Khổng Hi Nhan kết hôn rồi.
Trước đó nửa tiếng, trong phòng riêng của cục Dân chính, cô nhận được giấy chứng nhận kết hôn cùng với một phần hiệp ước. Cô cúi đầu nhìn, trên tờ giấy hồng hồng là hình hai người dựa vào nhau-một người ngồi như hấp hối, một người thì cười rất miễn cưỡng.
Thảo nào Cục trưởng Cục Dân chính nghe thấy hai người họ muốn kết hôn liền sưng sốt, nhỏ giọng nói thầm:
"Tôi còn tưởng ly hôn."
Nhìn tấm hình này, tư thế này cũng không giống ly dị à?
Cô mím mím môi, đem tờ giấy chứng nhận kết hôn cùng với phần hiệp ước đặt qua một bên, Lục Hàn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Khổng Hi Nhan, hỏi:
"Phu nhân, ở phía trước sao?"
Khổng Hi Nhan giật mình, lúc này mới ý thức tới Lục Hàn đang nói chuyện với mình, cô trả lời:
"Ừm, anh chờ tôi ở đây đi."
Lúc này Hàn lái xe qua phần đường đậu xe bên trong, chạy chậm đến vị trí phía sau một chiếc xe, khom người mở cửa xe:
"Hay là để tôi cùng phu nhân đi vào."
"Không cần, hành lý chỉ có 1 cái túi, tự tôi đi là được rồi." Khổng Hi Nhan đeo kính mát vào, xuống xe.
Lục Hàn làm hết phận sự, cúi đầu nói:
"Trì tổng nói rồi, ngài không biết rõ đường xá, để tôi theo ngài."
Khổng Hi Nhan:...
Mấy năm trước chỉ từ một kẻ mù đường chút chút bị công ty biến thành kẻ mù đường chân thật, quả nhiên hậu quả về sau vô hạn.
Phòng trọ không lớn, là tự mình thay đổi, thứ nhất Khổng Hi Nhan cảm thấy nơi đây hẻo lánh sẽ không có người nhận ra cô, thứ hai cô cũng không muốn dùng thẻ căn cước đăng ký, cho nên mới chọn nơi này.
Ban đầu cô cho rằng thời gian cô và Trì Vãn Chiếu làm quen sẽ rất lâu cho nên thuê một tháng, nào ngờ chưa tới hai ngày là xong.
Chuyện đời quả nhiên khó đoán.
Bên trong căn phòng cho thuê, Lục Hàn cũng không cùng đi vào, Khổng Hi Nhan yếu đuối ngồi trên sofa, mi mắt rũ xuống nhìn laptop đặt cách đó không xa, ánh mắt bình tĩnh đặt trên màn hình, khóe miệng cong cong, đứng dậy bắt đầu thu dọn hành lý.
Lúc đến và lúc đi hành lý hầu như không xê xích lắm, sau nửa tiếng cô xách rương hành lý ra cửa.
Lục Hàn vẫn đứng ngoài cửa như ban đầu, thấy Khổng Hi Nhan đi ra, đưa tay nói:
"Phu nhân, để tôi."
Khổng Hi Nhan khẽ gật đầu, Lục Hàn nhận lý rương hành lý, đi đến bên cạnh Khổng Hi Nhan.
Dọn nhà từ đầu đến cuối chưa tới 1 tiếng đồng hồ.
Đến nhà mới vừa đến 4 giờ, Khổng Hi Nhan từ trên xe bước xuống, Lục Hàn giúp cô đem rương hành lý xách lên lầu, cúi đầu xoay người ra cửa.
Khổng Hi Nhan chờ hắn rời đi ánh mắt đặt trên hành lý của chính mình, lại ngước mắt nhìn mấy căn phòng trước mặt, cô nhất định là không cần cùng Trì Vãn Chiếu ở chung 1 phòng, trên hợp đồng cũng ghi rõ, hai người không cần cùng giường chung gối.
Nghĩ tới đây, cô mở căn phòng trước mặt ra, sau khi đi vào cô nhìn trái nhìn phải, liếc nhìn trên đầu giường còn bày ảnh chụp của Trì Vãn Chiếu lúc này cô đã hiểu, vậy ra đây chính là phòng ngủ chính.
Vậy cô phải đổi phòng.
Khổng Hi Nhan lựa chọn phòng ở kế bên, thực ra hai căn phòng bố cục rất giống nhau, ngay cả đồ trang trí đều không khác mấy, có thể bởi vì phòng có người ở và phòng kia thì không cho nên có vẻ không gian lớn hơn một chút.
Cô mở rương hành lý, còn chưa kịp bắt đầu sắp xếp liền nhìn thấy từ trong khe cửa có một con mèo thuần trắng nhảy ra, nghênh ngang đi tới bên cạnh cô, cọ cọ ống quần của cô, ngửa đầu kêu:
"Meo meo..."
Khổng Hi Nhan cúi đầu, phát hiện con ngươi của con mèo này màu xanh da trời rất đặc biệt, rất đẹp.
Cô nhịn không được đưa tay ôm lấy con mèo đó, nó rất béo, sợ nó té cô ôm lấy vùng eo to của nó, xúc cảm thật sự rất tốt.
Con mèo trong lòng cô cũng không sợ người lạ, không có lộn xộn, chỉ là quay về phía cô kêu:
"Meo meo meo meo..."
Tiếng kêu khiến lòng người tan chảy.
Khổng Hi Nhan vốn yêu mèo, lúc này ngồi trên giường đem con mèo đặt trên đầu gối, hai tay bắt lấy hai chân trước của nó, sát tới chóp mũi hồng nhạt của nó, hỏi:
"Mi tên gì?"
Hỏi xong cô mới bật cười, nghĩ cũng biết mèo sao có thể trả lời câu hỏi của cô.
Cô thật sự ngu ngốc.
Khổng Hi Nhan đặt con mèo lên giường, nhanh chóng thu dọn hành lý, còn chưa kịp ôm nó lần nữa thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mặt cô nhăn lại, nghe máy.
Là Khổng tiểu thư sao? Bên kia truyền tới câu hỏi dứt khoát, Khổng Hi Nhan vội trả lời: Là tôi.
Tốt rồi, trợ lý Chu hẳn là đã cùng em đề cập qua, 5 giờ chúng ta có một bữa tiệc, cần chị cử người tới đón em không?"
Khổng Hi Nhan kịp phản ứng thì biết là Đồng Duyệt-người đại diện của những át chủ bài gọi cho cô, lúc cô mới ra mắt biệt danh của Đồng Duyệt là miệng thần toán.
Cô không ngờ khi cô ngã một lần. Hơn nữa lần đó ngã từ trên tay Đồng Duyệt.
Khi Khổng Hi Nhan suy nghĩ, Đồng Duyệt lại hỏi:
"Cần chị cử người tới đón không?"
Khổng Hi Nhan vội trả lời:
"Không cần, chị đem địa chỉ gởi cho em là được rồi."
Cô suy nghĩ một tí bổ sung thêm:
"Phiền chị."
Đồng Duyệt sửng sốt, trả lời:
"Em đồng ý lời mời bên Wechat của chị, chị gởi địa chỉ cho em."
"Dạ."
Khổng Hi Nhan cúp máy, mở tủ quần áo thay đồ, chỉ là những bộ đồ này của cô đều là kiểu mẫu của 3 năm trước, ở trong giới giải trí, một tuần không theo kịp trào lưu đã lạc hậu rồi, huống chi là 3 năm.
Cô liếc mắt vào trong tủ quần áo muôn hồng nghìn tía, cuối cùng chọn trang phục đơn giản nhất áo sơ mi trắng phối với quần jean, tóc dài xõa ra, trang điểm nhạt, cô vốn xinh đẹp, trang điểm sơ sơ cùng với quần áo mặc vào hiệu quả như đi catwalk.
Khổng Hi Nhan hướng về gương sửa lại mái tóc, con mèo phía sau vẫn luôn nằm bây giờ chậm rãi đứng lên, nhảy lên vai Khổng Hi Nhan, có chút mất thăng bằng, vai nghiêng qua, tay kia nhanh chóng tiếp lấy tên mèo này.
"Meo meo meo..."
Cảm thấy Khổng Hi Nhan muốn ra cửa, con mèo có chút ai oán kêu lên, cô nháy mắt với nó, vuốt vuốt lông xù trên trán nó:
"Chờ ta quay lại."
Con mèo ngồi trên chân Khổng Hi Nhan, ngóc đầu liếm liếm móng vuốt của mình, cuối cùng Meo meo mấy tiếng nhảy xuống, rời khỏi phòng.
Khổng Hi Nhan cầm túi xách bên cạnh xuống lầu.
Mới vừa đi xuống cầu thang liền thấy bóng dáng của Lục Hàn, cô rất ngạc nhiên:
"Anh vẫn chưa đi?"
Lục Hàn cúi đầu:
"Trợ lý Chu nói 5 giờ ngài có một bữa tiệc, bây giờ tôi đưa ngài đến