Rốt cuộc Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu cũng không kịp thời gian ăn cơm tối, hai người ở trên giường thân mật quá lâu, cuối cùng vẫn là Khổng Hi Nhan cảm thấy đói bụng mới đá Trì Vãn Chiếu sang môt bên, từ chối người kia nhích đến gần mình.
Trì Vãn Chiếu từ trên giường ngồi dậy, thấy Khổng Hi Nhan chuẩn bị đứng dậy, cô nói:
"Đừng nhúc nhích, ở trên giường chờ chị là được."
Khổng Hi Nhan ngẩng đầu nhìn người kia:
"Em tự đi xuống. "
Trì Vãn Chiếu mỉm cười:
"Cũng được, nếu em vẫn còn sức."
Khổng Hi Nhan: ...
Cô tức giận nhìn Trì Vãn Chiếu xuống giường, đi đến tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ, thân hình xinh đẹp ẩn trong áo ngủ, chỉ có một đôi chân trắng trẻo lúc ẩn lúc hiện.
Trì Vãn Chiếu không đi xuống lầu trước mà đi vào phòng tắm xả nước đầy bồn tắm, sau đó đến bên giường để vén chăn lên.
Khổng Hi Nhan còn chưa kịp kêu lên thì Trì Vãn Chiếu liền dùng một tấm chăn mỏng che cơ thể mềm mại của cô, sau đó ôm ngang cô lên.
Hành động rất thành thạo.
Hơn nữa dáng vẻ không hề có chút khó khăn nào.
Khổng Hi Nhan líu lưỡi, cô dù gì cũng cũng phải năm mươi ký, sao người này mặt không đỏ thở không loạn vẫn có thể ôm lấy cô, thắt lưng còn thẳng tắp.
Trì Vãn Chiếu sắc mặt như thường ôm cô đến cửa phòng tắm, ánh mắt nhìn về phía trước nói:
"Em cứ nhìn chằm chằm chị thì đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm tối. "
Khổng Hi Nhan vội vàng dời tầm mắt, bĩu môi không nói gì.
Đã xả xong nước vào trong bồn tắm, Trì Vãn Chiếu ôm người kia đặt vào, nước chậm tràn qua người, khiến cho người ta thoải mái mới mức lỗ chân lông cũng muốn giãn ra, Khổng Hi Nhan rụt lại, chỉ phút chốc trên người đều đầy bọt trắng.
Trì Vãn Chiếu theo bộ dáng nhu thuận của người kia nhịn không được xoa xoa đỉnh đầu người đó, sau đó cúi đầu hôn vòng xoáy trên đỉnh đầu, cuối cùng nói:
"Chị xuống dưới làm cơm tối. "
"Ừm."
Giọng Khổng Hi Nhan mềm mại từ phía dưới thốt ra, Trì Vãn Chiếu nghe được khóe môi giương lên.
Cô quay lưng đóng cửa phòng tắm, kéo tấm ga trải giường xuống thay bộ mới, sau đó ôm ga trải giường vừa thay xuống lầu.
Vương Hải Ninh đã không còn ở dưới lầu nữa, phòng khách vắng lặng, chỉ là trên bàn cơm còn bày hai món ăn một canh.
Hiển nhiên qua lâu, đều lạnh.
Trì Vãn Chiếu bỏ ga trải giường vào trong máy giặt, xoay người đi đến trước bàn cơm cúi đầu nhìn, mím môi cười cười, sau đó cô bưng thức ăn vào phòng bếp hâm nóng lên, nửa tiếng sau, cô mới bưng cơm nước lên lầu.
Khổng Hi Nhan ở trong bồn tắm thoải mái tới sắp ngủ thiếp đi, vẫn là nghe thấy tiếng gõ cửa mới đứng dậy rửa sạch những bọt trắng trên người rồi bọc khăn tắm đi ra
Trì Vãn Chiếu đặt cơm nước lên trên bàn trong phòng, đưa đũa cho Khổng Hi Nhan.
"Ăn nhanh đi."
Khổng Hi Nhan nhìn Trì Vãn Chiếu:
"Còn chị thì sao?"
Tay của Trì Vãn Chiếu đặt trên dây đeo áo choàng tắm, kéo kéo dây đeo ra:
"Chị đi tắm."
Khổng Hi Nhan:
"Em sẽ đợi chị rồi cùng ăn."
Trì Vãn Chiếu nhìn người kia:
"Được."
Mắt thấy Trì Vãn chiếu vào phòng tắm Khổng Hi Nhan mới đứng dậy đi tới bên cửa sổ, bây giờ khoảng mười hai giờ, ngoài cửa sổ chỉ có đèn đường phát ra ánh sáng yếu ớt, thỉnh thoảng có đèn xe hiện lên, nhưng cách nơi này tương đối xa, không nghe thấy tiếng ồn ào.
Ngoài cửa sổ gió lạnh tùy ý thổi mạnh, Khổng Hi Nhan nghe thấy tiếng gió gào thét không ngừng, giống như có người nhỏ giọng khóc.
Hai tay cô ôm lấy bả vai, trước mắt lóe lên một hình ảnh.
Đó cũng là một buổi tối mùa đông lạnh lẽo, ngày hôm đó tuyết vẫn rơi, mặt đường đóng băng, rất trơn trượt, các cô đi rất cẩn thận, đúng vậy, các cô.
Cô và Quan Hiểu Dĩnh.
Ngày đó các cô vừa kết thúc bữa tiệc của bộ phim truyền hình Sát Thanh, đáng lẽ người đại diện sẽ đưa các cô trở về, bị Quan Hiểu Dĩnh từ chối, cũng nhỏ giọng tiết lộ có một điều bất ngờ vui vẻ muốn dành cho cô.
Cô suy nghĩ suốt cả quãng đường đi, trước sau đều không nghĩ tới sẽ là bất ngờ gì.
Nhưng ngay khi sắp tới gần nơi ở, Quan Hiểu Dĩnh kéo cô lại, sau đó chỉ tay về khoản đất trống ở phía trước cách đó không xa.
Ở chỗ đất trống có người dùng nến xếp thành hình trái tim, diện tích không lớn, nhưng nhìn ra được rất dụng tâm, Khổng Hi Nhan nhìn chăm chú, ở giữa trái tim có một anh chàng đang đứng ôm bó hoa tươi, hắn cười nhút nhát, trên mặt tuấn tú đỏ ửng.
Hắn đứng đó nói với cô:
"Hi Nhan, nếu em đồng ý thì em đến đây, nếu không thì anh vẫn đứng ở nơi này... chờ em."
Lúc ấy cô đã ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không ngờ bình thường cô chỉ xem Quan Hiểu Phàm như bạn bè nào ngờ lại xảy ra cảnh này.
Tỏ tình?
Hơn nữa còn ở hoàn cảnh này.
Quan Hiểu Dĩnh ở bên cạnh không ngừng hối thúc cô:
"Đồng ý đi, Hi Nhan mau đồng ý đi, cậu xem bộ dáng ngốc nghếch của em ấy, thật sự sẽ chờ cả đêm."
"Mau đồng ý đi."
Lúc đó cô quá khiếp sợ, hoàn toàn không kịp phản ứng với chuyện này, chờ đến khi cô nghĩ xong cách diễn ta thì nhìn thấy một chiếc xe cách đó không xa xông tới, có vẻ bởi vì mặt đường trơn trượt mà rẽ tới nơi có ánh nến!
Cô nhìn thấy hốt hoảng hiện ra trong ánh mắt của Quan Hiểu Phàm, nhìn thấy cậu ta không kịp kêu lên một tiếng cơ thể đã bị đụng vào, nhìn thấy bó hoa hồng bị văng ra chậm rãi rơi xuống, dính máu.
Đỏ tươi.
Khổng Hi Nhan nhắm chặt mắt lại, bên tai tựa hồ còn có thể nghe thấy tiếng phanh xe chói tai khi đó, còn cả tiếng thét chói tai của Quan Hiểu Dĩnh, cô nhịn không được nhíu mày.
Sau đó, cơ thể của cô bị người ta ôm từ phía sau, cằm Trì Vãn Chiếu đặt trên vai cô, vừa ra khỏi phòng tắm mang theo hơi nước, Trì Vãn Chiếu hỏi:
"Em đang nghĩ gì?"
Khổng Hi Nhan lắc đầu:
"Không có gì. "
Trì Vãn Chiếu cũng không hỏi nữa mà kéo Khổng Hi Nhan đi đến bên bàn bên cạnh ngồi xuống, đưa cho cô đôi đũa.
Chờ Trì Vẫn Chiếu tắm xong cơm nước cũng hơi lạnh, nhưng Khổng Hi Nhan không để ý nhiều như vậy, có lẽ là bởi vì chuyện vừa nghĩ đến khiến cho khẩu vị không tốt, rõ ràng trước đó còn đói đến không muốn nói chuyện, thật sự đem cơm đưa đến miệng cô, cô lại ăn không được mấy miếng.
Trì Vãn Chiếu nhìn người kia mở miệng nói:
"Hôm nay đi đâu