Suốt cả buổi ăn tối, nhóm Tân hăng say một bên cầm thịt thú một bên xòe tay đếm số. Lĩnh rất khâm phục họ, cậu chỉ cần nói một lần ấy vậy mà các thú nhân đã biết chuyển từ tay sang những viên đá nằm rải rác khắp nơi trong hang.
“Sau số mười sẽ là số mấy?” Tân vừa chỉ tới một hòn đá ở góc trái liền phát hiện còn rất nhiều hòn đá khác nữa chưa có số đếm.
Lĩnh cười nhìn Tân:
“Là số mười một. Anh đếm đến mười là kết thúc thì sẽ quay lại số một đầu tiên ghép với số cuối cùng anh vừa đếm để ra số tiếp theo, cứ thế tiến lên đến số cuối lại tiếp tục ghép.”
Nói rồi cậu chỉ tay vào từng hòn đá nằm gần mình nhất bắt đầu đếm từ một đến một trăm. Đếm xong cậu nhìn qua anh.
Tân trông thấy ánh nhìn của cậu liền gật đầu, miệng anh lẩm bẩm quy tắc Lĩnh vừa dạy mình.
Lĩnh nhìn đống lửa không ngừng cháy lớn hắt bóng nhóm thú nhân đang túm tụm thành từng góc học bài xúc động không thôi. Họ rất ham học cũng rất thông minh, những thú nhân như thế này đáng được những điều tốt đẹp mới phải.
“Chuyện anh hỏi em lúc sáng, em đã nghĩ xong chưa?”
Bất thình lình tiếng nói của Tân áp sát tai cậu khiến Lĩnh giật thót, cậu cấp tốc nghiêng người đi.
Lĩnh hoang mang nhìn anh, trong thoáng đó cậu không biết anh đang nói tới chuyện gì.
Đôi mắt xanh đen của Tân tối xuống, anh kiên trì lặp lại lần nữa:
“Chuyện lúc sáng, chuyện anh nói thích em muốn trở thành người yêu của em ấy, em đã nghĩ xong chưa?”
“Hả?” Lĩnh ngây ngốc thốt lên một từ. Ngay lập tức cậu phát hiện mình sai liền nuốt nước bọt, nói gấp “anh không thấy em đổi xưng hô theo anh rồi sao?”
Tân nhìn cậu chằm chằm cố gắng hiểu rõ câu hỏi của cậu. Lát sau anh mỉm cười cả người nhích lại gần cậu hơn.
Nếu đã đồng ý Lĩnh sẽ không làm giá, cậu mặc anh nhích lại gần không xích đi. Cả hai ngồi sát sạt nhau.
Tân vươn tay cầm lấy bàn tay Lĩnh, anh mâm mê từng ngón tay cậu:
“Cảm ơn em, anh sẽ cố gắng cho em cuộc sống tốt nhất có thể trong khả năng của anh.”
Lĩnh cầm ngược lại bàn tay to lớn đầy vết chai và không ít vết xước đã cũ từ khi nào nhưng còn để lại thẹo gồ ghề.
“Kiếp trước của em được sinh ra ở một thế giới tốt đẹp, học được rất nhiều tri thức hữu ích. Nếu có thể em muốn cùng anh xây dựng một bộ lạc thuộc về riêng chúng ta, lúc đó em sẽ dạy mọi người những gì em biết.”
Tân siết chặt bàn tay Lĩnh, anh tựa vào người cậu, cả thân mình to lớn luôn thẳng tắp giờ đây như xìu xuống, anh đổ gần như hơn phân nửa trọng lượng cơ thể lên cậu, thể hiện ra sự mệt mỏi của chính mình.
Lần đầu tiên Lĩnh thấy điều này từ khi gặp anh, một cỗ chua xót nhem lên trong lòng cậu.
Là ai, người hay thú nhân dù có tỏ ra mạnh mẽ đến thế nào đi nữa họ cũng sẽ mệt mỏi, cô đơn, tuyệt vọng, chỉ là họ đang gồng lên, gồng lên vì hai chữ ‘trách nhiệm’ với bạn với bè với tất cả những ai họ cho là người thân thương. Đồng thời họ cũng gồng lên vì hai chữ ‘hy vọng’ dành cho chính mình.
“Em biết vì sao bọn anh không có ấn kí hình cánh chim ở ấn đường không?” Tân thủ thỉ bên tai cậu, đôi mắt anh đượm buồn nhìn ngọn lửa lúc cao lúc thấp trước mặt mình, đầu tựa vai cậu.
“Em không biết.” Lĩnh vòng tay ra sau lưng anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng rộng lớn như cỗ vũ anh hãy nói đi, nói hết cho nhẹ lòng.
“Bởi vì bọn anh không có vùng đất thuộc về mình, không có bộ lạc thuộc về mình. Chỉ có thú nhân có bộ lạc thuộc về mình mới có lễ trưởng thành theo nghi thức riêng của bộ tộc thì mới có ấn kí hình cánh chim ở ấn đường. Bọn anh, những thú nhân lạc loài được cho là tội lỗi sẽ không bao giờ có nghi thức trưởng thành từ nơi mình sinh ra vì thế sẽ vĩnh viễn không bao giờ có ấn kí.”
Nghe tới đây Lĩnh bất giác siết chặt cánh tay đang vuốt ve lưng anh của mình.
Tân vươn tay đẩy một cành cây còn khá dài nằm ngoài mép đống lửa vào trong để lửa có thể sém hết nó.
“Khi tìm được vùng đất lạ sau núi băng bọn anh vui mừng biết bao, nhưng rất nhanh sự thất vọng lại tới. Vùng đất cằn cỗi, không nguồn thức ăn, nước uống mặn chát không thể uống, một nơi như thế không thể nào sinh sống. Hơn nữa ở nơi đó rất nguy hiểm, bởi nước ở hồ đang bào mòn núi tuyết, sớm muộn gì nó cũng quét sạch nơi đó...”
Anh dừng lại đôi chút, buồn buồn rồi tiếp:
“Và cả vùng đất này nữa.”
Lĩnh cùng anh nhìn ngọn lửa bừng cháy trước mặt, cậu nói với đôi mắt xa xăm:
“Chúng ta nên thử cách vượt qua hồ lớn đó.”
Nghe vậy Tân nhìn cậu, anh rời khỏi vai cậu ngồi thẳng lên:
“Em có cách không? Mặt hồ nơi đó rất rộng anh không thể bay hết nếu không có điểm dừng giữa hồ.”
Lĩnh gật đầu:
“Có, em có cách để vượt qua mặt hồ. Đó là dựng bè từ gỗ, chúng có thể nổi trên mặt nước, chúng ta sẽ trữ lương thực dùng cho nhiều ngày và ra khơi. Phải chấp nhận đi vào nguy hiểm thì mới mong tìm được đất hứa, vùng đất dành cho chúng ta.”
Nghe vậy Tân càng siết chặt tay cậu