Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 31


trước sau


Cả ngày sắc mặt Trì Vãn Chiếu rất ảm đạm, lúc họp vào buổi sáng lại càng lạnh mặt lạnh mày nhẹ, ánh mắt sắc bén giống như muốn đâm lỗ trên người người khác.


Các tổng giám đều nơm nớp lo sợ đi vào và run rẩy đi ra.

Bầu không khí ngột ngạt này giống như một loại virus, nhanh chóng lan rộng khắp công ty.

Chỉ có một người có vẻ mặt như thường.

Gần tan tầm, thư ký Chu ôm một đống văn kiện đi vào, anh đặt văn kiện lên bàn làm việc, thấy Trì Vãn Chiếu thu bút mới hỏi:

"Trì tổng hôm nay không tăng ca sao? "

"Ừm."

Trì Vãn Chiếu thản nhiên ngước mắt lên hỏi:

"Xe đã chuẩn bị xong chưa? "

Thư ký Chu gật đầu:

"Tất cả đã sẵn sàng, tối qua cũng đã nói chuyện với phu nhân, sáng hôm sau khởi hành. "

Nghĩ đến Khổng Hi Nhan, sắc mặt Trì Vãn Chiếu thoáng hòa hoãn hơn, cô đứng dậy nói:

"Tan tầm đi. "


Thư ký Chu đi theo phía sau cô muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút mở miệng nói:

"Trì tổng, trường quay bên kia..."

Điện thoại di động của Trì Vãn Chiếu đột nhiên vang lên, cô dừng lại nghe điện thoại:

"Alo. "

"Chị..."

Thanh âm Trì Huyên khóc sướt mướt từ đầu truyền tới, trái tim Trì Vãn Chiếu đột nhiên co rút lại, nhịn không được hỏi: "

Sao vậy? Em đừng khóc, có phải là ba..."

"Dạ, ba lại phát bệnh, vừa ra khỏi phòng mổ, em sợ."

Trì Vãn Chiếu thơ phào nhẹ nhõm:

"Đừng sợ, Tiểu Huyên em chăm sóc mẹ cho tốt, nhớ lời của chị, đừng lo lắng, ba sẽ không sao. "

Trì Huyên nghe được giọng điệu chắc chắn của chị gái, cô sửng sốt:

"Chị, tại sao (nói) ba sẽ không sao? "

"Có phải ông ấy còn đang chờ người kia hay không..."

Trì Huyên tuy rằng nhỏ tuổi nhất trong nhà, nhưng cô thông minh hiểu chuyện, lúc trước Trì Trác tập họp bọn họ mở hội nghị gia đình cũng không tránh cô, vì thế Trì Vãn Chiếu oán hận Trì Trác, Trì Huyên bao nhiêu tuổi, liền để cho Trì Huyên tiếp xúc với những chuyện bẩn thỉu này.

Oán hận thì oán hận, Trì Huyên rốt cuộc vẫn biết.

Cô còn trẻ dễ hành động theo cảm tính, còn từng đi tìm Vương Hải Ninh,chưa đủ chê cười còn muốn đánh người, bị cô kịp thời chạy tới ngăn cản.

Cho nên Trì Huyên đối với Vương Hải Ninh, là có địch ý rất nặng.

Giờ phút này nghe Trì Vãn Chiếu nói như vậy, Trì Huyên cắn răng hỏi:

"Chị, chị nói cho em biết, có phải ba vẫn đang chờ người kia không?" "

Trì Vãn Chiếu đứng ở cửa sổ, nghe tiếng gió lạnh từ cửa sổ gào thét, cô khàn khàn trả lời:

"Phải thỉ sao? "

Trì Huyên tức giận nói:

"Vậy chẳng thà để ông ấy ra đi như vậy đi. "

"Tiểu Huyên!"

Trì Huyên tựa như vũ trụ nhỏ bộc phát hét lên:

"Em nói sai sao? Chị, em biết trong lòng chị căn bản không có tha thứ cho ba, nhà chúng ta không có ai tha thứ cho ba, mẹ không ly hôn với ba cũng là nể mặt ba bị bệnh, nhưng dựa vào cái gì? "


"Dựa vào cái gì muốn chúng ta gánh chịu?"

"Ông ấy muốn đợi liền để cho ông ấy đợi đi, dù sao em sẽ không bao giờ đi thăm ba nữa!"

Điện thoại cạch một tiếng tắt đi, Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm điện thoại nhíu mày, vẻ mặt bất đắc dĩ, cô đứng ở cửa sổ suy nghĩ, vẫn gọi điện thoại cho Trì Nhất Phàm, thư ký Chu đứng cách cô bốn năm mét, chỉ thỉnh thoảng nghe được một hai câu trả lời.

Không bao lâu, Trì Vãn Chiếu cúp máy đi tới.

Thư ký Chu không tiếp tục đề tài vừa rồi, im lặng đi theo phía sau cô xuống lầu.

Sau khi lên xe, Trì Vãn Chiếu liền tựa vào lưng ghế, cô nhắm mắt lại, thần sắc mệt mỏi, ngay khi xe đi ngang qua những ngọn đèn bên đường, cô chậm rãi mở mắt mở miệng hỏi:

"Chu Sinh, nếu người thân nhất của anh làm sai, anh sẽ tha thứ cho người đó chứ?"

Chu Sinh đối với chuyện của Trì lão tiên sinh ít nhiều biết một chút, giờ phút này nghe được Trì Vãn Chiếu hỏi như vậy, có chút khó nói.

Anh suy nghĩ một hồi mới nói:

"Có thể sẽ tha thứ."

"Dù sao ông ấy thời gian cũng không còn nhiều thời gian, hận thù cũng không có ý nghĩa."

Trì Vãn Chiếu khóe miệng vẽ nên một nụ cười khổ:

"Phải không? "

Nhưng làm sao để cô tha thứ đây.

Biết rõ hai chân người đó đều giẫm vào quỷ môn quan, cô vẫn không bỏ được khúc mắc trong lòng, Trì Huyên nói không sai, rõ ràng không phải bọn họ phạm sai lầm, tại sao lúc này bắt họ gánh chịu.

Nhưng - đứa trẻ đó cũng không có sai.

Trì Vãn Chiếu mặt âm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, vô số phong cảnh từ bên cửa sổ nhẹ nhàng lướt qua, cô trầm mặc không nói, cứ như vậy bảo trì một tư thế.

Đến gần khi xuống xe, Trì Vãn Chiếu mới thu hồi ánh mắt,

cô thu liễm oán khí toàn thân, khôi phục bộ dáng lạnh nhạt, tuy rằng trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhưng so với lúc ở công ty nhu hòa hơn nhiều.

Sau khi xuống xe, cô nhìn xung quanh trước khi bước vào nhà.

Trì Vãn Chiếu đẩy cửa ra, liền thấy Khổng Hi Nhan đang ăn mì bên bàn trà bên trên chăn Yên Yên nằm sấp trước máy tính của cô, một người một mèo đều nhìn chằm chằm vào màn hình.

Khổng Hi Nhan đang tập trung tinh thần xem video, không nghe thấy tiếng mở cửa cách đó không xa.

Trên màn hình đang chạy: - Oa Sở Thiên soái quá đi!

- Chậc chậc chậc chậc, thật xinh đẹp, đoan trang lại xinh đẹp vô song, tuyệt, thật sự tuyệt!

- Phía trước nói là Sở Thiên sao? Đó là một kỹ năng diễn xuất tốt đến bùng nổ!

- Cũng không phải, đảm nhận kỹ thuật diễn cùng nhan sắc trong Phá Kén, ta thích nhất là cùng với Thái tử diễn, hai người quá xứng!

- Cắt, một tiểu tam cũng có người quỳ liếm, tám phần là chưa từng thấy qua nữ nhân.


- Ha ha, lúc nào cũng nói câu này, thú vị chắc? Ai chưa từng phạm sai lầm trong quá khứ.

- Ai, tuy rằng tôi siêu thích Sở Thiên này, nhưng nghĩ đến chuyện Khổng Hi Nhan làm tựa như trong bánh ngọt bọc một lớp S, như thế nào cũng nuốt không nổi.

- giống lầu trên.

- Hoàn toàn hiểu bạn! Bây giờ tôi cảm giác là muốn xem lại không muốn xem, haizzz.

Khổng Hi Nhan ăn mì xem trên màn hình khen ngợi khóe miệng không khỏi giương lên, Phá kén đã phát sóng sáu tập, tuy rằng là phát sóng mỗi tuần, nhưng tỷ suất người xem tăng cao, không thể không nói biên kịch rất bản lĩnh rất lợi hại, cắt rất nhiều tình tiết trong tiểu thuyết còn thêm thắt vào.

Thực sự làm cho mỗi tập phim có một điểm bùng nổ.

Và mỗi tập phim kết thúc với sự hồi hộp.

Đây cũng là lý do thực sự tại sao Phá kén là một bộ phim truyền hình hàng tuần có thể vượt mặt một loạt các bộ phim truyền hình.

Khổng Hi Nhan ăn xong mì, nhìn tập phim đã kết thúc, cô duỗi thắt lưng, tay mới dựng lên đánh vào thứ mềm mại, Khổng Hi Nhan sửng sốt nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu đang ngồi ở phía sau.

"Cô về khi nào vậy!!"

Khổng Hi Nhan sợ tới mức thiếu chút nữa không nhảy dựng lên, ký ức buổi sáng liền trở lại, một ngày nàng liên tục bị Trì Vãn Chiếu dọa hai lần, ánh mắt không khỏi có chút phẫn nộ.

Trì Vãn Chiếu vẫn ngồi trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói của cô nhạt nhẽo: "Vừa trở về. "

Khổng Hi Nhan muốn nổi giận mắt nhìn thấy quầng thâm dưới mắt người kia, cả vẻ mặt mệt mỏi, cô nhịn xuống bên miệng oán giận, nghiêng đầu qua:

"Sao không lên tiếng. "

Trì Vãn Chiếu từ từ mở mắt ra: "Dọa cô sao, tôi xin lỗi."

Khổng Hi Nhan ăn mềm không ăn cứng, nghe được Trì Vãn Chiếu nói như vậy cũng vẫy tay:

"Không sao. "

Cô cầm lấy chén rỗng trên bàn đi đến cửa phòng bếp, nghĩ đến bình thường đều là Trì Vãn Chiếu làm cơm tối, hôm nay hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của người kia, không nhịn được hỏi:

"Cô đã ăn cơm tối chưa? Nếu cô không ngại, tôi sẽ nấu cô một chén mì? "

"Chỉ là tay nghề của tôi không tốt như cô."

Trì Vãn Chiếu qua nghiêng đầu nhìn Khổng Hi Nhan, vẻ mặt dịu dàng:

"Không ngại. "



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện