Lúc Khổng Hi Nhan tỉnh lại đã là chạng vạng, chân trời tối đen, ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét thê lương, người nghe trong lòng có vài phần thương cảm, Trì Vãn Chiếu vẫn đang ngủ say, cô từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu vén chăn lên xuống giường.
Chờ khi cô thay quần áo xuống lầu liền nhìn thấy Trì Huyên đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, thoạt nhìn vừa mới tỉnh giấc, chỉ là đôi mắt sưng húp, cơ thể còn đang run rẩy.
Khổng Hi Nhan đi tới đứng bên cạnh gọi:
"Tiểu Huyên?"
Trì Huyên ngẩng đầu nhìn Khổng Hi Nhan, hai mắt đẫm lệ mông lung, chóp mũi đỏ bừng, cô nghẹn ngào nói:
"Chị... chị dâu."
Khổng Hi Nhan ngồi xuống bên cạnh Trì Huyên hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Trì Huyên cúi đầu dùng khăn giấy lau mặt:
"Không sao, em nằm mơ."
Cô dừng lại một chút.
"Một cơn ác mộng."
Khổng Hi Nhan vỗ vỗ bả vai Trì Huyên trong mắt đầy thấu hiểu.
Tám mươi phần trăm cơn ác mộng này có liên quan đến Trì Trác.
Mặc dù không phải là bác sĩ nhưng cô có thể nhìn ra Trì Trác không còn nhiều thời gian nữa.
Trì Huyên qua loa lau mặt rồi quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan:
"Chị dâu đã quen chưa?"
Khổng Hi Nhan mỉm cười:
"Cũng đã quen."
Trì Huyên:
"Nhà chúng ta..."
Khổng Hi Nhan ngắt lời cô:
"Chị hiểu."
Trên mặt Trì Huyên vẫn mang theo nước mắt, khẽ cười rồi trầm mặc một lúc.
Không bao lâu nhà bếp truyền đến tiếng động, Trì Huyên cũng đứng dậy nói:
"Chị dâu ngồi đi, em đi xuống bếp rồi quay lại."
Khổng Hi Nhan nhìn bóng lưng Trì Huyên:
"Ừ."
Lúc này Trì Huyên mới chậm rãi bước vào nhà bếp, chỉ một lát sau bên trong truyền đến tiếng trò chuyện.
"Hết rồi sao?"
"Sao mọi người không mua?"
"Ngày mai?"
"Quên đi, tự tôi đi mua."
Khổng Hi Nhan đứng ở ngoài nhà bếp nhìn thấy Trì Huyên đi ra liền hỏi:
"Sao vậy?"
Trì Huyên ngẩng đầu:
"Không sao, em muốn ra ngoài mua ít đồ."
Khổng Hi Nhan nhìn sắc trời bên ngoài lại nhìn Trì Huyên, lo lắng nói:
"Chị đưa em đi."
Trì Huyên vội vàng từ chối:
"Không cần đâu, siêu thị ở gần đây, em sẽ sớm trở lại."
Khổng Hi Nhan nắm lấy tay Trì Huyên:
"Chị đi với em."
Giọng của Khổng Hi Nhan rất kiên định, không cho phép từ chối.
Trì Huyên ngẩng đầu nhìn cô:
"Dạ."
Trì Huyên nói xong liền lên lầu thay quần áo, hai người nhanh chóng ra cửa.
Bởi vì siêu thị ở gần khu nhà, Trì Huyên cũng không để cho tài xế đưa hai người đi, mà là cùng Khổng Hi Nhan đi đến.
Buổi tối thời tiết còn lạnh hơn ban ngày, gió lạnh thổi lên mặt cảm giác đau thấu xương, Trì Huyên dường như không cảm thấy gì, không đội nón và khẩu trang sắc mặt như thường bước đi, Khổng Hi Nhan nhìn vẻ mặt lặng người của Trì Huyên có chút đau lòng.
Đi tới nửa đường Khổng Hi Nhan cầm nón của mình đội lên đầu Trì Huyên, Trì Huyên sửng sốt sau đó gọi:
"Chị dâu..."
Khổng Hi Nhan mỉm cười:
"Đi nhanh đi."
Cô kéo nón của áo lông đội lên , gió quá lớn, chỉ có thể che gáy. Trong lòng Trì Huyên chậm rãi ấm lên, lôi kéo Khổng Hi Nhan nhanh chóng đến siêu thị.
Sau khi vào siêu thị Trì Huyên đi chọn không ít nguyên liệu tươi ngon nấu ăn, Khổng Hi Nhan nhìn thấy Trì Huyên như vậy, cô nhíu mày nói:
"Nấu cơm tối?"
Trì Huyên lắc đầu:
"Đây đều là đồ ba em thích, em không muốn trước khi ba rời đi không được tự mình ăn món mình thích."
Khổng Hi Nhan nhìn Trì Huyên, cô trầm mặc một lúc.
Trì Huyên cảm giác được tầm mắt của Khổng Hi Nhan nên ngước mắt lên hỏi:
"Sao vậy, Chị dâu?"
Khổng Hi Nhan:
"Không có gì, chị cảm thấy em đã thay đổi."
Trì Huyên nghe ra ý ngầm của cô chị dâu này, cô cũng chỉ mím môi cười cười, không tiếp lời.
Sau đó hai người cũng chọn vài thứ, lúc đi ngang qua khu ăn thịt Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm xương sườn, Trì Huyên đi tới kéo cô:
"Chị dâu, xong chưa?"
Khổng Hi Nhan chọn ít xương sườn mang về, cô quay đầu giải thích với Trì Huyên:
"Không phải chị em thích ăn canh sườn sao, buổi tối chị nấu một ít cho chị ấy ăn."
Trì Huyên nghe xong lời của cô sửng sốt: "Chị em thích ăn canh sườn?" Sau đó lắc đầu: "Không thể nào, chị của em ghét nhất ăn canh, em nhớ trước đây mẹ nấu canh cho tụi em, chị ấy sẽ len lén bưng cho em hoặc đổ đi."
"Chị ấy nói, ăn canh giống như uống thuốc, chị ấy không thể chịu được."
"Chị dâu, có phải nhớ lầm không."
Trì Huyên nghiêng đầu hỏi, Khổng Hi Nhan lâm vào trầm mặc, cô đột nhiên nghĩ đến lời Chu Sinh.
Anh ta nói, Trì tổng rất thích món cay.
Nhưng cô đã sống với Trì Vãn Chiếu lâu như vậy, ở nhà đều nấu món thanh đạm, thậm chí mỗi đem còn nấu canh.
Chẳng lẽ chị ấy...
Khổng Hi Nhan cụp mắt, Trì Huyên ở bên cạnh nói xong thấy Khổng Hi Nhan không nói lời nào liền kéo cổ tay Khổng Hi Nhan:
"Chị dâu?"
"Chúng ta về nha?"
Khổng Hi Nhan hoàn hồn:
"Ừm."
Khi hai người về đến nhà Trì Vãn Chiếu đã xuống lầu, cô đang ngồi trên sô pha trầm tư, nghe thấy động tĩnh ở phía vội vàng quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Trì Huyên cùng Khổng Hi Nhan xách túi trở về.
"Sao đi ra ngoài?"
Trì Vãn Chiếu nhíu mày đi tới bên cạnh hai người, nhìn thấy Khổng Hi Nhan không đội nón chân mày càng nhíu chặt.
Trì Huyên ngẩng đầu miễn cưỡng lộ ra nụ cười:
"Em đi mua chút đồ."
Cô nói giơ túi trong tay lên, Trì Vãn Chiếu còn muốn nói nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trì Huyên liền nhịn lại, chỉ nói:
"Lần sau đi ra ngoài mặc nhiều quần áo hơn."
Trì Huyên dạ một tiếng rồi lấy nón trên đầu đưa cho Khổng Hi Nhan:
"Cám ơn chị dâu."
Khổng Hi Nhan vừa đưa tay ra nhận đã nhìn thấy Trì Vãn Chiếu cầm lấy, sau đó trên đầu ấm áp, Trì Vãn Chiếu thay cô đội nón. Khổng Hi Nhan nhìn Trì Vãn Chiếu nói:
"Chúng ta tâm sự được không?"
Trì Vãn Chiếu cụp mắt:
"Được."
Trì Huyên thấy vậy, vội vàng một mình lẻn vào nhà bếp.
Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu lên căn phòng lầu hai, sau khi cô bước vào cửa thì ngồi xuống, nói:
"Hôm nay em nghe Tiểu Huyên nói chút chuyện."
Sự căng thẳng hiện trên khuôn mặt của Trì Vãn Chiếu:
"Chuyện gì?"
Khổng Hi Nhan ngồi trên ghế sofa nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Em ấy nói với em rằng chị chưa bao giờ thích canh, đặc biệt là ghét mùi của canh sườn."
Sắc mặt Trì Vãn Chiếu có chút mất tự nhiên:
"Bây giờ thích."
Khổng Hi Nhan tiếp tục nói:
"Em nhớ lúc trước Chu Sinh cũng nói với em, chị rất thích ăn cay."
Ít nhất là có thể ăn được.
Lần đó các cô ăn lẩu, trong gia vị của Trì Vãn Chiếu tăng thêm vị cay, Trì Vãn Chiếu mặt không đổi sắc ăn xong, lúc ấy cô còn cảm thấy nghi ngờ.
Bây giờ trong lòng mơ hồ có đáp án.
"Có phải bởi vì em?"
"Bởi vì dạ dày của em không tốt, vì vậy chị luôn chiều theo em?"
"Trì tổng..."
Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu ngắt lời cô:
"Tiểu Vãn."
"Gọi chị là Tiểu Vãn."
Khổng Hi Nhan bị người kia ngắt lời, há miệng gọi:
"Được rồi, Tiểu Vãn."
Sắc mặt Trì Vãn Chiếu thả lỏng không ít, cô liếc mắt nhìn Khổng Hi Nhan gật đầu nói:
"Đúng vậy, quả thật bởi vì dạ dày của em không tốt, bất quá chị không cho rằng chị chiếu theo em."
"Chị rất thích hiện tại."
Khổng Hi Nhan tức giận trừng người kia:
"Không thể được!"
Trì Vãn Chiếu mím môi:
"Tại sao không thể, chị rất hài lòng với hiện tại."
"Chị!"
Vốn dĩ trên đường trở về Khổng Hi Nhan đã