Chương 57: Cô lại muốn đổi trợ lý (của em ấy)
Chuyện xảy ra trong chương trình【Hẹn nhau thứ Sáu】nháy mắt đã bị truyền ra ngoài, bởi vì đây là phát sóng trực tiếp, quá nhiều người xem, căn bản không thể ngăn cản nổi.
Tin tức giống như lũ lụt, chui vào mọi ngóc ngách trên mạng, bình thường cho dù là fan của tiểu thuyết [Phá kén], fan của phim truyền hình, fan của diễn viên lớn, hoặc fan của chương trình, người qua đường, tất cả đều chú ý đến sự kiện này.
Đoạn video Cố Linh xảy ra chuyện bị cư dân mạng phát đi phát lại, nhất là cảnh khi đồ trang trí trên sân khấu rơi xuống, Khổng Hi Nhan quay người ôm lấy Cố Linh, sau đó Phó Thu chạy đến đụng phải, ngắn ngủi hai giờ đã có hàng ngàn người click xem.
Cư dân mạng trong khoảng thời gian này không sử dụng lời nói tổn thương người khác, chỉ liên tục bình luận: mọi người có ổn không?
Mọi người vẫn ổn.
Khổng Hi Nhan không bị thương.
Cố Linh bị gãy chân, những người khác không có vấn đề gì lớn, đặc biệt cảnh tượng đèn trang trí từ trên cao rơi xuống gây nên kinh hãi quá mức, nhiều người cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, nhất là Phó Thu.
Cô bị thương nặng hơn một chút, đầu chấn động nhẹ, cổ cũng có vết bầm tím, may mắn là mùa đông mặc áo lông vũ, tương đối dày, mới không làm tổn thương các phần còn lại của cơ thể.
Đúng là trong cái rủi có cái may.
Khổng Hi Nhan ngồi trong phòng bệnh, Phó Thu còn chưa tỉnh, cô nhìn Phó Thu sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, thở dài:
"Tiểu ngốc tử."
Cô ấy nghĩa vô phản cố xông tới khiến ngay cả cô cũng bị dọa sợ.
Nửa tiếng sau, người của tổ chương trình tới hỏi thăm bệnh tình, Khổng Hi Nhan chuyển lời cho Đồng Duyệt mình cần tĩnh dưỡng, để cho những người đó đi ra ngoài, Đồng Duyệt ngăn cản một mảng lớn phóng viên và người của tổ chương trình, một mình đứng ở cửa nhìn, tú mi nhíu chặt.
Phụ cận bệnh viện đều bị các phóng viên vây quanh, bọn họ vì cướp được tin tức trực tiếp cũng hận không thể dán vào cửa phòng bệnh, Khổng Hi Nhan bên này không thể dò xét được gì, cho nên bọn họ quay đầu lại đi tìm Cố Linh bên kia. Tất cả đều bị đuổi ra ngoài.
Khi Trì Vãn Chiếu đến có rất nhiều phóng viên đứng trên hành lang, họ đeo máy ảnh trên cổ, trong đó có một phóng viên nhận ra cô, hét lên:
"Trì Vãn Chiếu đến!"
Tiếng kêu này của hắn nhanh chóng khiến cho những người khác hoàn hồn, nhao nhao nhìn qua, chỉ thấy một nữ nhân đang đi tới, khuôn mặt xinh đẹp căng thẳng mím môi, khí thế lạnh thấu xương, đôi mắt sắc bén, còn chưa tới gần nhưng cũng có thể cảm giác được áp lực bức người. Mọi người nhao nhao nhường vị trí, lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh.
Trên lối đi mặc kệ có thấy Trì Vãn Chiếu đến hay không, mọi người đều cầm máy ảnh lên, đèn flash thoáng chốc sáng bừng một mảnh!
Điên cuồng chụp ảnh Trì Vãn Chiếu! Đó là bà chủ lớn của Cảnh Yên!
Cô ấy không bao giờ chấp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, cũng không nhận bất kỳ hoạt động gì, thậm chí rất ít khi lộ ảnh ra ngoài. Những nhân vật bí ẩn như vậy chỉ có thể gặp, không thể cầu. Cho dù không có tin tức Cố Linh bị thương, nhưng bù lại tin này có thể ứng phó tổng biên tập.
Trì Vãn Chiếu nhíu mày nghênh đón ánh sáng, Chu Sinh đứng ở phía sau cô vội vàng ngăn trở một phần nhỏ phóng viên, giọng nói của cô nhàn nhạt lại có khí thế không thể cưỡng lại:
"Chu Sinh, đi xử lý. "
Chu Sinh cúi đầu: "Vâng, Trì tổng. "
Mọi người liền nhìn cô giẫm giày cao gót đi đến cuối hành lang, Chu Sinh cười ôn nhã, hắn đẩy kính, chậm giọng nói:
"Các vị, cần tôi tự mình động thủ, hay là các ngươi tự mình đi? "
Mọi người nhìn tôi, tôi nhìn anh, một trong số những phóng viên nói:
"Dựa vào cái gì! Có bản lĩnh, anh để cô ấy đừng ra ngoài! "
Chu Sinh Nhiên gật đầu, một bước đi tới bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm tấm thẻ nhân viên trên người hắn:
"Tập đoàn giải trí Tề Duyệt, được rồi, vậy chúng ta cùng nhau đánh cược, xem coi trong lúc các người gửi ảnh cho cấp trên thì tôi sẽ khiến các người rời đi nhanh, hay là tốc độ công bố bức ảnh này ra ngoài nhanh hơn. "
Những người khác đều nhìn nhau, trong đó có vài người còn muốn sao lưu, Chu Sinh lạnh quát một tiếng:
"Các ngươi cũng thế! "
Ánh mắt hắn từng cái một quét qua mọi người, vẫn cười đến ôn nhu:
"Chính mình tự cân nhắc mà làm đi. "
Chu Sinh nói xong liền rời đi, các phóng viên còn lại sôi nổi bàn tán:
"Dựa vào cái gì? "
"Mẹ kiếp, cũng quá quách không để ai vào mắt đi!
"Mặc kệ, tôi gửi cho lão đại tôi trước."
Phóng viên Giải Trí Tề Duyệt nói xong liền đem bức ảnh truyền qua, chưa đầy ba giây đã nhận được điện thoại của lão đại, hắn cảm thấy lão đại nhất định là đến khen hắn, cố ý ấn loa ngoài, kết quả liền nghe lão đại mắng:
"Đúng là đồ ngu? Lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy! Anh biết điều gì nên làm điều gì không nên không? Làm thế nào mà tôi có thể nuôi một thứ vô dụng như anh!"
"Anh có biết anh đang chụp ai không?"
"Là Trì Vãn Chiếu của Cảnh Yên!"
"Rõ ràng tin tức của cô ấy đều bị cấm trong giới, ba năm trước, tạp chí kia trong một đêm bị nhổ tận gốc, anh cũng quên phải không? Muốn tôi chết không? Mẹ nó, không muốn làm thì nói sớm một chút! Đừng lôi kéo lão tử đi cùng ngươi chịu chết! "
Lão đại nói xong một tiếng liền cúp máy, còn thuận tiện gửi tin nhắn cho anh: "Không xóa ảnh xong thì đừng quay lại đây! "
Phóng viên này bị mắng xong liền hoảng loạn, ngay lập tức xóa ảnh. Mấy người còn lại còn ôm tâm lý may mắn cũng đều nhao nhao xóa bỏ, thậm chí ngay cả dũng khí gọi điện thoại cho lão đại nhà mình cũng không có.
Phóng viên nhỏ của Giải Trí Tề Duyệt sau khi xóa xong còn chọc chọc người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
"Ba năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tạp chí kia bị nhổ tận gốc?"
Hắn vừa bước chân vào vòng tròn này chưa được hai năm, còn nhiều chuyện chưa rõ lắm.
Người đàn ông bên cạnh anh thở dài, suy nghĩ một chút:
"Kỳ thật cũng phải chuyện lớn, chính là lúc đó có tin đồn Trì Vãn Chiếu lộ ảnh chụp cùng Sài Nhân, sau đó có người chụp được Trì Vãn Chiếu bên ngoài căn hộ, bức ảnh đó không biết làm thế nào