Hi Nhan, thật ra tôi thực sự hâm mộ cô.
Hâm mộ cái gì?
Thân phận hiện tại? Địa vị của cô trong giới giải trí?
Hay người kết hôn với cô?
Trực giác nói cho Khổng Hi Nhan biết những lời này của Sài Nhân có liên quan đến Trì Vãn Chiếu.
Nhưng ở trường quay, côkhông tìm được cơ hội thích hợp để hỏi.
Vấn đề này bị lướt qua.
Quá trình quay quảng cáo diễn ra rất thuận lợi, cơ bản chỉ quay một lần là qua, ban đầu dự kiến ba ngày nhưng không nghĩ tới một ngày thì kết thúc, buổi tối Dư đạo định hẹn mọi người cùng nhau đi ăn, chúc mừng dịp hiếm hoi quay thuận lợi như vậy.
Khổng Hi Nhan và Sài Nhân đều không hẹn mà cùng nhau từ chối.
Sài Nhân nói là công ty có việc, Khổng Hi Nhan thì hơi đau đầu, Dư Đạo thấy thế cũng không tiện miễn cưỡng, đành sớm thả hai người đi.
Bên ngoài chỗ quay, không ít người đang thu dọn đồ đạc, Khổng Hi Nhan và Sài Nhân đứng sóng vai nhau, hai trợ lý đi theo sau, Khổng Hi Nhan quay đầu hỏi:
"Sài tiểu thư..."
"Gọi tôi là Nhân Nhân đi."
"Bằng hữu đều kêu như vậy."
Khổng Hi Nhan mím môi, cô muốn hỏi Trì Vãn Chiếu xem như bạn của cô sao.
Có phải cũng gọi cái tên này.
Nhưng một câu hỏi ngây thơ như vậy cô nói không thể nói nên lời.
Ở trước mặt Trì Vãn Chiếu nói những lời dễ nghe hay xinh đẹp hơn nữa hay bất cứ điều gì cũng đều không khiến Trì Vãn Chiếu quan tâm, đều thất bại.
Vậy mà bây giờ cô lại vì một xưng hô mà cuống quýt lên.
KHổng Hi Nhan xem thường chính mình, quả thật đủ lắm rồi!
Lúc nào cũng ghen tuông vô cớ.
Sài Nhân quay đầu nhìn cô cười nói:
"Hi Nhan, sao vậy?"
Khổng Hi Nhan nghiêm túc lại, cười dịu dàng nói:
"Không có gì."
Xe của Sài Nhân rất nhanh liền xuất hiện, trước khi lên xe cô nói với Khổng Hi Nhan:
"Hi Nhan, ngày kia gặp."
Khổng Hi Nhan nhìn cô:
"Hẹn ngày kia gặp."
Khổng Hi Nhan nhìn theo xe của Sài Nhân rời khỏi trường quay, cô nghiêng đầu nhìn về phía Phó Thu ở phía sau:
"Em cảm thấy Sài tiểu thư như thế nào?"
Phó Thu cũng nhìn theo ánh mắt của cô, nói:
"Nói từ khía cạnh công việc thì Sài tiểu thư là người không tệ, nhưng khía cạnh đời tư thì em không thích cô ấy."
Toàn dính scandal không hay với Trì tổng.
Sao cô có thể thích được.
Bất quá hôm qua lúc Vệ Hạo Nhiễm làm khó làm dễ cô ấy cũng không thêm mắm dặm muối, điểm này làm cho cô không thể chê trách cô ấy được.
Khổng Hi Nhan nghe xong lời của Phó Thu liền gật đầu, không lâu sau Đồng Duyệt từ trong trường quay đi ra, xe cũng đến, các nàng ba người cùng nhau lên xe.
Sau khi lên xe, Đồng Duyệt ngay lập tức nói với Khổng Hi Nhan:
"Hi Nhan, tin tức đã được tung ra."
Khổng Hi Nhan:
"Dạ."
Đồng Duyệt liếc mắt nhìn Khổng Hi Nhan:
"Weibo của em..."
Khổng Hi Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Vẫn nên để Đồng tỷ quản lý."
"Chờ thời cơ chín muồi, giao cho Phó Thu."
Phó Thu nghe được sững sờ, sau đó vẻ mặt kích động, vừa rồi cô không nghe lầm đúng không?
Khổng tỷ muốn cô quản lý weibo?!
Cô cảm thấy lâng lâng sau đó nuốt nước miếng mở miệng nói:
"Khổng tỷ, em..."
Khổng Hi Nhan ngắt lời:
"Được rồi, mấy lời trung thành thì lược bớt đi, em nên suy nghĩ nhiều hơn về việc học tập Đồng tỷ ra sao kìa."
Phó Thu gật đầu thiệt mạnh, ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn Đồng Duyệt.
Đồng Duyệt bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, chợt cảm thấy hơi đau đầu.
Chiếc xe bảo mẫu rất nhanh đã đến nhà của Khổng Hi Nhan.
Thời gian không tính là sớm, sau khi xuống xe Phó Thu nhìn chằm chằm bóng lưng của Khổng Hi Nhan, lẩm bẩm một câu:
"Khổng tỷ tốt quá trời."
Đồng Duyệt cũng cùng nhìn tấm lưng mảnh khảnh của Khổng Hi Nhan, gật đầu nói:
"Quả thật tốt, bằng không em đã sớm bị ném ra khỏi giới giải trí này rồi."
Phó Thu nhất thời ngượng ngùng cười cười.
Cô thấy Đồng Duyệt vẫn nghiêm túc như trước, cũng học theo nghiêm mặt, mở miệng nói:
"Đồng tỷ, tiếp theo chị muốn em làm gì?"
Đồng Duyệt liếc mắt nhìn cô bé này, suy nghĩ sau đó lấy từ trong túi ra một quyển vở.
Phó Thu nhận lấy quyển vở mới tinh này nhíu mày, Đồng Duyệt vẫn không thay đổi sắc mặt:
"Ghi lại."
"Sau này hễ là quảng cáo của HG, tất cả đều không nhận."
Phó Thu:
"Dạ???"
Cô nhìn chằm chằm giấy trắng và rơi vào im lặng.
Đồng Duyệt cũng không giải thích.
Cô tin tưởng đợi đến khi Phó Thu trưởng thành, sẽ biết ý nghĩa của những lời này.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, bầu trời dần tối.
Sau khi KHổng Hi Nhan trở về nhà Trì Vãn Chiếu vẫn chưa tan tầm, trước tiên cô đem nồi canh hâm lại, sau đó lên lầu tắm rửa, Yên Yên đi cạnh cô không rời một bước, cho đến khi đến cửa phòng tắm, cô chuẩn bị nước xong thì giơ tay ôm lấy Yên Yên vào trong.
Có lẽ là thói quen.
Yên Yên rất thích tắm rửa, nó đứng bên bồn tắm mặc cho Khổng Hi Nhan thoa sữa tắm lên người nó, rồi cúi đầu ngửi, sau đó kêu meo meo meo, Khổng Hi Nhan trêu chọc nó, thoa một chút bọt sữa tắm lên chóp mũi, ngay lập tức Yên Yên dùng hai chân trước lau đi.
Lúc Trì Vãn Chiếu trở về nhà thì nghe thấy lầu hai truyền đến tiếng cười đùa, cô đặt túi xuống rồi cất bước lên trên lầu hai.
Phòng không có khóa cửa, nhưng cửa phòng tắm thì có, Trì Vãn Chiếu đứng ở cửa gọi:
"Hi Nhan."
Khổng Hi Nhan buông khói ra nói với người ở ngoài cửa:
"Em đang tắm!"
Trì Vãn Chiếu không gõ cửa nữa, cô cởi áo khoác đặt lên giường, nằm ngửa ra nhìn trần nhà cùng ngọn đèn pha lê, ánh đèn sáng lên làm cho cô phải híp mắt lại.
KHông lâu lắm Khổng Hi Nhan đi ra ngoài.
Cô quấn khăn tắm ôm Yên Yên ướt sũng đi ra, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu nằm trên giường cô mím môi:
"Trì tổng cũng biết mệt."
Trì Vãn Chiếu nghe vậy liền mở mắt nhìn Khổng Hi Nhan, Khổng Hi Nhan vừa từ trong phòng tắm đi ra, làn da ửng hồng, cổ có lẽ được kỳ cọ rất nhiều nên đỏ bừng, mái tóc đen còn ướt xõa ở phía sau, đôi mắt lấp lánh nước.
Cô ngồi dậy, mở đôi bàn tay đưa về phía trước mặt nhìn nhìn, sau đó nghiêng đầu nói:
"Nhìn thấy phu nhân thì còn không mệt mỏi."
Khổng Hi Nhan nhìn tư thế của Trì Vãn Chiếu liền đỏ mặt, hờn dỗi trừng mắt nhìn Trì Vãn Chiếu sau đó ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Cô dùng máy sấy tóc thổi khô bộ lông trắng của Yên Yên, rất nghiêm túc, lúc những ngón tay xuyên qua bộ lông này mặt mày trở nên dịu dàng hơn, Trì Vãn Chiếu nhìn thấy cảnh này bất ngờ mở miệng nói:
"Hi Nhan."
Khổng Hi Nhan Ừm một tiếng.
Trì Vãn Chiếu rũ mắt nói:
"Chúng ta..."
"Chúng ta có con nha."
Hành động của Khổng Hi Nhan khựng lại, máy sấy chỉ thổi ở một chỗ làm cho Yên Yên bị đau, nó kêu meo meo mấy tiếng rồi nhảy khỏi vòng tay của cô, cô vội vàng lấy lại tinh thần ôm lấy Yên Yên nhẹ giọng an ủi.
Ánh mắt của Trì Vãn Chiếu vẫn khóa chặt trên người cô.
Sau khi an ủi Yên Yên một phen cô mới ngước mắt lên nói:
"Tiểu Vãn, tạm thời em chưa có quyết định về chuyện này."
Trì Vãn Chiếu nhếch môi:
"Chị cũng chỉ nói thôi."
"Em thổi khô tóc thì xuống dưới ăn cơm."
Khổng Hi Nhan gật đầu.
Trong phòng rất yên tĩnh, Yên Yên rất hiểu chuyện, nó nằm sấp trong lòng cô, ngay cả tiếng ngáy cũng không có, một lần nữa Khổng Hi Nhan cầm máy sấy lên sấy tóc, trong đầu văng vẳng câu nói kia của Trì Vãn Chiếu.
Hi Nhan, chúng ta có con nha.
Chúng