nhảy cũng nhảy không xa.
Ba ngày sau, thủ tọa Minh Nguyệt Phong lại tới, giải phong ấn cho y, tha y đi, Lạc Nại Hà còn muốn giở trò xỏ lá, nhưng vừa thấy thủ tọa Minh Nguyệt Phong lại động động ngón tay, một bộ dáng chuẩn bị phong bế chân nguyên của y lần nữa, lập tức nhận mệnh ngậm miệng, sau đó mặt ủ mày ê đi cuối cùng đội ngũ, con mắt láo liên tứ phía, tùy thời chuẩn bị tìm cơ hội chạy đi.
Đáng tiếc thủ tọa Minh Nguyệt Phong trừng y quá sát, y chỉ có thể thành thành thật thật theo đuôi, điều này khiến Lạc Nại Hà rất ủ rũ, cảm thấy mình thật sự