Trì Vãn Chiếu ngã bệnh, ngay trong phòng bệnh của Khổng Hi Nhan.
Trước nay sức khỏe của cô luôn tốt, mỗi tuần đều có lịch tập luyện cố định cho nên quanh năm suốt tháng không thấy bị cảm mạo.
Nhưng ngay khi cô nắm tay khống chế Khổng Hi Nhan chất vấn thì bất ngờ mất đi sức lực, cơ thể mềm nhũn ngã xuống, sắc mặt tái nhợt, Khổng Hi Nhan hoảng hốt la lên, Chu Sinh ở ngoài cửa nói lớn hai lần nghe thấy Khổng Hi Nhan trả lời mới đẩy cửa đi vào.
Trì Vãn Chiếu đã ngã xuống.
Chu Sinh vội vàng gọi bác sĩ.
Không ăn trong một thời gian dài, cơ thể quá tải, cộng thêm dính mưa nửa ngày cho nên phát sốt.
Cũng may phát hiện kịp thời, bệnh tình không quá nghiêm trọng, bác sĩ giúp Trì Vãn Chiếu treo ngược bình lên, dặn dò một hồi liền đi ra ngoài, Khổng Hi Nhan đứng trước giường bệnh của Trì Vãn Chiếu, mi mắt rũ xuống.
Chỉ một khoảng thời gian không gặp Trì Vãn Chiếu, người này gầy đi không ít, cằm cũng nhọn hơn, cả người ốm yếu nằm trên giường, không chút sức sống.
Khổng Hi Nhan nghĩ đến những lời chất vấn của Trì Vãn Chiếu không nhịn được đưa tay nắm lấy tay cô ấy.
Cảm giác lạnh lẽo truyền tới, Khổng Hi Nhan đưa tay Trì Vãn Chiếu đến bên môi, khẽ hà hơi sưởi ấm.
Chu Sinh đứng bên giường bệnh.
Ban đầu anh muốn sắp xếp Trì tổng ở phòng bệnh bên cạnh, nhưng phu nhân nhất quyết đặt giường bệnh của Trì tổng trong phòng bệnh của phu nhân, bởi vì trận lũ này bệnh viện đã kín chỗ cho nên anh tuân theo ý kiến của Khổng Hi Nhan, trực tiếp thêm giường.
Giờ phút này hai chiếc giường nằm song song, ở giữa có một lối đi nhỏ.
Ánh mắt Chu Sinh từ trên mặt Trì Vãn Chiếu chuyển sang trên người Khổng Hi Nhan, nói:
"Phu nhân, Trì tổng không có gì đáng ngại, ngài có muốn nghỉ ngơi hay không?"
Khổng Hi Nhan nghe vậy chỉ càng nắm chặt tay Trì Vãn Chiếu, nhẹ giọng nói:
"Chị ấy đến thành phố H từ khi nào?"
Chu Sinh mím môi, nhìn Trì Vãn Chiếu đang ngủ say, một lúc lâu mới mở miệng:
"Ngày thứ hai thành phố H xảy ra chuyện."
Khổng Hi Nhan gật đầu.
Chu Sinh tiếp tục nói:
"Chuyện đầu tiên Trì tổng làm là lập tức liên hệ người để tìm kiếm ngài, nhưng biệt vô âm tín, cô ấy không kịp chờ liền lẻn vào nhóm người tình nguyện sau đó đi vào thôn."
"Trì tổng tìm ngài mấy tiếng đồng."
Khổng Hi Nhan rưng rưng nước mắt, đuôi mắt ửng đỏ, giọng vẫn rất khẽ, đã khàn khàn không dễ phát hiện:
"Tôi biết rồi."
Chu Sinh do dự nhìn Khổng Hi Nhan, cắn răng vẫn nói ra:
"Phu nhân, lần này ngài thật sự dọa Trì tổng hoảng sợ rồi, lúc chúng tôi nhận được điện thoại của Đồng Duyệt, cả người Trì tổng đều ngây dại."
"Nói thật, thời gian tôi quen Trì tổng không tính là dài, nhưng cũng không ngắn, chưa từng thấy cô ấy sợ hãi như vậy."
Khổng Hi Nhan vuốt ve đôi má Trì Vãn Chiếu, mở miệng nói:
"Chu Sinh."
"Có phải anh cũng cảm thấy tôi đã làm sai không?"
Chu Sinh lắc đầu:
"Quyết định của phu nhân tôi không dám xen vào, huống chi chuyện này vốn không phân biệt đúng sai, tôi chỉ là hy vọng phu nhân suy nghĩ cho Trì tổng nhiều hơn."
"Thật ra cô ấy cũng không kiên cường như vậy."
Chu Sinh nói xong liền chào Khổng Hi Nhan rồi rời khỏi phòng bệnh, mưa vẫn rã rít ngoài cửa sổ, những âm thanh đó như gõ vào trong lòng Khổng Hi Nhan, làm cho cô khó chịu, cô đem tay Trì Vãn Chiếu áp lên mặt mình.
Nhẹ nhàng ma sát.
Phòng bệnh từ sau khi Trì Vãn Chiếu chuyển vào, ngoại trừ bác sĩ y tá thì không tiếp người ngoài, dù là Sài Nhân và Cố Linh muốn tới thăm Khổng Hi Nhan cũng bị Chu Sinh chặn ngoài cửa.
Buổi chiều.
Thành viên đoàn phim Ánh bình minh đều biết Trì tổng của Cảnh Yên vì Khổng Hi Nhan chạy tới thành phố H, các cô gái đều xúc động với tình cảm của Trì tổng đối với Khổng Hi Nhan, trước đó không ít người trong bọn họ đều tin vào tin đồn giả kết hôn, hôm nay chân chính vả mặt.
Nếu kết hôn giả có thể tới mức ngay lập tức chạy đến bên cạnh người kia trong lúc hoạn nạn, dùng mọi cách để tìm người, thậm chí mệt mỏi suy sụp, hình thức kết hôn giả này họ mới lần đầu được mở mang tầm mắt.
Vì vậy bọn họ mới thật sự tin tưởng, tình cảm của Trì Vãn Chiếu dành cho Khổng Hi Nhan không phải là giả.
Hôn nhân cũng không phải là giả.
Hai người thật sự vì yêu nhau mà nên nghĩa vợ vợ.
Có người hâm mộ, có người nghị luận, tự nhiên cũng có người thất vọng.
Cố Linh không có cơ hội thể hiện, cô vốn tưởng rằng có thể thừa dịp Khổng Hi Nhan bị bệnh dốc lòng chăm sóc để Khổng Hi Nhan phát hiện điểm tốt của cô.
Cô và Khổng Hi Nhan hai lần cùng chung hoạn nạn, cô hầu hạ vất vả đến nỗi không kịp giải áo*, chỉ sợ Khổng Hi Nhan không nhìn thấy
*衣不解带 /Y bất giải đái/ Cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi hay bởi vì làm lụng vất vả quá độ, đến nỗi không thể cởi quần áo-Thành ngữ này xuất hiện sớm nhất trong Hán Thư Vương Mãn Truyền Thượng do Ban Cố ghi chép lại
Nhưng người ta, thật sự không nhìn thấy.
Không chỉ không nhìn thấy, còn không cần nữa.
Cố Linh đứng ở cửa sổ hành lang nhớ lại những lời của Sài Nhân.
Cô ấy nói, thừa dịp lòng người còn chưa bẩn hãy tẩy rửa, đừng chờ bẩn, có rửa cũng không sạch.
Lúc trước cô vẫn cho rằng không rửa sạch thì không rửa sạch, cô nguyện ý, không chừng sau này cũng không cần rửa.
Nhưng bây giờ.
Nhìn thấy hành động của Trì Vãn Chiếu, cô mới giật mình phát hiện.
Có một số vết cần rửa sạch.
Cô không vĩ đại như vậy, có thể như Khổng Hi Nhan cứu một đứa trẻ, cũng không thể đảm bảo nếu cô đứng ở vị trí Trì Vãn Chiếu, sẽ vì một người mà không quan tâm mạng sống của mình.
Thích của cô không chỉ ích kỷ, mà còn đan xen rất nhiều thứ khác.
Cố Linh đưa tay ra ngoài cửa sổ, những hạt mưa lạnh lẽo đập vào lòng bàn tay, từ khe ngón tay trượt xuống, biến mất, lặp đi lặp lại.
Cô đứng hơn nửa tiếng thì nghe thấy có âm thanh phía sau.
Lâm Đạo đang cầm dù đi tới.
"Tôi nghe nói Trì tổng tới đây?"
Chu Đạo nhìn thấy Cố Linh liền mở miệng hỏi, Cố Linh gật đầu:
"Ở trong phòng bệnh của Khổng tỷ."
Lâm Đạo gật đầu, chào cô rồi bước về phía phòng bệnh của Khổng Hi Nhan.
Chu Sinh ngồi trên ghế dài ở hành lang.
Anh nhìn thấy Lâm Đạo liền đứng dậy nói:
"Lâm Đạo."
Lâm Đạo cũng bước nhanh qua:
"Thư ký Chu."
Chu Sinh gật đầu, anh dùng tay ra dấu, Lâm Đạo liếc mắt nhìn về phía phòng bệnh, gật đầu cùng Chu Sinh ngồi xuống ghế dài.
"Trì tổng sao rồi?"
Chu Sinh lắc đầu:
"Không có gì đáng ngại, chỉ là mắc mưa, phát sốt."
Đôi mày kiếm của Lâm Đạo nhíu lại:
"Tôi nghe nói