Khổng Hi Nhan trở về nhà, không ngờ người nói muốn đi họp đã về nhà trước một bước, còn bận rộn trong bếp, nhìn thấy cô mở cửa vào cũng không ngẩng đầu chào hỏi:
"Trở về rồi. "
Yên Yên đã nhảy lên chân cô, Khổng Hi Nhan vừa ôm lấy nó vừa trả lời:
"Ừm, cô không đi họp sao? "
"Không đi."
Một câu trả lời nhẹ nhàng từ nhà bếp nói ra.
Trì Vãn Chiếu thuần thục đổ thức ăn trên đĩa, nhất thời mùi hương tản ra khắp nhà, trong khoảng thời gian Trì Vãn Chiếu rời đi Khổng Hi Nhan ăn nhiều nhất chính là mì.
Thứ nhất, cô ấy biết nấu rất ít món.
Thứ hai, mỗi ngày quay phim trở lại mệt mỏi không muốn nhúc nhích, cũng tùy tiện ứng phó.
Bây giờ ngửi thấy mùi thức ăn do Trì Vãn Chiếu nấu, con sâu trong bụng cô bị dẫn lên, không tự chủ được đi đến bàn ăn.
Hương vị thịt cá vừa nấu xong đang bốc lên , dưới ánh đèn chiếu lấp lánh, Khổng Hi Nhan ôm bụng nhìn về phía Trì Vãn Chiếu đang bận rộn trong phòng bếp.
Chỉ thấy cô đặt một ít nước trong bát nhỏ, sau đó đập trứng vào bên trong, khuấy vài cái cho vào nồi, sau đó xào lên, cô đã cởi áo gió, bên trong là một chiếc áo len màu nhạt, tay áo xắn lên cánh tay, lộ ra đường nét cổ tay xinh đẹp.
Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm sườn mặt người kia, nghĩ đến hôm nay nhìn thấy người kia ở phim trường.
Lạnh lùng kiêu ngạo, hàn ý bức người.
Chỉ cần một cái nhìn đã làm cho người ta không thể không cúi đầu.
Hoàn toàn khác với bây giờ.
Trì Vãn Chiếu đặt trứng xào sang một bên, sau đó đổ cà chua đã cắt vào nồi nho nhỏ rồi xào, chỉ chốc lát cà chua ra nước, người đó cho trứng vào, rắc hành lá và gia vị.
Có mùi thơm nhàn nhạt bay tới, bụng Khổng Hi Nhan ọt ọt lên tiếng, cô có chút ngượng ngùng ôm Yên Yên ngồi trở lại sô pha giả vờ xem TV.
Trì Vãn Chiếu đem canh nấu xong đặt ở trên bàn cơm, nghiêng đầu nhìn người kia đang co rúm thành một đoàn trên sô pha, trong mắt đầy dịu dàng, cô nói:
"Tôi đi tắm, cô ăn trước đi. "
Khổng Hi Nhan vội vàng quay đầu lại, nhìn người kia:
"Không cần..."
Trì Vãn Chiếu đang cởi tạp dề, tay cô đang đặt trên cổ, kéo hai cái, không cởi được tạp dề, Khổng Hi Nhan nhìn thấy người kia kéo dây rút thành nút thắt, cô đứng dậy nói:
"Cô đừng nhúc nhích, tôi tới giúp cô. "
"Được."
Trì Vãn Chiếu nhìn thấy Khổng Hi Nhan đứng dậy, ánh mắt sắc lên, cô thoáng cúi đầu, lộ ra cổ thon dài, Khổng Hi Nhan dựa về phía trước một chút, nghiêng đầu nhìn nút thắt phía sau.
Khổng Hi Nhan không cao như Trì Vãn Chiếu, hơi nhón chân lên, Trì Vãn Chiếu cúi đầu liếc nhìn động tác của cô, đầu cúi xuống, trực tiếp đặt trên vai Khổng Hi Nhan.
Chóp mũi tràn đầy mùi hương quen thuộc.
Kể từ ngày họ ký hợp đồng, người kia đã thay đổi sữa tắm, đó là hương vị quen thuộc của cô.
Khổng Hi Nhan cảm giác được trọng lượng của đầu vai, động tác của cô cứng ngắc hơn rất nhiều, đầu ngón tay chạm vào da thịt Trì Vãn Chiếu, xúc cảm ấm áp.
"Được chưa?"
Trì Vãn Chiếu mở miệng, hô hấp ở bên cổ Khổng Hi Nhan, ngứa ngáy, cô vội vàng hai lần cởi nút thắt, sắc mặt hơi đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt Trì Vãn Chiếu, cúi đầu nói:
"Được rồi. "
"Cám ơn."
Trì Vãn Chiếu cũng không thèm để ý, cởi tạp dề treo trong phòng bếp, Khổng Hi Nhan đi theo phía sau cô vẫn là động tác cúi đầu, giọng nói yếu ớt:
"Hôm nay ở trường phim, cám ơn cô. "
Cô không phải không nhìn ra Trì Vãn Chiếu giúp cô.
Nhưng cô không thể hiểu tại sao cô ấy giúp cô.
Giữa hai người, không nên liên quan quá nhiều.
Trì Vãn Chiếu cất xong tạp dề, nghiêng đầu nhìn cô, biểu hiện đã hiểu:
"Không sao, thuận tiện mà thôi. "
Thấy Khổng Hi Nhan vẫn đứng tại chỗ, giọng nói của cô mềm mỏng:
"Thế nào, mang đến phiền phức cho cô?"
"Không có."
Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu nhìn nhau, thấy sắc mặt của Trì Vãn Chiếu vẫn như cũ, không thể không nói:
"Chỉ là phiền cô thôi. "
Trì Vãn Chiếu nghe vậy thu liễm một chút biểu tình, dịu dàng hơn, nghiêng mặt căng thẳng, dịu dàng:
"Không phiền phức. "
"Khổng tiểu thư, chúng ta hiện tại là quan hệ hợp pháp đã được chứng thực, cô không cần khách sáo như vậy."
Đây không phải là lần đầu tiên Khổng Hi Nhan nghe được những lời này từ miệng Trì Vãn Chiếu, dấu tay trên gương mặt cô còn chưa biến mất, nghẹn giọng hỏi:
"Vì sao lại là tôi. "
Trì Vãn Chiếu nói: "Hả? "
Khổng Hi Nhan tiếp tục hỏi:
"Tôi tự hỏi tại sao cô lại chọn tôi?"
Cô không tin Trì Vãn Chiếu thật sự là bởi vì muốn tìm một người chăm sóc cho Yên Yên mới kết hôn.
Nhưng nếu không phải, cô không thể nghĩ được những lý do khác.
Thích cô?
Không đến mức đó, hai người bọn họ căn bản chưa từng tiếp xúc qua, Cảnh Yên vẫn là sau khi cô rút lui mới xuất hiện, lúc trước trong giới căn bản không có tồn tại.
Những lý do khác thậm chí còn không có.
Bây giờ cô không có gì, Trì Vãn Chiếu muốn gì từ cô.
Cho nên mới càng ngày càng nghĩ không ra.
Trì Vãn Chiếu nhìn cô, đôi mắt sáng ngời, bên trong quay cuồng cảm xúc khó hiểu, người kia đứng thắt lưng thẳng tắp, mái tóc dài tùy ý vén ra sau đầu có độ cong đẹp mắt, đầu tóc rơi trên cổ, theo động tác của cô lắc lư.
Lúc người kia không cười trên mặt không có biểu tình gì, môi mím thẳng, hàm dưới căng chặt, đôi mắt sáng như lưỡi dao sắc bén, khí thế quanh thân bức người.
Khổng Hi Nhan cảm thấy trong phút chốc cô sẽ khôi phục lại là Trì tổng cao cao tại thượng lúc mới gặp.
Giơ tay nhấc chân dứt khoát lưu loát, luôn có dự tính trước mọi việc.
Có vẻ như mọi thứ đều nằm trong tay cô ấy.
Ngay khi Khổng Hi Nhan cho rằng Trì Vãn Chiếu sẽ mở miệng nói chuyện, người sau chỉ mím môi cười cười rời đi. Cô đi theo Trì Vãn Chiếu hai bước, thấy người kia đóng cửa lại mới nản lòng buông thỏng bả vai.
Yên Yên biết điều nhảy đến bên chân cô, dùng đầu lưỡi mang theo gai nhọn liếm bụng bắp chân cô, Khổng Hi Nhan chán nản ngồi xổm xuống, nhấc hai chân trước của nó lên, mũi chống lên chóp khói đỏ bừng nhẹ giọng hỏi:
"Cho nên, vì sao? "
"Meo meo..."
Căn phòng im lặng, không ai có thể trả lời câu hỏi của cô.
Trì Vãn Chiếu tắm rửa xong xuống lầu nhìn thấy Khổng Hi Nhan vẫn ôm Yên Yên ngồi trên sô pha, bóng lưng mảnh khảnh.
Đáy lòng cô dâng lên dòng chảy ấm áp, chậm rãi theo máu lưu chuyển, ngay cả sắc mặt cũng dịu dàng không ít, cô nói:
"Ăn cơm rồi. "
Khổng Hi Nhan nghe được tiếng liền quay đầu, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu chỉ mặc áo choàng tắm, tóc dài xõa vai, hai gò má bị hung đỏ bừng, mắt mang theo sóng mùa thu, khác với vẻ thanh cao cao ngạo lúc trước, thêm chút phong tình bình thường không có.
Cô hiếm khi nhìn thấy Trì Vãn Chiếu xõa tóc.
Trong ấn tượng của Khổng Hi Nhan, mái tóc dài của cô luôn được buộc lên, tỉ mỉ, chỉ có lúc ngủ mới xõa ra.
Nhưng trong lúc ngủ, cô không thể nhìn kỹ.
Cho nên vừa mới nhìn thấy, cô mới sửng sốt, Trì Vãn Chiếu với mái tóc dài xõa ra dường như làm cho khí thế cũng yếu đi không ít.
Ngay cả người cũng dịu dàng.
Khổng Hi Nhan cảm thấy ý nghĩ của mình thật sự là -- quá hoang đường.
Trì Vãn Chiếu đi vào phòng bếp múc hai chén cơm đi ra, đưa cho Khổng Hi Nhan, thấy người kia còn ngây ngốc nhìn mình, cô hỏi:
"Sao vậy? "
Khổng Hi Nhan hoàn hồn:
"Không sao. "
"Ăn đi."
Trên bàn cơm vẫn ít nói ít lời, trước đó Khổng Hi Nhan còn rất đói bụng, hiện tại để cho cô ăn, ngược lại không ăn mấy miếng liền no, Trì Vãn Chiếu nhìn cô buông đũa xuống, hỏi:
"Không ăn nữa? "
Khổng Hi Nhan:
"No rồi. "
Trì Vãn Chiếu múc thêm cho cô một bát canh:
"Dưỡng dạ dày."
Khổng Hi Nhan liếc mắt nhìn người kia:
"Cám ơn..."
Trì Vãn Chiếu nghe được hai chữ này thân thể dừng một chút, tiếp theo nghiêng mặt, mắt như huyền châu nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mở ra:
"Không cần (cảm ơn). "
Sau bữa cơm Khổng Hi Nhan mang theo Yên Yên lên lầu rửa mặt, Trì Vãn Chiếu sau khi xem xong tin tức, từ trên bàn trà cầm một món đồ lên lầu.
Phòng trên tầng 2.
Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên mở cửa, một trận sưởi ấm đánh tới, lỗ chân lông thoải mái mở ra, Yên Yên quen cửa quen nẽo từ trên tay cô nhảy xuống chạy tới trên giường, tiến đến bên cạnh Trì Vãn Chiếu kêu hai tiếng meo meo.
Trong con ngươi xanh thẳm tràn đầy ủy khuất.
Dường như lo lắng về việc Trì Vãn Chiếu buổi tối tối nay lại ném nó ra ngoài.
Trì Vãn Chiếu một tay cầm sách, tay kia nằm vuốt ve bộ lông trắng vừa thổi khô của nó, Yên Yên ghé lên người cô ngáy ngủ.
Khổng Hi Nhan đi tới trước gương trang điểm thổi khô mái tóc dài, từ trong gương nhìn thấy Trì Vãn Chiếu đang cúi đầu nhìn Yên Yên, động tác dịu dàng, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt không dễ phát hiện, hàng động nhẹ nhàng.
Cô nhìn hành động của một người một mèo trong gương, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp.
Khổng Hi Nhan vừa thổi khô mái tóc dài liền nghe được Trì Vãn Chiếu nói với cô:
"Lại đây. "
Cô thu dọn máy sấy tóc, khép lại áo ngủ đi tới, Trì Vãn Chiếu tựa vào bên giường, áo ngủ rộng rãi khẽ mở ra, lộ ra trước ngực một mảng da trắng nõn cùng đường nét đồ lót như ẩn như hiện, Khổng Hi Nhan ánh mắt tránh né hỏi:
"Chuyện gì vậy? "
Trì Vãn Chiếu đưa tay ra, Khổng Hi Nhan nhíu mày không biết người kia muốn làm gì.
Thấy Khổng Hi Nhan không có phản ứng, Trì Vãn Chiếu trực tiếp kéo cánh tay người kia qua, để người kia ngồi bên cạnh giường, chiếc giường lớn mềm mại trong nháy mắt sụp xuống một chút, Khổng Hi Nhan vừa định đứng lên, Trì Vãn Chiếu lên tiếng lớn tiếng nói:
"Đừng nhúc nhích. "
Khổng Hi Nhan thật sự không nhúc nhích.
Trì Vãn Chiếu từ trên tủ đầu giường cầm một cái hộp giống như thuốc mỡ, sau khi mở ra quả nhiên là thuốc mỡ, Khổng Hi Nhan sờ nửa bên mặt mình nói:
"Không cần..."
Lời còn chưa nói xong, xúc cảm lạnh lẽo liền dán lên gương mặt cô, đầu ngón tay của Trì Vãn Chiếu lạnh lẽo, chạm vào gò má ấm áp của cô, cô cảm thấy nửa mặt nóng hừng hực.
Giống như không phải thuốc mỡ, mà đang thoa phấn.
Mùi thuốc mỡ không khó ngửi, mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn giữa hai người, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Trì Vãn Chiếu bình tĩnh bôi thuốc mỡ cho cô, biểu tình nghiêm túc, cánh môi vẫn mím chặt như trước.
Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn thoáng liền thu hồi tầm mắt, rũ mí mắt xuống.
Nửa ngày sau, Trì Vãn Chiếu mới rút giấy lau tay còn vương thuốc mỡ, người đó bảo dưỡng thật tốt, mười ngón tay như hành tây, trắng nõn thon dài, nếu không phải mỗi ngày đều nhìn thấy Trì Vãn Chiếu nấu cơm, Khổng Hi Nhan khẳng định mười ngón tay của người kia chưa từng dính xuân thủy.
Trì Vãn Chiếu đem thuốc mỡ còn lại đặt trong ngăn kéo, Khổng Hi Nhan ngồi nghiêng, cách ngăn kéo rất gần, Trì Vãn Chiếu lướt qua người Khổng Hi Nhan, lúc nhỏm người dậy hô hấp liền phả lên cổ Khổng Hi Nhan.
"Cô..."
"Cô..."
Hai người đồng thời mở miệng, Khổng Hi Nhan ngước mắt cười cười:
"Cô nói trước. "
Trì Vãn Chiếu tiếp tục tựa vào bên giường, đóng sách lấy tháo kính xuống, cùng Khổng Hi Nhan nói:
"Đến gần chút, tôi xem còn sưng lên không. "
"Không có gì đáng ngại."
Khổng Hi Nhan tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn đến gần một chút, để cho Trì Vãn Chiếu nhìn rõ ràng.
Kỳ thật mặt cô sưng lên cũng không ghê gớm, rốt cuộc Hà lão còn cố kỵ phải quay phim, cũng không dùng 10 phần lực, chỉ là có dấu bàn tay, Trì Vãn Chiếu vừa mới bôi thuốc che dấu, hiện tại đến gần nhìn, cũng chỉ nhìn thấy trong suốt.
Giống như khi còn nhỏ ăn quả đông lạnh,