Tang sự của Trì Trác là do Trì Nhất Phàm tổ chức, Trì Vãn Chiếu hai ngày không trở về, chắc là giúp đỡ xử lý hậu sự.
Trì Huyên từ sau khi tỉnh lại tâm tình liền ổn định hơn rất nhiều, Tạ Đan lo lắng con gái nên hai ngày nay ở nhà cùng con, Khổng Hi Nhan không giúp được gì cho tang sự của Trì Trác, cũng chỉ có thể ở lại trong nhà cùng Trì Huyên.
Trong thời gian đó, cô gọi cho Vương Hải Ninh.
Vương Hải Ninh vẫn như bình thường, giọng nói chuyện phiếm với cô cũng không thay đổi, Khổng Hi Nhan cũng hỏi cô đến A quốc là vì chuyện gì, Vương Hải Ninh không nói, nhưng Khổng Hi Nhan mơ hồ đoán được một chút.
Ba ngày sau.
Hậu sự của Trì Trác đã xử lý gần xong, Trì Vãn Chiếu phái Chu Sinh tới đón các cô đến nghĩa trang, Khổng Hi Nhan thay áo gió màu đen xuống lầu liền thấy Trì Huyên cùng Tạ Đan đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở phòng khách.
Trì Huyên nhìn thấy cô xuống lầu, gọi:
"Chị dâu."
Khổng Hi Nhan quan sát sắc mặt của Trì Huyên:
"Em ổn chứ?"
Trì Huyên gật đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước:
"Em không sao."
Tạ Đa nắm lấy tay hai người, nói:
"Đi thôi, mọi người vẫn đang chờ chúng ta."
Khổng Hi Nhan ra cửa nhìn thấy Chu Sinh đứng bên cạnh xe, anh ta đã mở cửa xe.
Sau đó ba người lên xe.
Bầu không khí trong xe rất áp lực, Trì Huyên không nói gì trước sau đều nhìn ra ngoài cửa sổ, Tạ Đan nắm tay Trì Huyên, đôi mắt sưng đỏ, hiển nhiên mấy ngày nay đã khóc không ít.
Trong chiếc xe này, tình cảm với Trì Trác lãnh đạm nhất chính chính là Khổng Hi Nhan, bởi vì hai người chỉ gặp mặt hai lần.
Nhưng trong lòng cô cũng phiền muộn không hề dễ chịu, dáng vẻ Trì Trác nằm trên giường bệnh luôn khiến cô nghĩ đến ba mình, cũng chính là dáng vẻ đó.
Chiếc xe nhanh chóng đến nghĩa trang.
Lúc Khổng Hi Nhan xuống xe nhìn thấy Trì Vãn Chiếu, ba ngày nay cô ấy luôn vội vàng tới luôn, có đôi khi cô ngủ say mới trở về, trời chưa sáng đã rời đi, mỗi đêm cô muốn cùng cô ấy nói đôi câu nhưng nhìn sắc mặt mệt mỏi kia cô chỉ có thể đau lòng ôm lấy cô ấy.
Muốn an ủi đều không thể thốt nên lời.
Lúc này, lời nói ngược lại chỉ là vô nghĩa.
Trì Vãn Chiếu liếc mắt nhìn về bên này, nhìn thấy Khổng Hi Nhan liền đi tới, lúc đến trước mặt cô thản nhiên nói:
"Tới rồi."
Khổng Hi Nhan gật đầu đứng bên cạnh Trì Vãn Chiếu, ngước mắt nhìn về nơi khác.
Thế lực của Trì gia ở A quốc cũng không nhỏ, cho nên người tới tiễn biệt cũng rất nhiều, bạn cũ, bạn làm ăn, còn có vài chính khách, Khổng Hi Nhan chỉ nhìn liền thu hồi ánh mắt, Trì Vãn Chiếu đứng bên cạnh cô đang nói chuyện với Tạ Đan, cô ấy chỉ mặc chiếc áo sơ mi bên ngoài khoác chiếc áo gió màu đen mỏng manh, gió thổi vạt áo bay lên phần phật.
Khổng Hi Nhan thấy Trì Huyên và Tạ Đan sau đó đi vào bên trong, cô hỏi:
"Có lạnh không?"
Trì Vãn Chiếu quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan, mặt mày dịu xuống:
"Không lạnh."
Khổng Hi Nhan nghe vậy chỉ có thể đau lòng nắm lấy tay cô ấy, không lâu sau Chu Sinh ôm hoa cúc đi tới, đưa cho Khổng Hi Nhan.
Trì Vãn Chiếu giúp cô nhận lấy hoa, nói:
"Đi thôi."
Khổng Hi Nhan đi theo phía sau Trì Vãn Chiếu đến trước bia mộ của Trì Trác.
Người đàn ông trên tấm ảnh chụp trên bia mộ cùng người đàn ông nằm trên giường bệnh không hề giống nhau, ông ấy không có gầy trơ xương, không có sự già nua*, càng không thấy chút bệnh trạng nào.
*Một gốc bên sông lần lượt nở/Dục người hôm sớm tóc thành tơ (Nguồn: Thơ Đỗ Phủ, NXB Văn hoá thông tin, 1996)
Người đàn ông trên tấm ảnh rất trẻ, ngũ quan tuấn tú, gương mặt mang theo nụ cười, mặt mày chất chứa vẻ ấm áp, có vài phần tương tự Trì Nhất Phàm.
Khổng Hi Nhan đặt hoa lên trên bia mộ, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.
Chuyện người đàn ông này làm quả thật làm tổn thương hai gia đình, nhưng sự việc trên đời cũng không phải một câu đúng sai là có thể nói rõ ràng.
Cô cụp mắt xuống.
Trì Vãn Chiếu thấy Khổng Hi Nhan đã đặt hoa xuống, cô kéo tay Khổng Hi Nhan đứng ở một bên, thỉnh thoảng có người đưa hoa tới, sắc mặt mọi người đều trầm lặng.
Không bao lâu, trời lại bắt đầu có tuyết rơi cũng không lớn, vừa rơi lên mặt liền tan ra, Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn Trì Huyên, thấy trên mặt Trì Huyên có vệt nước, không biết là nước của bông tuyết tan chảy hay là nước mắt.
Người đến nói lời tạm biệt khá nhiều, thời gian cũng dài hơn một chút, Trì Vãn Chiếu lo lắng sức khỏe của Tạ Đan, cô hỏi bà có muốn trở về trước hay không, Tạ Đan lắc đầu thở dài:
"Để mẹ ở cùng ông ấy đoạn đường cuối cùng."
Trì Vãn Chiếu thấy bà kiên định như vậy cũng không khuyên bà nữa.
Cả buổi sáng họ đều đứng ở trong nghĩa trang, người đến người đi vô số, đến giữa trưa tuyết dần dần lớn, cũng không có mấy người, Trì Nhất Phàm đi tới bảo Trì Vãn Chiếu dẫn theo Tạ Đan và mọi người trở về trước, Tạ Đan nhìn thật kỹ người đàn ông trong tấm ảnh trên bia mộ lần cuối, sau đó nói.
"Đi thôi."
Bà cất bước rời đi.
Trì Huyên ở phía sau cũng theo sát, Trì Vãn Chiếu ngẩng đầu nói với Trì Nhất Phàm đôi câu, Trì Nhất Phàm gật đầu, sắc mặt trầm lặng.
Hai người trao đổi vài phút, Trì Nhất Phàm thấy Khổng Hi Nhan còn đứng yên chờ Trì Vãn Chiếu, anh khoát tay:
"Tụi em đi trước đi, chuyện còn lại về nhà rồi nói sau."
Trì Vãn Chiếu ừm một tiếng quay đầu rời đi.
Khổng Hi Nhan đứng cách đó không xa chờ cô, gió lạnh thổi lên quần áo của Trì Vãn Chiếu khiến nó phồng lên. Trì Vãn Chiếu đi rất nhanh, chưa tới mấy bước đã đứng trước mặt Khổng Hi Nhan.
Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, phía sau các cô có một giọng nói vang lên:
"Trì tổng?"
Trì Vãn Chiếu và Khổng Hi Nhan đều quay đầu lại nhìn lại, một cô gái toàn thân mặc đồ đen đứng ở phía sau các cô, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu quay đầu lại nhìn, cô mỉm cười:
"Trì tổng, đã lâu không gặp, có tiện nói chuyện không?"
Trì Vãn Chiếu nhíu mày nhìn về phía Khổng Hi Nhan.
Khổng Hi Nhan cười nói:
"Em đi trước, cùng mẹ và Tiểu Huyên chờ chị."
Trì Vãn Chiếu:
"Ừ."
Khổng Hi Nhan gật đầu cười cười với cô gái kia rồi rời đi.
Trước khi lên xe, cô thấy Trì Vãn Chiếu và cô gái kia đi sâu vào trong nghĩa trang.
Trì Huyên ở bên cạnh cô hỏi:
"Chị của em đâu?"
Khổng Hi Nhan cười nói:
"Chị ấy có chút chuyện, chờ lát nữa sẽ tới."
Trì Huyên xuyên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu đứng cạnh một cô gái, cô khẽ cau mày, dời ánh mắt.
Bên kia bị Trì Huyên nhìn, Trì Vãn Chiếu và Sài Nhân đứng dưới gốc cây, hai người đứng đối diện nhau, Trì Vãn Chiếu mở miệng nói:
"Có việc?"
Sài Nhân nhướng mắt:
"Chuyện của bác trai, em vừa mới biết, không thể giúp được gì..."
Trì Vãn Chiếu ngắt lời người kia:
"Không cần giúp đỡ."
Sài Nhân hiểu rõ gật đầu.
Nếu như chuyện Trì gia không thể làm được, cô càng không có năng lực làm được.
"Có khó chịu không?"
"Nếu khó