Sau khi Trì Vãn Chiếu đi làm, Khổng Hi Nhan ở trong nhà, cô vốn nghĩ bản thân sẽ dọn dẹp lại phòng bếp bị cô làm lộn xộn, không ngờ còn chưa động thủ thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Mở cửa, một ông cụ khoảng 50 tuổi đứng ở cửa, cười với cô:
"Phu nhân, chúng tôi tới quét dọn."
Khổng Hi Nhan gật đầu, nhường đường.
Ông cụ mang theo người hầu tới, nhanh chóng dẫn vào bếp vệ sinh xong xuôi thì lên lầu.
Yên Yên vốn ngủ trên sofa, nghe thấy tiếng ngẩng đầu mở mắt nhìn ông cụ, sau đó nhảy xuống sofa, thoáng một cái nhảy đến bên người ông cụ, Khổng Hi Nhan lúc này mới biết thân phận ông ấy.
Lão quản gia Trì gia, bình thường đều ở bên nhà cũ, một tuần lễ sẽ đến 2 lần để dọn dẹp.
Trước kia Trì Vãn Chiếu ở nhà cũ, Yên Yên tự nhiên cũng quen thuộc với quản gia, nó dùng đầu ra sức cọ ống quần quản gia, liên tục kêu meo meo.
Quản gia mặt vốn nghiêm túc trong nháy mắt cười như đóa hoa, nhỏ giọng nói:
"Yên Yên giống như mập lên."
Khổng Hi Nhan khẽ cười, quản gia nghe thấy tiếng cười vội đặt Yên Yên xuống, đứng ngay ngắn hơi nghiêng người cúi đầu nói:
"Xin lỗi phu nhân là tôi quá phận."
"Không có gì đáng ngại."
Khổng Hi Nhan không có quá nhiều khái niệm trên dưới, huống hồ cô là người kính già yêu trẻ nên đối mặt quản gia đang hết sức lo lắng kia, cô chỉ cười cười nói:
"Lý bá nếu như không để ý có thể gọi là Hi Nhan."
Lý bá nuốt nước miếng:
"Dạ, phu nhân."
Khổng Hi Nhan:...
Rất nhanh thì người hầu quét dọn xong toàn bộ ngôi nhà, Lý bá liền dẫn người hầu rời đi, Khổng Hi Nhan nhìn cửa khép lại, ôm lấy Yên Yên, lắc đầu, cầm kịch bản từ trên bàn lên bắt đầu nghiên cứu.
Bộ phim này thật ra cô có rất nhiều cảnh yếu đuối nhưng không phải không có điểm bùng nổ.
Mở đầu có một.
Đêm trừ tịch (đêm 30), cả nước cùng chúc mừng, hoàng thượng nước Ngô mở tiệc chiêu đãi mời tất cả đại thần cùng gia quyến vào cung đón giao thừa, ngay khi mọi người đang vui vẻ thì Tả tướng đột nhiên cùng thái tử nổi lên tranh chấp.
Ở trong triều ai chẳng biết nữ nhi Tả tướng là quý phi, sinh nhị hoàng tử, mà hắn cũng toàn tâm toàn ý muốn đỡ nhị hoàng tử ngồi trên vị trí thái tử.
Mẫu hậu của thái tử mất sớm, phía sau không ai nên bị khắp nơi nhằm vào.
May là hoàng thượng không phải hôn quân, có thể phân biệt trái phải, hắn âm thầm để cho Hữu tướng trợ giúp thái tử, Hữu tướng chính là phụ thân của Sở Thiên.
Nhưng gút mắc của phụ thân nàng và Tả tướng khá sâu, oán hận kéo dài.
Hữu tướng lo lắng tình hình chuyển biến xấu, chỉ dám âm thầm giúp đỡ thái tử.
Nên lúc này khi thái tử và Tả tướng tranh nhau đỏ mặt tía tai thế nhưng hắn không tiện ở ngoài sáng ra tay nên để nữ nhi của hắn Sở Thiên đứng ra.
Nàng chỉ dùng 2 3 câu đã đẩy cục tức cho Tả tướng, thế nhưng Tả tướng lại không tiện nói thẳng với nàng, ai mà không biết hoàng thượng thiên vị chi nữ này của Hữu tướng, nếu hoàng thượng trẻ lại 10 tuổi không chừng muốn đem nàng vào cung làm hoàng hậu.
Nên hắn tức chỉ nói lầm bầm ngược lại cũng không nói thẳng ra điều gì, chỉ là vẻ mặt âm trầm.
Vở kịch này bùng nổ ngay ở chỗ nàng vừa ra màn tranh cãi này đã dẹp êm bốn phía, thậm chí hoàng thượng ngồi ở ngôi vị cao cao kia, khí thế đều bị nàng ép xuống, Tả tướng càng tức giận thổi phì phì ria mép nhấp nhô, trừng mắt.
Một mình nàng đứng giữa bữa tiệc, liếc nhìn quần thần.
Khổng Hi Nhan suy nghĩ phân tích Sở Thiên trong kịch bản, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, cô cầm lên nhìn, là dãy số không có tên.
"A lô, xin chào."
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng gọi non nớt:
"Khổng lão sư, con là Viên Viên, khi nào cô trở về ạ?"
Lúc này Khổng Hi Nhan buông kịch bản, nhỏ giọng nói:
"Viên Viên, tại sao con có thể có số điện thoại của lão sư?"
Trần Viên suy nghĩ một chút rồi trả lời:
"Con lén nhìn điện thoại của Vương lão sư nhưng cô ấy bảo điện thoại của cô ấy không gọi đi được nên con liền chạy tới nhà Nhị thẩm."
"Khổng lão sư, người có phải không trở lại không?"
Khổng Hi Nhan nghĩ đến đứa nhỏ chỉ 6 tuổi vì gọi điện cho mình mà phải chạy xa như vậy, trong lòng khó chịu, nhỏ giọng an ủi đứa nhỏ:
"Không đâu, Khổng lão sư sẽ trở lại."
Trần Viên vẫn như cũ nũng nịu lên án:
"Vương lão sư nói cô rất