Trì Vãn Chiếu sau khi tan tầm trở về nhà liền nhìn thấy Khổng Hi Nhan ôm mèo ngủ trên sofa rất bình yên, bình yên đến nỗi cô mở cửa cũng không kinh động đến Yên Yên, cô thay giày đi vào, đứng ở trước bàn trà nhìn thấy tờ giấy ghi chú bị dán ngược lại, bên trên viết.
Ăn uống điều độ thất bại, nhưng có dẫn Yên Yên đi dạo nửa tiếng.
Nét chữ thanh mảnh, chữ ký như rồng bay phượng múa, dứt khoát khác biệt.
Trì Vãn Chiếu buông tờ giấy ghi chú, quay đầu nhìn một người một mèo trên sofa.
Khổng Hi Nhan thích nằm nghiêng ngủ, lúc ngủ thích cuộn mình thành con tôm, mặt mày thả lỏng, hô hấp nhẹ nhàng, một tay còn đặt trên người Yên Yên.
Yên Yên dựa vào ngực Khổng Hi Nhan, cái thân dài mập mạp của nó cũng co lại thành quả cầu tuyết, chỉ lộ ra nhúm lông nhung ở tai, thỉnh thoảng động động.
Trì Vãn Chiếu ngồi ở mép ghế quý phi, đôi mắt sáng thu lại sự sắc sảo, đường cong gương mặt cũng dịu dàng không ít, cô đưa tay vuốt ve Yên Yên, cảm nhận tiếng ngáy của nó từ dưới tay vọng lên.
Bầu không khí trong phòng khách yên tĩnh nhưng ấm áp.
Ngồi im nửa tiếng đồng hồ, Trì Vãn Chiếu rũ mắt nhìn về phía Khổng Hi Nhan, bàn tay cô giơ ra giữa không trung, muốn giúp người đang ngủ vén tóc ra sau tai lại sợ làm người ta tỉnh giấc, bàn tay cứ như vậy ở trong không trung không nhúc nhích.
Cuối cùng cô thu tay, thản nhiên thu hồi đường nhìn.
Lúc cô đi tới bếp mở tủ lạnh thì Yên Yên tỉnh, nó động động lỗ tai, thoáng cái đứng lên, nhìn thấy bóng người quen thuộc trong bếp liền kêu lớn, nhảy xuống sofa, chạy tới bên Trì Vãn Chiếu.
Cắn ống quần của cô!
Trì Vãn Chiếu:...
Cái khí thế lạnh lẽo làm cho người trước mặt sợ run đã tiêu tan, lúc này chỉ bất đắc dĩ lắc đầu:
"Không được."
Yên Yên:
"Meo meo meo..."
Trì Vẫn Chiếu vẫn như cũ lắc đầu:
"Làm nũng cũng không được."
Yên Yên có chút hờn, nó dùng răng cạ cạ mắt cá chân Trì Vãn Chiếu, thỉnh thoảng liếm hai cái, dùng cơ thể của nó cọ chân của cô, Trì Vãn Chiếu túm hai chân trước của nó ôm nó lên, chỉ vào cái bụng của nó mà nói:
"Kêu nữa ngày mai khỏi ăn."
Yên Yên:
"Meo meo..."
Nhìn quả cầu tuyết xẹp xuống Trì Vãn Chiếu sau đó không thèm nhìn, đem nó đặt ngoài bếp, đóng cửa lại.
Yên Yên ai oán dùng đầu móng cào cào cửa, âm thanh chói tai làm ồn Khổng Hi Nhan, cô mơ màng mở mắt, vẫn còn buồn ngủ nhìn về phía Yên Yên và Trì Vãn Chiếu đang đeo tạp dề.
Đường nhìn của cô vừa nhấc lên trùng hợp đối diện với Trì Vãn Chiếu, Trì Vãn Chiếu tỉnh bơ hỏi:
"Tỉnh."
Cơ mặt Khổng Hi Nhan cứng ngắc:
"Ừm."
Yên Yên vãn không ngừng thử cánh cửa kia dày bao nhiêu, Trì Vãn Chiếu kéo cửa ra ôm lấy Yên Yên tiến lên trước vài bước đem Yên Yên nhét vào lòng Khổng Hi Nhan:
"Đem lên phòng lầu 2 rồi xuống phụ làm cơm tối."
Khổng Hi Nhan Ồ một tiếng, nhận lấy Yên Yên còn không tình nguyện cứ nhào về phía Trì Vãn Chiếu, cô ôm cổ nó, mắt đối mắt:
"Đừng ồn nữa, coi chừng cô ấy không cho mi ăn cơm tối luôn đó."
Vẫn còn meo meo không ngừng, trong nháy mắt Yên Yên im lặng, đôi con ngươi xanh thẳm nhìn chằm chằm Khổng Hi Nhan, trong mắt như hỏi Cô cho tôi ăn không?
Đối mặt với ánh mắt đầy hi vọng kia, Khổng Hi Nhan ngoan tâm ôm nó đi một mạch lên lầu, đem vào phòng ngủ.
Tiễn Yên Yên đi, cả phòng khách yên tĩnh hơn nhiều, Khổng Hi Nhan đứng ở cửa bếp, nhìn Trì Vãn Chiếu cầm ít rau đặt trên thớt, cô lúng túng hỏi:
"Cần tôi làm gì?"
Trì Vãn Chiếu không quay đầu, chỉ có âm thanh lạnh lẽo bay tới:
"Trước tiên mang rau đi rửa sạch."
Khổng Hi Nhan vén tay áo ngủ lên, mới chuẩn bị làm việc Trì Vãn Chiếu chợt xoay người, kéo cổ tay cô:
"Chờ đã."
"Hũm?"
Trì Vãn Chiếu lấy từ trong ngăn tủ ra một cái tạp dề màu đỏ, tạp dề không phải loại chui đầu vào mà là loại có dây, cổ và eo đều thắt dây.
Khổng Hi Nhan đứng yên chuẩn bị nhận lấy tạp dề, Trì Vãn Chiếu trực tiếp đi tới một tay đưa về phía trước, đẩy mái tóc dài của Khổng Hi Nhan qua một bên, sau đó đem hai đầu dây tạp dề vòng qua cổ, 10 ngón tay linh hoạt thắt nút.
Trên người người kia có mùi hương nhàn nhạt, dựa vào gần mùi hương đó quanh quẩn chóp mũi Khổng Hi Nhan, cô thoáng cúi đầu, nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo gần trong gang tấc, xuống chút nữa thấp thoáng có thể thấy được đường viền nội y.
Khổng Hi Nhan không được tự nhiên dời đường nhìn.
Trì Vãn Chiếu lại không cho Khổng Hi Nhan cơ hội này, sau khi cột chắc dây trên cổ, đầu của cô đặt trên vai Khổng Hi Nhan, hai tay luồng qua hông buộc dây lại.
Tay của Khổng Hi Nhan còn giơ trong không trung, cô muốn lui ra sau, Trì Vãn Chiếu lại thản nhiên mở miệng:
"Đừng nhúc nhích."
Cô dựa vào rất gần, giọng nói lành lạnh giống như sấm rền nổ bên tai Khổng Hi Nhan, hai gò má cô đỏ ửng, đôi mắt sáng và đôi tay không biết đặt ở đâu.
Mãi cho đến khi Trì Vãn Chiếu cột chặt tạp dề rồi lui lại, hài lòng nói:
"Được rồi."
Khổng Hi Nhan nói:
"Cảm ơn."
Đôi chân mày Trì Vãn Chiếu nhuộm màu vui vẻ:
"Không cần khách sáo như vậy, chúng ta đã lãnh giấy chứng nhận công nhận mối quan hệ hợp pháp rồi."
Khổng Hi Nhan:...
Phòng bếp không quá lớn, hai người tạo ra khoảng cách, Khổng Hi Nhan rửa rau xong đặt lên trên thớt gỗ, nhìn Trì Vãn Chiếu giơ tay chém xuống, động tác thuần thục.
Bên tay trái Trì Vãn Chiếu là nồi áp suất, cô thuần thục cắt thịt gà, đem hành tỏi và gia vị bỏ vào, thiết lập tốt chức năng và thời gian mới xoay qua mở chảo.
Khổng Hi Nhan ngước mắt nhìn góc nghiêng gương mặt Trì Vãn Chiếu căng thẳng, môi mím lại, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú.
Sau khi trở về vẫn chưa thay quần áo, chỉ cởi áo khoác ngoài, bên trong là chiếc áo sơ mi màu da cam. Ống tay áo xoắn lên trên khủy tay, lộ ra cánh tay thon dài trắng noãn. Khổng Hi Nhan nhìn người kia bận rộn có trình tự giống như không phải đang làm cơm mà là đang làm một thứ hàng mỹ nghệ nào đó.
Biểu tình cẩn thận tỉ mỉ.
Có câu khi nghiêm túc người ta trở nên đẹp nhất.
Huống chi người kia vốn là mỹ nữ xinh đẹp.
Càng mê người hơn.
Trong lúc nhất thời Khổng Hi Nhan quên thu hồi đường nhìn, cứ như vậy theo cổ tay của Trì Vãn Chiếu chuyển động lên xuống, mãi cho đến khi Trì Vãn Chiếu đem rau đã cắt xong bỏ vào trong dĩa, khói trắng dần dần bốc lên, cô đem dĩa đưa cho Khổng Hi Nhan.
Người ở sau không phản ứng.
Trì Vãn Chiếu khẽ cười, vẫn giọng nói lành lạnh, mang theo 3 phần hứng thú.
"Đẹp không?"
Khổng Hi Nhan cách làn khói trắng chống lại cặp mắt sáng kia, ngượng ngùng nói:
"Trì tổng đừng hiểu lầm, chẳng qua tôi cảm thấy người như ngài lại tự mình làm cơm, thật không thể tưởng tượng nổi mà thôi."
"Tất nhiên, dáng vẻ ngài làm cơm cũng rất đẹp."
Trì Vãn Chiếu đem dĩa đặt lên trên tay Khổng Hi Nhan, khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười nhàn nhạt như trước, thu hồi tầm mắt, trong mắt thêm vài phần hứng thú:
"Tôi thấy Khổng tiểu thư hiểu làm rồi, tôi chỉ hỏi cô món ăn này đẹp mắt không."
"Dù sao đây cũng là bữa cơm đầu tiên của cô, đương nhiên muốn cho cô thỏa mãn."
Khổng Hi Nhan:...
Đẹp! Thật sự đẹp! Cả nhà cô đều đẹp!
Cô bưng dĩa bước ra khỏi bếp, hít một hơi thật sâu, mang nó đặt lên trên bàn ăn, quay đầu nhìn bóng lưng tinh tế của Trì Vãn Chiếu, phồng má ngồi xuống bàn ăn.
Toàn bộ đồ ăn đã mang ra, Trì Vãn Chiếu rửa sạch tay mang theo chút rau xào còn xót lại đến bàn ăn, canh và cơm cũng chưa tới lúc, cô nhìn đồng hồ nói với Khổng Hi Nhan:
"Tôi đi tắm trước, nhớ kỹ mang canh ra đàng hoàng."
Cô không ăn được đồ ăn quá nóng, nên để lạnh 10 phút rồi ăn, chỉ là không biết Khổng Hi Nhan có thói quen này hay không, cô suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu:
"Cô đói bụng có thể ăn trước."
Khổng Hi Nhan lắc dầu:
"Không sao, tôi chờ cô cùng ăn."
Trì Vãn Chiếu hắng giọng rồi lên lầu, vừa mở cửa Yên Yên từ dưới chân cô chạy ra ngoài, nó đặt mông ngồi ở cửa, ngửa mặt đối diện với cô.
Đôi con ngươi xanh thẳm kia như ai oán nhìn cô, giống như oán hận cô không nên máu lạnh vô tình như vậy!
Trì Vãn Chiếu:...
Sau đó Yên Yên bị nhốt vào trong căn phòng kế bên.
Khổng Hi Nhan ở dưới lầu nghe thấy động tĩnh nên ngẩng đầu lên dò xét, hai cánh cửa đều đang đóng, cô yên lặng quay đầu lại xem tiếp kịch bản.
Là cố sự thời kỳ chiến loạn.
Thiên hạ phân 3 nước: Nước Ngô, nước Triệu và nước Ngụy, 3 bên vững chắc.
Nước Ngô có một thôn trấn liền với nước Ngụy, từ trước đến nay đều không được bình an, cuối cùng bị nước Ngụy tận diệt, người ở thôn trấn đó bất luận nam nữ lão ấu, toàn bộ đều bị giết, chỉ sống sót vài người.
Trong những người này có một cậu bé ngoan cường còn sống.
Mạng của thằng bé tốt hơn so với