Lúc Khổng Hi Nhan trở về Vương Hải Ninh còn chưa ngủ, cô ngồi một mình trên ghế, nhìn thấy bóng dáng Khổng Hi Nhan liền đứng lên ra đón.
Phó Thu nhìn thấy Vương Hải Ninh bèn nói với Khổng Hi Nhan:
"Khổng tỷ, Vương lão sư tới."
Khổng Hi Nhan đang nói chuyện với Lâm Đạo, nghe vậy nhìn qua sau đó vội vàng chạy đến đứng trước mặt Vương Hải Ninh:
"Sao chị còn chưa nghỉ ngơi?"
Vương Hải Ninh ấn ấn thái dương:
"Chị không ngủ được."
Khổng Hi Nhan vừa định nói chuyện nhưng nghĩ đến phía sau có người, cô kiềm lại:
"Đi thôi, về nhà trước."
Cuối cùng cô chào Lâm Đạo, bảo Phó Thu đem đồ đặt trong nhà thì trở về nghỉ ngơi.
Vương Hải Ninh đứng bên cạnh cô, hai người trở vào nhà chính, Khổng Hi Nhan nhìn cô nói:
"Xin lỗi Hải Ninh, có phải vì Sài tiểu thư hay không..."
Dù sao trước đây trong nhà chỉ có hai người cô và Vương Hải Ninh, lúc ăn cơm trưa Hải Ninh còn tức giận.
Có phải bởi vì cô dẫn Sài Nhân về mới có nhiều bất tiện như vậy.
Cô luôn cho rằng Hải Ninh sẽ không phiền.
Cô có chút áy náy:
"Phân cảnh bên vách núi cũng quay kha khá rồi, có một số diễn viên sáng mốt có thể rời đi, nếu như chị cảm thấy khó chịu, em sẽ nói với Sài tiểu thư dời qua đó..."
Vương Hải Ninh nhìn cô:
"Không có gì."
"Sài tiểu thư rất tốt."
Khổng Hi Nhan mím môi:
"Vậy buổi trưa chị giận chuyện gì?"
Vương Hải Ninh nhìn cô:
"Chị giận chính mình."
Nói xong Vương Hải Ninh liền hối thúc Khổng Hi Nhan đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, cô đứng ở gian nhà chính suy nghĩ một hồi sau đó trở về phòng của mình.
Cửa phòng Sài Nhân cũng không đóng kín, cho nên nghe rõ cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người.
"Sài tiểu thư là người tốt."
"Chị giận chính mình."
Chính cô ấy?
Tại sao lại giận chính cô ấy?
Sài Nhân ở trên giường trở mình, nghĩ đến những lời Vương Hải Ninh nói cách đó không lâu, cô ấy nói mình là em gái Trì tổng.
Nhưng theo cô biết, em gái Trì tổng còn ở A quốc, tên là Trì Huyên.
Không phải Vương Hải Ninh.
Cô sờ đầu, thật sự đau đầu.
Không bao lâu có tiếng tắt đèn ở bên ngoài truyền vào, Sài Nhân xuyên qua khe cửa hở nhìn thấy bóng người thoáng qua, tiếp theo phòng bên cạnh có tiếng động, cô gác tay lên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phòng bên cạnh.
Khổng Hi Nhan đang gửi tin nhắn cho Trì Vãn Chiếu.
Trì Vãn Chiếu biết hôm nay cô quay cảnh đêm nên nhất định phải để cô trở về nhà thì báo bình an.
Cô cũng không để ý đã mấy giờ.
Cô chỉ gởi tin nhắn, không gọi điện.
- Báo! Nghỉ ngơi rồi!
Trì Vãn Chiếu trả lời nhanh chóng: Được.
Khổng Hi Nhan: Chị vẫn chưa ngủ?!
Trì Vãn Chiếu: Nhớ em, không ngủ được.
Khổng Hi Nhan: ...
Hai gò má cô nóng rực lên, cô cắn môi, muốn cười nhưng gượng kiềm lại, cuối cùng chỉ nói: Chị mau đi ngủ đi!
Trì Vãn Chiếu gửi tin nhắn thoại qua.
Khổng Hi Nhan đặt ở bên tai, nghe giọng nói quen thuộc trong điện thoại truyền ra.
"Hi Nhan."
Không có lời nào khác, chỉ có hai chữ này, Khổng Hi Nhan nghe thấy mặt càng nóng hơn, cô cắn môi, đôi mắt lóng lánh, nói:
"Chúc ngủ ngon."
Nói xong liền đặt điện thoại lên tủ đầu giường, mặc cho điện thoại phát ra tiếng động.
Không cần nghĩ cũng biết Trì Vãn Chiếu gửi cái gì đó đến.
Ngày hôm sau trời còn tờ mờ sáng Khổng Hi Nhan đã thức dậy, cô thấy Vương Hải Ninh đi vào nhà vệ sinh nên cô xoay người đi vào bếp, lúc đi ra thì thấy Sài Nhân đang tựa người trên cửa nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh đã mở, Vương Hải Ninh đang đánh răng, cô thấy Sài Nhân dựa cửa nên nói:
"Vào đi."
Sài Nhân cúi đầu đi vào, tóc tai bù xù hai mắt không có hồn, lúc này hình ảnh nữ thần trên tivi đã tan biến.
Vương Hải Ninh đang đánh răng, Sài Nhân đứng sau lưng cô mở miệng bước chân loạng choạng, bộ dạng vẫn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt mông lung.
Nhà vệ sinh rất nhỏ.
Cho nên hai người đứng gần nhau.
Thỉnh thoảng đầu của Sài Nhân sẽ chạm vào lưng Vương Hải Ninh, một lần rồi thêm một lần.
Vương Hải Ninh bị Sài Nhân đụng cũng đành cam chịu, cô đánh răng rửa mặt xong liền xoay người thì lúc này đầu Sài Nhân đang hướng về phía trước, đúng lúc va vào lòng Vương Hải Ninh.
Vừa mềm vừa thơm, thoải mái làm cho người ta thỏa mãn.
Vương Hải Ninh đè vai cô đẩy ra:
"Sài Nhân?"
Sài Nhân ngỡ ngàng ngẩng đầu, ánh mắt dần dần tỉnh táo hơn:
"Cô rửa mặt rồi à?"
Vương Hải Ninh:
"Ừm."
Sài Nhân lướt qua Vương Hải Ninh, đứng trước bồn rửa, không nói nữa.
Vương Hải Ninh quay sang nhìn Sài Nhan, sờ sờ vị lồng ngực, mím môi rời khỏi nhà vệ sinh.
Ăn sáng xong, Phú Thu cùng với vài trợ lý khác đến, Vương Hải Nhin chào hỏi mọi người rồi đi đến trường.
Buổi sáng sẽ đi lên núi để quay, tiếp theo là cảnh về thôn kia.
Cảnh quay quan trọng của Khổng Hi Nhan và Viên Tu Tuấn là vào buổi tối.
Mấy ngày nay thời tiết rất tốt, xa xa không mây, không chậm trễ một chút thời gian quay phim.
Cảnh quay trên núi Khổng Hi Nhan đi cùng với mấy phóng viên, sau đó bọn họ đều nhận được điện thoại của tổng biên tập của mình gọi trở về, Trịnh Viện có chút không muốn, cô do dự, cuối cùng trước khi rời đi vẫn chụp vài tấm ảnh hướng về phía vách núi.
Sau khi trở về, cô thấy có cái gì đó bất thường trong bức ảnh.
Nhưng những bất thường này đều bị tổng biên tập trả về.
Buổi sáng quay phim cũng xem như thuận lợi, mọi người đều đã quen, đóng chung liền nhanh chóng nhập vai, sau lần NG thứ tư thì Lâm Đạo thông báo thông qua.
Cảnh trên núi chuyển sang cảnh ở thôn kia.
Hơn 10 giờ.
Trong thôn thần bí truyền đến tiếng động, ống kính kéo gần hơn, là một người đàn ông, hắn đang tay không mài dao, nét mặt u ám, ánh mắt sắc bén, lúc nhìn người giống như rắn độc đang thè cái lưỡi đỏ ra, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cắn chết người!
Không lâu sau, có một cô gái đi ngang qua trước mặt hắn, dáng vẻ khoảng 17 18 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần áo cũ rách, cử chỉ rụt rè sợ sệt, trên mặt có vẻ hốt hoảng.
Cô ta đi rất nhanh, lúc thấy sắp đi qua người đàn ông này thì nghe thấy hắn ta hét lên:
"Phương Tử!"
Cô gái tên Phương Tử chân nhũn ra suýt chút nữa ngã ra đất, cô càng cúi đầu thấp hơn, muốn cười như lại không kéo nổi khóe miệng, chỉ đành dùng ánh mắt nhìn người đàn ông này:
"Ba.. ba... ba..."
Người đàn ông đứng dậy, Phương Tử lui về phía sau hai bước.
"Lại đi tìm Dương lão sư à?"
Phương Tử cắn môi cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi giày của mình, không lên tiếng, người đàn ông này nhìn dáng vẻ khúm núm của đứa con gái liền tức giận tát vào đầu con một cái, Phương Tử ngã xuống đất, người đàn ông hung hăng nói:
"Thứ đàn bà vô dụng!"
Hắn nói xong liền xách dao phay vào phòng bếp, chỉ một lát sau phát ra tiếng bịch bịch, giống như đang chặt thứ gì đó.
Phương Tử nhìn về phía căn phòng đó sau đó vội vàng từ dưới đất bò dậy chạy về một hướng khác.
"Cắt!"
"Sài Nhân, động tác bò dậy phải nhanh hơn, còn cả nét mặt cũng không đúng."
"Thợ trang điểm trang điểm lại cho cô ấy."
Khổng Hi Nhan đứng ở phía bên kia quan sát.
Đây không phải là lần đầu tiên cô hợp tác với Sài Nhân.
Lần đầu tiên hai người hợp tác là cùng quay quảng cáo, khi đó Sài Nhân diễn vai nữ thần trường học, cử chỉ động tác đều hiện ra vẻ nhã nhặn tri thức, không mất đi sự ngây thơ của thiếu nữ lại mang theo vẻ kiêu kỳ thuộc về chính mình, cô ấy đã làm sống dậy nhân vật đó.
Cho đến nay trên Weibo vẫn còn dòng chữ