La Phù

Số Mệnh


trước sau

Số mệnh Bốn mươi năm cái sườn núi này, mỗi khi hè đến đều nở rộ vô số những loài hoa lạ. Nhưng hiện tại, sườn núi cháy đen đó lại mai táng hơn năm cao thủ của núi Chiêu Diêu. Năm xưa, khi núi Chiêu Diêu chiến với môn thiên hạ, đám cao thủ cuối cùng của họ đã bất chấp tất cả tạo ra Thiên Thủy đại pháp mới có thể đẩy lùi kẻ địch xâm nhập. Mỗi một tấc đất ở đây đều tụ ý chí bất khuất của núi Chiêu Diêu.

Thiếu nữ áo lặng nhìn màn tối đen rồi đi tiếp. Đột nhiên nàng dừng lại vì từ làn sương mù cách nàng không xa có một tiểu sa di đầu bước ra. Người tuổi đó chính là Đông Hầu Thanh Bức đã được tái tạo thân thể sau khi bị Kỳ Liên Liên Thành đánh nát.

- Sư muội! Muội định rời khỏi núi Chiêu Diêu?

Đông Hầu Thanh Bức đi ra khỏi làn sương mù nhìn thấy thiếu nữ áo dừng lại liền thở dài. Lão biết sư muội một khi đã định thì chắc chắn khó có thể khiến cho nàng đổi. Nhưng hiện tại, Bắc Minh vương đã hạ lệnh tất cả núi Chiêu Diêu không được phép rời núi, nhúng vào việc giữa Kỳ Liên Liên Thành và Lạc Bắc. Nếu không thì sẽ không còn là núi Chiêu Diêu. Một khi rời khỏi Chiêu Diêu thì sẽ không còn được phép về. Đông Hầu Thanh Bức cũng biết sư muội của mình có một vị khác biệt lòng của Bắc Minh vương. Nhưng hiện tại núi Chiêu Diêu có rất nhiều tất cả đều dựa vào Bắc Minh vương. Đám Bắc Hầu Bạch Lão vẫn sát, nếu Bắc Minh vương mà không công bằng thì chắc chắn họ sẽ đối đầu lại.

Tất nhiên Đông Hầu Thanh Bức không Bắc Hầu Bạch Lão có thể hiếp được Bắc Minh vương nhưng núi Chiêu Diêu cũng không thể mất đi một đám như Bắc hầu. Vì vậy mà núi Chiêu Diêu nhất định phải tuân thủ định. Nếu hôm nàng rời khỏi núi Chiêu Diêu thì thật sự có khả năng không thể về được nữa.

- Nếu ta không đi, núi Chiêu Diêu sẽ không còn là núi Chiêu Diêu nữa.

Thấy sắc mặt lo âu của Đông Hầu Thanh Bức, thiếu nữ áo bình tĩnh lắc đầu rồi hỏi lại Đông Hầu Thanh Bức:

- Trong của núi Chiêu Diêu chúng ta chỉ cần có một nơi toàn để sống thôi sao?

- Muội nói vậy cũng đúng. Nếu Lạc Bắc không có giúp đỡ thì núi Chiêu Diêu sẽ mất đi ý tồn tại. Nhưng ta muốn sư muội thật kỹ. - Đông Hầu Thanh Bức hít một hơi rồi từ từ nói tiếp:

- Mặc dù thực lực của núi Chiêu Diêu chúng ta mạnh hơn bốn mươi năm nhưng bốn mươi năm qua, thực lực của Côn Luân cũng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Mà núi Chiêu Diêu chúng ta cũng đã mất mát quá nhiều.

- Tất cả vì núi Chiêu Diêu.

Thiếu nữ áo nhìn Đông Hầu Thanh Bức:

- Quyết định của sư phụ không hề sai. Rất nhiều của núi Chiêu Diêu không muốn giúp Lạc Bắc. Còn ta ra cũng là vì núi Chiêu Diêu.

- Ta biết không phục được muội. - Đông Hầu Thanh Bức cười khổ rồi lắc đầu, sau đó lên tiếng:

- Có điều Kỳ Liên Liên Thành thật sự là một đối thủ đáng sợ. Hắn lại là cổ hủ, chỉ cần một vấn đề như thế nào sẽ không bao giờ đổi. Thậm chí hắn còn bất chấp để hoàn thành. Mà muội cũng phải nhớ một là không làm, khi đã làm thì phải cẩn thận.

Sau khi dừng một chút, Đông Hầu Thanh Bức lại bổ thêm:

- Cũng vì tính tình như thế cho nên tu vi của hắn tăng lên với một tốc độ Hiện tại có lẽ với tu vi của hắn thì cả sư phụ cũng chưa chắc đã thắng được.

- Ta biết tu vi của mình kém hắn rất nhiều. Nhưng nếu tất cả đều không làm gì thì chẳng lẽ để cho Côn Luân nắm hết sống chết của mọi thế

- Cái này ta cũng hiểu. - Đông Hầu Thanh Bức thở dài:

- Có điều muội hiểu sai ý của Huynh cũng không phải là muội không có cơ hôi, nếu không thì cũng không định cho muội đi.

Thiếu nữ áo hơi bởi nàng không Đông Hầu Thanh Bức lại nói như vậy.

- Nếu muội biết được Lạc Bắc đang ở đâu thì phải dốc hết sức mà đó ra - Đông Hầu Thanh Bức nói tiếp.

Thiếu nữ áo lên tiếng hỏi:

- Tại sao?

- Ta đoán sư phục cũng chưa hẳn không ra mà muốn sát Lạc Bắc sẽ như thế nào, hoặc muốn có bao nhiêu sẽ vì La Phù, vì Nguyên Thiên Y mà đối đầu với Kỳ Liên Liên Thành. Người muốn những này sẽ tập hợp được bao nhiêu lực lượng. Nếu như cục diện bất lợi thì núi Chiêu Diêu chúng ta có cố cũng chỉ phí sức mà không đổi được kết quả. - Đông Hầu Thanh Bức nhìn vùng đất cháy đen rồi đột nhiên cười nói:

- Một khi đó ra sẽ có nhiều xuất hiện. Ta có cảm giác một thế lực như La Phù một khi đối diện với sự sống còn chắc chắn sẽ thể hiện một thứ lực lượng mà chúng ta không thể nào tưởng tượng được. - Đông Hầu Thanh Bức dừng một chút rồi nói

- Hơn nữa...cũng vì Lạc Bắc. Ta biết muôi chỉ vì hắn chứ không phải vì cái thân phận đệ tử của La Phù mà đi giúp hắn. Ta tưởng chắc chắn sẽ có giống như muội.

- Đa tạ sư


Thiếu nữ áo thi lễ một cái với Đông hầu Thanh Bức.

- Đi thôi.

Đông hầu Thanh Bức

- Ta muốn đi với muội ra

Mặc dù không giống như nhưng Đông hầu Thanh Bức có một sự tưởng đối với Lạc Bắc và La Phù. Nhưng Đông hầu Thanh Bức cũng hiểu rõ cảm giác của mình về sự mạnh mẽ của Kỳ Liên Liên Thành.

Mặc dù Yêu tộc bọn họ có tuổi thọ rất dài không như nhưng mười năm qua, Đông hầu Thanh Bức đã với việc rất nhiều bên mình đã biến mất.

Có lẽ lão đi với nàng một đoạn đường để sau này chẳng không có cơ hội gặp lại.

Nhưng Đông hầu Thanh Bức lại không biết giằng giữa thiếu nữ áo và Lạc Bắc còn có một cái số mệnh níu kéo.

Thiếu nữ áo muốn đi với Lạc Bắc cũng là để khiêu chiến cái số mệnh kia.

.........

- Con mụ điên...

Trong lầu nhỏ, mặc dù khuôn mặt đỏ hồng nhưng Minh Nhược lại như đang nhoẻn cười.

Trong nháy mắt khi Độc Long tôn giả bị nàng đánh chết, vào lúc hai luồng lực lượng vô thượng nát, Độc Long tôn giả cũng có thể cảm nhận được của nàng mà đồng thời nàng cũng cảm nhận được một chút của lão.

Minh Nhược từ của lão biết được tức Lạc Bắc là nhân của La Phù đã ra vì vậy mà Minh Nhược mới biết Kỳ Liên Liên Thành sẽ chóng tới đây.

Tuy nhiên Minh Nhược dường như cũng không tới Kỳ Liên Liên Thành mà bởi vì cảm nhận được khi chết Độc Long tôn giả chửi mình là mụ điên mà buồn cười.

Hiện tại, tất cả mọi Từ Hàng Tĩnh Trai đều đã biết sức sống của Minh Nhược đang chóng biến mất. Nhưng bên lầu nhỏ, Lạc Bắc và Minh Nhược ra lại không còn một ai khác.

Bởi vì Minh Nhược không muốn cho mọi ở mặt mình với một sự đau thương.

Là thì ai mà chẳng phải chết. Cho dù tu đạo có tu vi cao tới đâu thì cũng là Ngàn năm có biết bao nhiêu tu đạo với tu vi cực cao nhưng có nào có thể sống tới bây giờ?

Chưa nói Minh Nhược còn có rất nhiều phải làm.

- Thì ra Nam Ly Việt muốn có được viên Huyết Xá Lợi. - Minh Nhược đang cười vì câu mắng của Độc Long tôn giả lại nhìn Lạc Bắc:

- Viên Huyết xá lợi của Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta ở pháp Thanh Lư. Vân Viện biết chỗ của nó. Nếu muốn sử dụng thì bảo Vân Viện đi lấy nó cho

Lạc Bắc cảm thấy buồn bã nhiên hắn rất chăm chú. Bởi vì hắn biết hiện tại Minh Nhược nói tới gì cũng đều hết sức đối với Từ Hàng Tĩnh Trai.

- Có điều Nam Ly Việt thật đơn giản.

Minh Nhược dường như hơi mệt, khẽ nhắm mắt lại:

- Cho dù với tu vi của ta cũng rất khó hóa được một viên Huyết Xá lợi mà không bị ma khí xâm nhập.

- Cho dù với tu vi của cũng không thể hóa được hoàn toàn một viên Huyết xá lợi? - Lạc Bắc nhìn Minh Nhược.

- Nếu như có thể thì ta chẳng hóa nó từ lâu rồi sao? - Minh Nhược giả vờ giận dữ, mắt nhìn Lạc Bắc:

- Nhưng chỉ có Huống Vô Tâm mới có thể hóa được một viên Huyết Xá Lợi đầy đủ để có được một môn công pháp của U Minh ma. Mặc dù này Huống Vô Tâm phải tới sau khi hóa Huyết Xá Lợi mới biết nhưng Nga Mi và Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta đã biết được từ bốn năm

- Với tu vi của mà cũng không thể hóa vậy Huống Vô Tâm... - Lạc Bắc đột nhiên tới một cái khả năng mà hít một hơi.

- Bốn năm Nga Mi và Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta đã phát hiện gần như tất cả lực lượng chân đều có thể sử dụng công pháp của U Minh ma. Tuy nhiên công pháp của y lại nằm Huyết Xá Lợi, nên muốn có được công pháp đó thì tiên phải hóa ma khí. Chỉ cần hóa được một viên Huyết Xá lợi, khi chân và ma khí của nó ra toàn bộ thì mới có thể nắm được thứ công pháp kia. Dù sao, ta tự lượng với tu vi của mình, một khi dẫn nhiều ma khí vào có lẽ cũng phải chịu ảnh hưởng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện