Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, Khổng Hi Nhan rốt cuộc cũng hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của lời này.
Nếu không phải Trì Vãn Chiếu lo lắng hôm sau cô còn phải quay phim, chỉ e là sẽ đòi hỏi quá mức.
Căn phòng này cách âm cũng không tốt, Khổng Hi Nhan ra sức đè nén âm thanh, sợ quấy rầy đến Vương Hải Ninh và Sài Nhân, cô không biết hai người bên cạnh để cho hai người có không gian riêng nên ngồi ở bên ngoài ngắm trăng lúc nửa đêm.
Ban đêm gió khá lớn, còn nhấc lên không ít bụi bặm, Sài Nhân đang dụi mắt, chỉ một lúc sau đuôi mắt đều đỏ lên, trong mắt cũng ngân ngấn nước mắt, Vương Hải Ninh vốn ngẩng đầu ngắm trăng khi quay đầu sang nhìn thấy Sài Nhân như vậy liền sửng sốt, hỏi:
"Cô khóc?"
Sài Nhân há miệng định nói, Vương Hải Ninh bất ngờ đưa tay ôm bả vai cô, ôm cô trong lòng vỗ vỗ lưng cô nói:
"Sài tiểu thư, cô nên sớm buông xuống!"
"Tôi..."
Sài Nhân định phản bác nhưng nói được một nửa thì khựng lại, cô ôm lấy Vương Hải Ninh sau đó nói:
"Xin lỗi, tối nay tâm tình của tôi không tốt lắm, có thể ngủ ké phòng cô không?"
Vương Hải Ninh nghĩ đến phòng của Sài Nhân rất khéo lại nằm ở giữa, bên phải là phòng Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu, nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của cô ấy, Vương Hải Ninh gật đầu nói:
"Được."
Sài Nhân tựa đầu lên vai Vương Hải Ninh, mím môi cười cười.
Ngày hôm sau Khổng Hi Nhan bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cả người đều mơ mơ màng màng.
Cô lơ mơ trả lời điện thoại:
"A lô."
Phó Thu ngạc nhiên:
"Khổng tỷ, chị vẫn chưa tỉnh? Nửa tiếng nữa chúng ta sẽ đến trường quay."
Khổng Hi Nhan nghe xong liền mở mắt, sau đó kéo quần áo che khuất cơ thể không mảnh che thân của mình:
"Chị biết rồi, tới ngay đây."
Phó Thu Dạ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Tối hôm qua tổ chức tiệc đóng máy cho Sài Nhân cho nên sáng nay được nghỉ ngơi nửa ngày, ban đầu Khổng Hi Nhan đã chuẩn bị sẵn sàng tiễn Sài Nhân lên xe, hiện tại ngủ đến lúc này mới dậy, đừng nói là tiễn lên xe, mà đít xe cũng không nhìn thấy.
Cô quay đầu nhìn Trì Vãn Chiếu, thở dài.
Sắc đẹp khiến người ta lầm lỡ!
Ra khỏi cửa, cô thấy Vương Hải Ninh ngồi ở bàn ăn, nhìn thấy cô liền nhướng mắt lên hỏi:
"Tỉnh rồi?"
Khổng Hi Nhan có chút ngượng ngùng:
"Sài Nhân đi rồi?"
Vương Hải Ninh gật đầu:
"Sáng sớm 7 giờ đã đi rồi."
Đôi gò má Khổng Hi Nhan ửng đỏ lên, đôi mắt long lanh, nói chuyện cũng bất giác yếu hẳn:
"Vậy sao chị không gọi em."
Vương Hải Ninh thản nhiên nói:
"Tối qua hai người phóng túng, chị đây sợ quấy rầy hai người nghỉ ngơi."
Khổng Hi Nhan: ...
Chúa ơi tối qua cô điên quá.
Phóng túng rồi là quên hết mọi thứ.
Dưới ánh mắt soi mói của Vương Hải Ninh Khổng Hi Nhan khẽ ho khan, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi vào phòng tắm, chỉ là ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng dậy sóng, không để ý bước chân lảo đảo, Vương Hải Ninh uống một ngụm canh nói:
"Sao dị, chân không có lực?"
Khổng Hi Nhan đỏ cả mặt, quay đầu nhìn về phía Vương Hải Ninh, tức giận nói:
"Chị ăn cơm đi!"
Vương Hải Ninh cúi đầu, khóe môi ngậm ý cười.
Khổng Hi Nhan vội vàng rửa mặt xong liền trở về phòng thay quần áo, Trì Vãn Chiếu còn đang nghỉ ngơi, cô nghiêng người, chăn đắp đến ngực, cánh tay trắng nõn xinh đẹp lộ ra.
Cô ấy đang ngủ say.
Khổng Hi Nhan dựa lên đầu giường ngắm nhìn, ấm áp trào dâng trong lòng, hòa vào mạch máu lưu chuyển khắp người.
"Tiểu Vãn."
Khổng Hi Nhan vừa kêu vừa dùng ngón tay cuộn cuộn những sợi tóc của Trì Vãn Chiếu:
"Tiểu Vãn..."
Không ai đáp lại lời thì thầm của cô, Khổng Hi Nhan đặt sợi tóc lên môi hôn lên, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi cửa, Vương Hải Ninh đã làm xong bữa trưa cho cô, cô ăn qua loa vài miếng thì thấy Phó Thu tới, kết thúc phần diễn của Sài Nhân thì họ đã tiến hành được một phần tư, lúc sau cô sẽ bận rộn hơn.
Câu nói trước đó ở trường quay chỉ sợ sẽ được thực hiện trên người cô.
Câu nói đùa lúc ở trường quay e là sẽ tái hiện trên người cô.
Khổng Hi Nhan đi theo Phó Thu đến trường quay sau khi nhìn thấy nhân viên đang bố trí hiện trường, nhìn thấy cô liền vội vàng nói:
"Hi Nhan tới rồi, mau trang điểm đi."
Phó Thu dẫn Khổng Hi Nhan đi qua bên cạnh trang điểm.
Cô ngồi trên băng ghế nghe người bên cạnh bàn tán:
"Sài tiểu thư đi rồi?"
"Hơn bảy giờ đã rời đi."
"Sớm vậy à."
"Nghe nói buổi chiều cô ấy phải tham gia một hoạt động ở thành phố H."
"Vất vả thật đấy..."
Tiếng nói chuyện phiếm truyền đến bên Khổng Hi Nhan, Phó Thu cười nói:
"Khổng tỷ, buổi sáng chị có tiễn Sài tiểu thư không."
Khổng Hi Nhan dường như nghĩ đến cái gì hai gò má đỏ bừng:
"Không có."
Phó Thu tò mò nhìn cô:
"Sao vậy? Chị cũng uống nhiều à?"
Khổng Hi Nhan lắc đầu:
"Không phải."
Phó Thu không tiếp tục hỏi, nhanh chóng bắt đầu công việc.
Cảnh quay đầu tiên của hôm nay là Trịnh Viện và Dương Thanh Diệp ở trong thôn tìm kiếm cô thôn nữ do Sài Nhân thủ vai, lần cuối cùng Dương Thanh Diệp nhìn thấy cô gái này đã một tuần lễ, hắn từng đến nhà cô ấy, nhưng được biết cô ấy đã ra ngoài làm việc, nhưng hắn không tin, cho nên tiếp tục tìm kiếm.
Không ngờ trong quá trình tìm kiếm, xông bừa đánh bậy cứu được Trịnh Viện.
Ban đầu Trịnh Viện muốn báo cảnh sát, nhưng bị Dương Thanh Diệp cản lại, bọn họ không bằng không chứng có thể chứng minh chuyện ở vách núi có liên quan đến cái thôn này, tuy rằng hắn từ chỗ Phương Tử biết được một chút, nhưng bây giờ không tìm thấy Phương Tử, không có người làm chứng.
Mà nói miệng chẳng may sau khi cảnh sát tới thì không phát hiện gì cả, ngược lại để người ta có cơ hội tiêu hủy chứng cứ, vậy thì được một mất mười.
Vì vậy, hắn nghĩ tốt hơn là không nên gọi cảnh sát vào lúc này.
Trịnh Viện cũng đồng ý với cách làm của Dương Thanh Diệp.
Bất quá lúc trước cô bị trói đưa vào thôn, trước sau đều không thấy người, rốt cuộc vẫn làm cho cả thôn có chút bất an, không ít người mượn cớ trong nhà thiếu gà thiếu vịt tìm kiếm khắp thôn.
Không tìm thấy gì cả.
Họ phải từ bỏ mối nghi ngờ.
Mà cảnh người trong thôn đi tìm Trinh Viện lúc trước đã quay xong cho nên hôm này liền bắt đầu quay từ cảnh hai người tìm kiếm Phương Tử.
Trong màn hình.
Trịnh Viện và Dương Thanh Diệp cúi người dán sát tường mà đi, hai người mò đến góc nhà giam giữ Phương Tử.
Bên trong thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện.
"Má nó!!! Nuôi trong nhà một con sói mắt trắng*!"
*Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người
"Đừng tức giận nữa, uống rượu đi."
"Sớm biết con đó giống như mẹ nó, tao đã giết chết nó ngay từ đầu rồi!"
Nghe nói mẹ của Phương Tử mấy năm trước đi theo người khác, vẫn không trở về.
Bây giờ hai người nghe họ nói vậy, có chút băn khoăn.
Có phải Phương Tử cũng rời đi không?
Hai người sắc mặt nghiêm trọng, sau khi đứng ở góc tường nghe xong thì trong thời gian ngắn cũng không phát hiện ra điều gì cho nên rón rén chuẩn bị rời đi, nào ngờ lúc này có một con mèo nhảy qua trước mặt hai người, giẫm lên cành cây phát ra tiếng sột soạt.
Ngay lập tức có giọng nói từ trong cửa truyền tới:
"Ai đó?"
Nói xong liền cất bước đi qua phía này.
Sắc mặt Trịnh Viện thoát chốc trắng bệch.
Bọn họ nhìn thấy Dương Thanh Diệp thì còn đỡ, nhưng nhìn thấy cô thì là chuyện lớn!
Đúng lúc này màn hình chuyển cảnh.
"Cắt! Làm lại lần nữa."
Khổng Hi