Cảm giác đau khổ nhất là gì? Không phải là không có được mà là có được rồi nhưng lại mất đi. Lâm An Vũ bây giờ không còn biết thế nào là đau khổ nữa, anh chỉ nhìn thấy một mảng màu rực rỡ trước mắt cứ dần dần tan biến, để lại đó là một màn đêm lạnh lẽo vô cùng. Không có Bội Vy, anh còn sống để làm gì nữa? Một khi tình yêu khắc vào xương tủy, cũng là lúc con người mất đi lý trí. Lâm An Vũ bây giờ đúng thật là mất trí rồi, anh hận cả thế giới, Bội Vy của anh, con của anh...
Nhìn thấy hai kẻ đắc ý nhà họ Mạc, một ngọn lửa bùng lên trong lòng Lâm An Vũ. Anh nhất định phải khiến chúng đau đớn đến chết, tế bái cho linh hồn của vợ con mình! Đôi mắt ngập vẻ khát máu dữ tợn, làm cho khuôn mặt Lâm An Vũ âm u đến cùng cực.
Lâm An Vũ nhìn Mạc Từ Hoa và Mạc Dung, giọng nói như đến từ địa ngục:
"Các người...."
"Các người... nếu muốn chết như vậy, hà cớ gì phải bày ra trò này! Tôi sẽ thành toàn cho!"
Nói rồi anh gọi Tiểu Thiên_một vệ sĩ trong đám thuộc hạ lại gần, cầm lấy con dao gỉ sét trong đám cháy đưa cho anh ta:
"Cầm lấy"
Tiểu Thiên tiến đến, xẻo từng lớp thịt trên cánh tay của Mạc Từ Hoa, hắn đau đớn hét lên. Tiếp đó Tiểu Thiên dùng con dao găm trong lòng ngực thiến đi thứ của quý của hắn! Mạc Từ Hoa gào thét trong đau đớn, rồi ngất lịm đi. Cho mày hết làm đàn ông luôn, dám đụng vào chị đẹp của lão đại~
Lâm An Vũ không đích thân ra tay vì anh cảm thấy bọn chúng đều là một lũ bẩn thỉu. Anh không muốn chạm vào bất cứ thứ gì liên quan đến bọn chúng, cảm giác kinh tởm cứ bám lấy Lâm An Vũ mỗi khi nhìn thấy hai anh em nhà này, anh còn phải dùng đôi tay này để đi tìm vợ mình nữa. Anh vẫn luôn hy vọng là cô còn sống!
Mạc Dung thấy mình hết đường sống thì cố gắng giảm bớt sự tồn tại của
bản thân, cô ta thấy anh trai bị như vậy cũng không dám phản kháng nửa lời. Nhưng Lâm An Vũ đã nói rồi, anh sẽ không tha cho bất cứ ai nhà họ Mạc. Anh tiến đến cạnh Mạc Dung, mỗi bước chân đều lạnh lẽo như ma quỷ, Mạc Dung cảm thấy trời đất sụp đổ. Cô ta vội chạy đến quỳ dưới chân Lâm An Vũ:
"An Vũ, anh tha cho em. Em không ngờ mọi thứ lại như vậy, An Vũ..."
Lâm An Vũ cúi xuống nhìn cô ta, ánh mắt chán ghét như nhìn một thứ rác rưởi. Mạc Dung bây giờ thảm hại khôn tả, đôi mắt ướt át cầu xin sự thương hại của anh. Nhưng càng nhìn Mạc Dung, Lâm An Vũ lại càng cảm thấy giận dữ. Tại sao? Tại sao cô ta còn sống còn vợ con anh lại phải chết? Tại sao những kẻ này không đi chết đi? Tại sao?...
Lâm An Vũ chán ghét đá bay cô ta, Mạc Dung đau đớn rên rỉ. Anh nói với thuộc hạ:
"Đem cô ta đi, nhốt cô ta ở trại tâm thần nặng nhất trong thành phố. Canh giữ cẩn thận. Còn nữa, nhốt chung với bệnh nhân hạng một!"
Một đao giết ả đúng là quá dễ dàng, Lâm An Vũ muốn ả phải sống trong tháng ngày sống không bằng chết. Tốt nhất là tự dày vò mà điên loạn luôn đi!
Kết quả điều tra cho thấy, vụ cháy xảy ra là do một lượng nhỏ chất chlorine trifluoride (ClF3) gặp nước và bùng cháy tại căn nhà đó. Lâm An Vũ cho người giám định hai cái xác. Kết quả thu được, tất cả đều là đàn ông.
Lâm An Vũ thở phào nhẹ nhõm, vì ít ra vợ mình vẫn chưa chết. Nhưng, bể người mênh mông rộng lớn anh biết tìm cô ở nơi đâu....?
-Chưa bao giờ Lâm An Vũ hoảng sợ như lúc này, Bội Vy cô có biết không?
-------------------------------------------------------------------
(Còn gì là nữ 9 của tui TvT)